Rốt cuộc thì cũng là những nhân vật từng ở trong quân đội của Lai Châu, họ không xông lên một cách lỗ mãng, cũng là xếp mấy chục con ngựa thành một hàng, khống chế tốc độ của ngựa, tuy nói đội hình không chỉnh tề lắm, nhưng uy thế thì tuyệt đối không nhỏ.
Đội quân của doanh trại Giao Châu phía đối diện cũng là dừng lại, nhìn thì thấy giống như là đang muốn chống cự lại sự tấn công của các kị binh. Bành Gia và các mã tặc này không có ai tin đối phương sẽ chống đỡ được, cảm thấy quan binh của doanh trại Giao Châu tuyệt đối không mạnh hơn bộ binh của nhà mình, chỉ cần xông lên là chúng sẽ vỡ đội hình.
Những tiếng kêu hô càng ngày càng lớn, đội kị binh xông lên đầu tiên càng là làm người ta nhiệt huyết sôi trào, nghĩ đến số tiền đếm gãy tay không hết đó, không biết chừng còn có đàn bà, ai nấy đều là hô lớn, ra sức quất ngựa xông lên, ầm ầm ép đến.
Quả nhiên, đội binh sĩ hàng đầu tiên của doanh trại Giao Châu cũng là không chống đỡ được với áp lực khí thế này, chạy dạt sang hai bên. Truyện "Thuận Minh "
Chỉ là dáng chạy của họ không biết tại sao lại quá chỉnh tề, đồng đều, chia thành hai đội chạy sang hai bên, không những thế bước chạy còn là rất ung dung.
Lao lên thêm được 30 bước, chúng liền nhìn rõ những binh sĩ hàng thứ hai của doanh trại Giao Châu, mấy chục khẩu súng hỏa mai to oành đã được dựng lên, nòng súng đen sì sì đang chĩa về phía chúng, bộ phận ngòi nổ đã được đốt cháy....
"Đoàng đoàng đoàng ". Những tiếng nổ lớn vang lên không ngớt.
Lò rèn của Quách Đông sau khi chế tạo xong áo giáp hạng nhẹ, liền dốc sức ngày đêm chế tạo súng hỏa mai, đến hiện giờ cũng mới chỉ làm được 70 khẩu mà thôi.
Lý Mạnh cũng biết nếu như bắn hỏa lực giao thoa không ngừng sẽ là có hiệu quả lớn hơn, nhưng vấn đề là ở chồ động tác của các binh sĩ vẫn chưa đạt được đến mức độ thành thạo, thế là hắn quyết định cho bắn đồng loạt một lần. Làm như vậy tuy không thể hình thành lên được tính nối liền trong việc chặn thế tấn công của địch.
Nhưng thời khắc này, lực sát thương mà nó tạo ra là cực kì khủng khiếp
Tên Bành Quy đang cầm thanh đại đao lao lên trước nhất, hắn từ bé đã dựa vào dùng lực mà nổi tiếng khắp thôn làng, lúc làm lính ở Đăng Châu cũng là dựa vào sự dũng mãnh và võ nghệ cao cường để giành được vị trí võ quan. Trong thời gian Khổng Hữu Đức làm loạn, hắn cảm thấy trong thời loạn như này chỉ bằng về nhà để phát triển thực lực, chờ đợi cơ hội.
Trên thực tế thì Bành Quy(dịch giả để vậy – không hiểu????) đã rất thành công, thực lực hiện giờ của hắn nếu như cứ như vậy phát triển về sau, trong tương lai bất luận là đầu quân cho bên nào thì chắc chắn đều sẽ có được sự đãi ngộ không tồi.
Nhưng..., trong khoảnh khắc này, Bành Quy chỉ kịp chửi một câu: "CMN".
Ít nhất có 30 khẩu hỏa mai nhắm thẳng vào Bành Quy mà bắn, loại súng hỏa mai thô kệch được chế tạo ra theo yêu cầu của Lý Mạnh này không dễ mang vác cho lắm, muốn bắn được thì phải dùng giá đỡ bằng gỗ đỡ lấy nòng súng ở phía trước, nhưng hỏa lực được phát ra của loại súng này là cực lớn.
