Những mã tặc vừa nãy vẫn còn là hùng hùng hổ hổ, thanh thế cực lớ,. nhưng sau khi liên tiếp trải qua mấy cú sốc, âu cũng là không thấy đâu cái thứ được gọi là "sĩ khí" đó nữa, nguyên nhân duy nhất giải thích cho việc chúng vẫn ở đó mà chiến đấu vật lộn, chính là do chạy không được, xét cho cùng thì ở đây đang chen chúc hơn 300 kị binh, kể cả là muốn chạy thì cũng không có không gian mà chạy.
700 lính bộ từ từ triển khai thành một hình vòng cung bao vây lấy đám mã tặc, ngựa nếu như không xông lên, thì trong trạng thái tốc độ như này, căn bản không thể nào đối địch được với lính trường mâu, càng đánh thì vòng vây càng khép lại, các mã tặc càng đánh thì càng cảm thấy tuvệt vọng.
Nhìn thấy thủ lĩnh Lý Mạnh bên đối phương giống như thần thánh giáng trần, những tên mã tặc này càng là cảm thấy chán chường, những tên ở phía ngoài hoàn toàn không muốn tiếp tục chiến đấu nữa, quay đầu ngựa chạy mất, nhưng bất hạnh là ở chỗ. những khẩu hỏa mai đã được nhồi đạn dược xong xuôi, hoàn toàn có đủ thời gian và khoảng cách để bắn cho chúng rụng từ trên ngựa xuống.
Những tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên, sức chú ý của tất cả mọi người đều được tập trung sang phía đó. 80 kị binh của doanh trại Giao Châu đang lao quay lại, 80 con ngựa này đã được trải qua sự nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đầy đủ...
"Quan gia, quan gia, bọn tiểu nhân đầu hàng, bọn tiểu nhân xin đầu hàng....".
Những âm thanh như vậy, trầm bổng nhắp nhô vang lên, đánh thì đánh không lại, hiện giờ đến chạy cũng chạy không xong, các mã tặc này thì có được bao nhiêu phần dũng khí "có chết cũng không lùi bước", kể cả là con cháu Bành Gia ngoan cố như vậy, cũng là bị đồng bọn của chúng vung đao chém chết ngay tại chỗ, bản thân mày muốn tử chiến thì cũng đừng có làm liên lụy đến bọn ông.
"Xuống ngựa, vứt binh khí đi, nằm xuống".
Các binh lính của doanh trại Giao Châu đều là hô lớn, các mã tặc vùng Đăng - Lai sĩ khí suy sụp, không còn một chút ý chí chiến đấu nào, ngoan ngoãn nhảy từ trên ngựa xuống, vứt binh khí đi, nằm sấp xuống mặt đất.
Lý Mạnh chống cây trường mâu trong tay xuống đất, nhìn quanh một lượt, chiến trường vừa nãy còn là những tiếng hô chém hô giết vang trời, giờ đây đã trở nên yên tĩnh. Sự đau đớn ở phần ngực của Lý Mạnh cũng đã giảm đi không ít, trận đánh này....trận đánh này, có lẽ là đã toàn thắng.
800 binh lính của doanh trại Giao Châu, hơn 700 lính bộ và 80 kị binh, bên Bành Gia tập trung đội ngựa hơn 500 người, còn có gần 1000 lính đánh bộ, cuộc chiến giữa hai bên cũng chỉ là trong một canh giờ, bên phía Lý Mạnh chết và bị thương hơn mười người. Còn đội quân bên Bành Gia thì hoàn toàn sụp đổ, điều đặc biệt làm người ta phải kinh ngạc là, đội kị binh được coi là cơ động nhất của chúng không ngờ bỏ chạy mất mấy chục người, những kẻ còn lại nếu không bị giết chết, thì cũng là bị kị binh và lính đánh bộ của Lý Mạnh bao vây, chỉ còn biết cách đầu hàng.
Bắt đầu từ năm Vạn Lịch (Niên hiệu của vua Thần Tông 'Chu Dực Quân' thời Minh, từ năm 1573 - 1620 sau công nguyên), quan binh vây đánh thổ phỉ, chém đầu 7, 8 tên cầm đầu, đều là đại thắng cả. Những tướng lĩnh chỉ huy có thể dựa vào chiến tích này để thăng quan tiến chức, còn nhờ đó được phong danh hiệu người dũng mãnh.
Nhưng trận chiến này, Lý Mạnh dựa vào cái giá là chết và bị thương hơn 10 người để giết chết 200 tên, bắt làm tù binh gần 400 tên, tịch thu chiến lợi phẩm mấy trăm con ngựa, đánh bại một đội quân hơn 1000 người. Đó là một chiến thắng như thế nào?
