Rốt cuộc thì Vô Phong cũng bắn sạch hết tinh túy của hắn vào tận sâu trong tiểu huyệt nhớp nháp của Long Tử Nguyệt sau hơn vài canh giờ dày vò nàng. Toàn thân Long Tử Nguyệt lã ra nhưng lại vẫn còn chưa thỏa mãn được, bắt đầu vặn vẹo cơ thể miệng ư ử rên rỉ.
Vô Phong cầm khăn gần đó lau sạch thân thể hắn xong, thong thả bận lại hồng y ban nãy chỉnh tề rồi vươn tay lấy lọ thuốc nhỏ trên bàn đổ chất lỏng sền sệt trong lọ, thoa vào cúc hoa hồng hồng đáng yêu đang co thắt theo từng cơn của Long Tử Nguyệt.
Đầu ngón tay mang theo chất lỏng lành lạnh sền sệt đút sâu vào cúc hoa của Long Tử Nguyệt, xoay trái xoay phải vài vòng, lặp đi lặp lại động tác quệt thuốc vài lần, cầm khăn tay lau sạch ngón tay vừa quệt thuốc cho Long Tử Nguyệt, vứt chiếc xuống đất khóe mắt nhàn nhạt nhìn thân thể Long Tử Nguyệt đang nằm trên giường. Cất giọng nhàn nhạt gọi người: “Đưa mấy tên ăn mày vào đây cho ta.”, bên ngoài có một giọng nữ đáp lời có lẽ là nha đầu đi: “Vâng.”
Chỉ một lúc ngắn ngủi trong phòng đã ngập tràn tận hai mươi mấy kẻ ăn mày, vô cùng dơ bẩn đang nhìn chằm chằm vào thân thể của Long Tử Nguyệt một bộ dáng mê người lại đầy mị hoặc, khóe miệng không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ kích thích dục vọng của đám ăn mày.
Thân hình Long Tử Nguyệt đang uốn éo trên giường lớn kia thật sự đẹp đến tột cùng, tuy nhiên bọn họ chưa đến độ mất hết lý trí mà nhào tới áp nàng xuống dưới thân. Ánh mắt cả đám đưa sang nhìn nam tử hồng y đứng sừng sững trong phòng nọ, như chực chờ chỉ cần hắn đồng ý liền lập tức lao vào vân vũ với Long Tử Nguyệt vậy.
Cảm nhận được ánh mắt của đám ăn mày hết nhìn cơ thể lõa lồ của Long Tử Nguyệt đằng kia rồi lại đưa sang nhìn hắn, Vô Phong chỉ lành lạnh phân phó: “Đừng đùa chết nàng ta là được.”, nói rồi phẩy vạt áo ngồi xuống ghế quý phi trong phòng nghiêng ngươi tựa vào quan sát.
Cả đám được sự cho phép của Vô Phong lập tức ồ ạt tiến lại thay phiên nhau mà dày vò thân thể không một mảnh vải ửng hồng do xuân dược tác động kia, tiểu huyệt cùng cúc hoa của Long Tử Nguyệt liên tục bị dị vật đâm sâu vào, vừa đau vừa sướng rơn cả người, trong miệng kêu không ngừng nhưng âm thanh vô nghĩa.
Trời dần dần tối Vô Phong cũng đã ở trong căn phòng này quan sát toàn bộ quá trình cả một ngày dài, có chút buồn chán bèn đứng dậy, mấy tên ăn mày nhạy cảm phát hiện ra động tác của Vô Phong có kẻ nhát gan vội dừng hành động nhấp nhô trên người Long Tử Nguyệt lại, đưa ánh mắt dò hỏi nhìn sang Vô Phong.
Thấy cả đám bỗng dưng không tiếp tục vận động mà lại nhìn sang mình, Vô Phong cũng không để ý tới chỉ mở miệng nói: “Vân Cúc, nếu bọn chúng không thể tiếp tục, đưa thêm người vào phục vụ cho đến khi nàng có lại nhận thức.”, dứt lời thì cất bước rời khỏi nơi đầy mùi vị hoan ái kia.
Lúc thần trí Long Tử Nguyệt bắt đầu thanh tỉnh lại dần dần cảm giác được trên người nàng có không ít kẻ đang ra sức cắm cự vật vào trong thân thể nàng, vân vê bầu ngực cùng gặm cắn khắp thân thể nàng, tiểu huyệt cùng cúc hoa đã là một mảng máu nhuộm đỏ đầy chói mắt, vô cùng đau rát vì bị ma sát quá độ.
Khuôn miệng nhỏ nhắn còn bị cự vật nhét đầy, mùi hôi thối xộc vào khoang mũi Long Tử Nguyệt khiến nàng muốn ói, hàm răng thật muốn một ngụm cắn xuống cự vật đang lộng hành kia nhưng có lẽ do há miệng một thời gian quá dài, cơ hàm Long Tử Nguyệt hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của lý trí nàng nữa.
Nước mắt tràn ra mang theo nỗi đau đớn thể xác, tủi nhục cùng thù hận Vô Phong, lực bất tòng tâm muốn vùng dậy nhưng không còn hơi sức, đành nằm đó mặc cho bọn ăn mày kia dày vò thể xác nàng, Long Tử Nguyệt tâm chết lặng, thể xác cũng mất đi tri giác, chỉ còn cảm giác đau đớn tận sâu trong lòng.
Vô Phong vẫn ngồi trên ghế quý phi như ngày đầu tiên, hôm nay đã là ngày thứ ba, số lần Long Tử Nguyệt đạt cao trào nhiều vô số nhưng nàng không hề hay biết gì cả, tất nhiên cũng đã thay đến vài tốp ăn mày rồi, còn những kẻ được đưa ra thì đều trở thành thi thể lạnh băng cả, Vô Phong cũng không muốn nơi này lộ ra đối với ngoại nhân kia, vậy thì chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật được.