Theo ngay phía sau Bành Quy là mấy huynh đệ thúc bá nhà họ Bành, sau khi nghe thấy những tiếng nổ lớn này, chỉ cảm thấy có những thứ gì đó nhơm nhớp bắn lên người, Bành Quy ở phía trước lúc này đã không nhìn thấy nửa thân trên đâu nữa, Bành gia hoành hành khu vực Đăng Châu, trước giờ đều là có danh tiếng hung hãn tàn độc, những người đàn ông họ Bành này đều là giết người không hề dưới 2 đơn vị số (không dưới l0 người), cũng là từng nhìn thấy máu.
Nhưng lúc này, trên mặt, trên người họ đều là máu thịt của thủ lĩnh mình, hai tai thì bị những tiếng nổ lớn làm cho ù ù không nghe thấy gì, có người tinh thần lập tức bị sụp đổ, vứt binh khí đi ngồi trên ngựa gào thét ầm ĩ, làm mất đi sự khống chế đối với những con ngựa, huống hồ những con ngựa này sau khi bị những tiếng nổ vang trời liên miên vừa nãy làm cho sợ hãi, đội ngựa đang lao đến với khí thế hùng dũng bỗng chốc biến thành một vùng hỗn loạn.
Trên thực tế, lượt bắn đồng loạt của 50 khẩu hỏa mai vừa nãy, đã đục thủng một khoảng trống ngay trong hơn 500 kị binh tiên phong này, đối với những con ngựa không quen chạy trong môi trường có tiếng súng nổ, sau khi súng hỏa mai được bắn ra, kể cả là không bị bắn trúng, cũng là lập tức chồm lên chạy náo loạn cả.
Vốn dĩ là đang trong quá trình chạy xung phong với tốc độ cao, hậu quả được gây nên bởi sự hoảng loạn của ngựa sẽ là mang tính tai nạn, những con ngựa của hàng thứ hai và thứ ba chồm lên hất ngã những kị binh trên lưng mình xuống, còn có cả con ngựa đột nhiên khuỵu xuống trực tiếp ngã lăn ra đất, những kị sĩ phía sau ra sức hãm dây cương để giảm tốc hoặc chuyển hướng chạy, điều này lại tạo nên một sự hỗn loạn mới.
Đương nhiên, mật độ hỏa lực của 50 khẩu hỏa mai này xét cho cùng thì cũng là có giới hạn, chỉ có 7, 8 con ngựa lao đến trước mặt, nhưng tinh thần của những kị binh trên ngựa này hầu như là đã đều suy sụp, đối diện với trận đồ trường mâu, kết cục sẽ chỉ là bị đâm thành cái sàng.
Chiếu theo quy trình tiếp chiến, tất cả đã bắt đầu chuẩn bị chiến đấu. Lý Mạnh cầm trường mâu đứng ở hàng dọc thứ tư của đội hình, thấy súng hỏa mai đã được bắn ra, thân làm quan chỉ huy chiến trường mà không ngờ hắn cũng tự nhiên ngơ ngơ ở đó.
Đây cũng được xem là một cuộc chiến đấu có quy mô khá lớn, việc ứng dụng hỉa khí không ngờ lại có uy lực mạnh đến thế này, những kinh nghiệm và ấn tượng của hắn ở thời hiện đại, súng tuy uy lực lớn, nhưng không tạo thành được chiến quả mang tính quyết định, nhưng việc bắn đồng loạt súng hỏa mai ngày hôm nay lại có được uy lực lớn như vậy, đúng là không thể tin được.
Khi Lý Mạnh mệnh lệnh cho các thợ rèn chế tạo súng hỏa mai, hắn cũng chỉ là cảm thấy đây là thứ vũ khí khắc chế địch từ xa không thể thiếu trong khi chiến đấu mà thôi, hoàn toàn không quá mức xem trọng nó.
Nhưng hắn cũng không thử nghĩ, bọn đạo tặc ở cái nơi hoang dã này đã bao giờ từng nhìn thấy thứ vũ khí này chưa, đã từng nhìn thấy uy lực như này chưa, một lượt bắn đồng loạt, long trời lỡ đất, máu thịt lẫn lộn, người nào có thể khống chế được ngựa thì cũng đã được xem là thuộc vào loại cực kì trấn tĩnh rồi.
Trần Lục Tử và Vương Hải đứng ở hàng đầu tiên cũng là có chút ngẩn ngơ, không như những tay súng đang ung dung vểnh râu ở bên cạnh, các tay súng đều đã rút ra phía sau để nhồi đạn và thuốc súng, đội hình của doanh trại Giao Châu cứ như thế yên ắng mất một lúc. Người phản ứng trở lại đầu tiên là Lý Mạnh, hắn hắng giọng hô lớn: "Mục tiêu ở phía trước, tiến lên!".
Binh lính của doanh trại Giao Châu lúc này mới như tỉnh lại từ trong vụ nổ súng bàng hoàng khi nãy, bên mình có sức mạnh to lớn như vậy, hiệu quả được khơi lên ở đây chính là, tinh thần của các binh lính càng là hưng phấn gấp bội.
Bọn cướp đường được Bành Quy triệu tập đến trông còn nhếch nhác hơn những binh sĩ đang ngơ ngác này bên Lý Mạnh, rất nhiều kị binh mã thuật hơn người đều là không khống chế được ngựa, đội hình vẫn là vô cùng hỗn loạn. Còn bên phía doanh trại Giao Châu, các binh lính nghe thấy khẩu lệnh của Lý Mạnh, liền đồng loạt lao lên.
Trên mặt đất là một vùng hỗn độn xác người và ngựa, cũng có những mã tặc và tráng đinh bị thương nhưng chưa chết do ngã từ trên ngựa xuống. Chúng nhìn thấy những binh lính đang đi đều bước lao đến, trong lòng liền cảm thấy có chút yên tâm hơn, nghĩ thầm, binh khí của đối phương là trường mâu, nếu như giữ cho đội hình không bị loạn, thì trường mâu chắc chắn không thể dùng để đâm người đang ở trên mặt đất, làm như vậy là cực kì không tiện.
Còn có một số tên liều mạng thử sức với sự tấn công của trường mâu, có điều tiếp theo đó liền làm chúng tuyệt vọng hoàn toàn, đoạn cuối tay cầm bằng gỗ của trường màu có đoản thích, khi đối phó với kẻ địch đang nằm trên mặt đất, các binh lính của doanh trại giao Châu căn bản là không cần phải xoay hay lật trường mâu, chỉ cần thọc mạnh đoản thích xuống dưới là được.
Do trên mặt đất có chướng ngại vật, cho nên lính của doanh trại Giao Châu không tiến nhanh về trước được, có điều, những chỗ mà họ đi qua, đều là không một kẻ nào còn sống sót.
Trừ đi những kẻ đã chết và đang hỗn loạn, vẫn còn hơn 300 kị binh đang tụ tập lại với nhau, hai bên đối diện với nhau tiến hành đánh giáp lá cà, những kị binh lúc này chẳng qua cũng chỉ là cưỡi trên ngựa, cao hơn người đứng trên mặt đất một chút mà thỏi, về phương diện hành động, thậm chí còn không bằng lính chạy bộ.
Nói cho vuông thì kị binh hiện giờ chỉ là cái bia bằng thịt ở trên lưng ngựa, càng huống hồ số lượng lính bộ của doanh trại Giao Châu nhiều hơn chúng quá nhiều, lúc này cũng không cần thiết phải giữ đội hình chỉnh tề nữa, các binh lính của Lý Mạnh cứ 3 đến 5 người thành một nhóm vây lấy một tên, cầm trường mâu chọc lấy chọc để, nhưng ai nấy đều là biết, chi cần chọc chết mã tặc là được, còn ngựa thì vẫn phải giữ lại.
Những người đi theo bên cạnh Lý Mạnh là nhiều nhất, có đến 12 người, là người chỉ huy lâm trận, đương nhiên là không thể để xảy ra tổn hại gì, nhưng họ nhiều lắm cũng chỉ là chống lại sự ám toán và đánh lén của kẻ địch đối với Lý Mạnh. Lý Mạnh lúc này thực hiện ra một động tác thích sát đâm chọc để cho các binh lính biết cái gì mới là chuẩn men.
Lý Mạnh nhìn tên mã tặc ở ngay phía không xa chính diện mình, tên này được xem là tên dũng mãnh nhất trong đám giặc cỏ này, thanh đao trong tay hắn vung lên kèm theo những tiếng gió rít vù vù, không những thế trình độ cưỡi ngựa của hắn còn là ở đẳng cấp rất cao, không cần dùng tay để kéo dây cương, chỉ cần dựa vào hai đùi và sự dao động của cơ thể là đã có thể khống chế được phương hướng, không ngờ lại để hắn chém ngã mất hai người lính bên Lý Mạnh. Truyện "Thuận Minh "
Tên mã tặc dũng mãnh này cũng nhìn ra được Lý Mạnh chính là người chỉ huy của đám quân này, sau khi giết xong hai người lính đó, hắn liền xông về phía Lý Mạnh.
Vị trí Lý Mạnh đang đứng chính là đứng ở phía trước nhất của trận tuyến, thấy có người đang xông về phía này, những thân binh hộ vệ bên cạnh Lý Mạnh liền lập tức đến để bảo vệ, nhưng trong tay đều là binh khí dài, thay đổi phương hướng hoàn toàn không tiện. Chỉ thấy Lý Mạnh hét lớn một tiếng:
"Tránh ra hết đi".
Các binh lính đều là phục tùng mệnh lệnh một cách vô thức, lùi hết sang hai bên, nhưng sau khi thực hiện hành động đó liền thấy có gì không đúng lắm, chỉ thấy tên mã tặc đó đã đang vung đao lên chém đến.
Đây là chiến đấu giáp lá cà ya, Lý Mạnh cảm thấy cực kì hưng phấn trong lòng, nhịp hô hấp của hắn bất giác cũng tăng nhanh hơn, nhưng vẫn là cực kì ổn định, thanh trường mâu trong tay, tay phải cầm phía sau, tay trái cầm phía trước, cả hai cánh tay đều thu vào trong, thanh trường mâu chếch chéo lên phía trên. Lý Mạnh đầu ngẩng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đầu mũi trường mâu và kẻ địch đang xông đến.
Thanh đao trong tay tên mã tặc đó được giơ lên cao, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Lý Mạnh, nghĩ thầm, chém chết hắn, đội quân này lập tức sẽ tan rả. Hắn thậm chí là nhìn thấy vẻ mặt trấn tĩnh lạnh lùng của Lý Mạnh.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy người chỉ huy đội quân này trơhn trừng hai mắt, hét lớn một tiếng:
"Giết!".
Quá sức đột ngột, tên mã tặc này kinh hãi đến mức khẽ lắc một cái trên lưng ngựa, không đợi hắn kịp phản ứng, thì chỗ cổ họng lập tức thấy cảm giác lành lạnh, tiếp đó là sự đau đớn tột cùng. Thích sát coi trọng nhất là sự bộc phát trong khoảnh khắc và độ chuẩn xác. Những thân binh của Lý Mạnh thấy đại nhân nhà mình vững như núi Thái Sơn, phát lực nhanh như chớp giật, chỉ thấy mũi trường mâu đã cắm vào cổ họng của tên mã tặc này. Truyện "Thuận Minh "
Tuy nói là trong cự ly ngắn, nhưng con ngựa cũng là khựng lại một cái, nhưng do xung lực về trước của ngựa là rất lớn. Lý Mạnh cứ như vậy mặt đối mặt, hai cánh tay đau nhức không nói làm gì, còn có cả cảm giác tức ngực, ngựa tiếp tục chạy về trước, tên mã tặc đó liền bị xách lên khỏi yên ngựa, cây trường mâu bị cong xuống, xác hắn cứ thế treo ở mũi mâu.
Cây trường mâu của Lý Mạnh là được các tượng hộ Liêu Đông chế tạo một cách tỉ mỉ kĩ lưỡng, do đó mới có thể treo một người mà không bị gẫy, một lính bộ đấu với một kị sĩ, còn dùng trường mâu đâm chết đối phương, treo đối phương lên, đúng là quá sức hoành tráng. Lý Mạnh cũng là giữ tư thế bêu xác kể địch như vậy trong vòng mười mấy giây rồi mới thả hắn xuống.
Những binh sĩ doanh trại Giao Châu khi nhìn thấy cảnh tượng này đều là sĩ khí tăng lên ngùn ngụt, tất cả đồng thanh hô lớn, chấn động cả chiến trường, rồi sau đó ào ào xông lên chém giết kẻ địch trước mặt