Những tên mã tặc giặc cỏ quỳ trên mặt đất có không ít người là tàn binh lưu lạc khi triều đình vây đánh Khổng Hữu Đức, lúc quỳ trên mặt đất chúng mới hiểu ra, doanh trại Giao Châu này phải cường hãn đến mức độ như thế nào, thì mới đánh được một trận đẹp mắt đến thế này.
Những tên giặc cỏ liều mạng này càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, có rất nhiều người đang run lên cầm cập, chỉ biết nằm xấp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.
Các công việc quét dọn chiến trường, áp giải tù binh...đều là đã có quy định từ lâu, không cần Lý Mạnh phải chỉ huy nữa, trận đại thắng này, không biết tại sao lại làm cho Lý Mạnh không thể nào vui được. Nhìn những thủ hạ bị giết và bị thương, hắn cảm thấy rất đau lòng, đặc biệt là khi nhìn những người mà hắn quen mặt ngày thường còn cùng nhau tập luyện đó, giờ họ đã biến thành xác chết nằm trong vũng máu, cảm giác đó làm cho hắn càng cảm thấy buồn buồn. Có lẽ đó là điều bắt buộc phải trải qua ở thời đại chiến tranh tang tóc này, nếu muốn được sinh tồn, thì không thể không thích ứng với nó.
Các binh lính của doanh trại Giao Châu được huấn luyện một cách gian khổ, nhưng trừ lần chiến đấu kinh hoàng với mã tặc của trấn Hạ Trang ra, thì trận chiến ngày hôm nay chỉ sợ là tanh nồng nhất, ai nấy đều là im lặng không nói gì, bận rộn thu dọn chiến trường.
Vương Hải đang đứng chỉ huy các binh sĩ lùa đám tù binh về, lúc dắt ngựa đi, hắn cuối cùng cũng không kiềm chế được, đứng ở đó khóc thút thít, hắn hiện giờ cũng là một trong những quan quân cấp cao trong doanh trại Giao Châu, nhưng xét cho cùng thì vẫn là nhỏ tuổi, hắn biết mình không nên khóc, nhưng vẫn là không khống chế được bản thân.
Bất luận là Lý Mạnh hay là binh lính bên dưới, đều cảm thấy hành động của Vương Hải có gì đó không đúng lắm, đó là một tấm lòng chân thành của tình chiến hữu ya. Ngược lại, những tên mã tặc và giặc cỏ bị bắt làm tù binh thì đều là chửi thầm trong bụng, rõ ràng là người bên ta chết nhiều hơn, mày đứng đó ra vẻ đáng thương như vậy làm cái gì.
Lúc thu dọn chiến trường, mọi người phát hiện ra là thiếu thứ gì đó, dây thừng dùng để trói người không thấy đâu. Có lẽ là do không ai nghĩ đến việc sẽ bắt được nhiều tù binh như thế này, có điều, những tên mã tặc này cũng là mang theo dây thừng, tiện thể mượn dùng luôn, tên nào tên nấy đều bị trói chặt hai tay, tên này nối với tên kia, âu cũng là không lo chúng làm loạn. Truyện "Thuận Minh "
Tốc độ hành quân tiếp sau đó cũng không quá chậm, các binh sĩ của doanh trại Giao Châu tuy đau buồn trước cái chết của những chiến hữu, nhưng cùng là trở nên càng mạnh mẽ hơn trước một chút, đó chính là cái được gọi là tôi luyện cùng với máu và lửa, những tên tù binh đi chậm là lập tức bị đánh bằng thân trường mâu. Nếu như tiếp tục cù nhầy là liền bị đổi thành đầu nhọn chọc vào đít.
Căn cứ địa của Bành Gia ở Cổ Thành và trang viên Lý Gia ở trấn Phùng Mãnh là hai nơi có rất nhiều điểm giống nhau, cũng đều là xây dựng trang viên rất lớn ở mép ngoài của trấn. Trang viên Bành Gia còn là được xây dựng kiên cố hơn so với trang viên Khưu Gia ở Hạ Trang mà Mã Cương dẫn quân tấn công. Chỉ là, đợi đến khi bọn Lý Mạnh dẫn quân đến trang viên Bành Giạ, cổng trang viên đã được mở ra, già trẻ lớn bé và những nhân vật cầm đầu của Bành Gia đều đã là tự trói mình quỳ trong sân, không ai dám ngẩng đầu lên, điều đó âu cũng được xem là chủ động nhận tội. Truyện "Thuận Minh "
Trận chiến vừa nãy đã giải quyết sạch toàn bộ lực lượng có thể tham gia chiến đấu của Bành Gia, người của Bành Gia thậm chí đến tháo chạy cũng không dám, chúng làm điều ác nhiều năm như vậy, kẻ thù ở bên ngoài là càng nhiều, nếu như không nhanh nhanh nhận tội với quan phủ, thì chỉ sợ kết cục của chúng sẽ là càng thê thảm hơn.
Bành Gia có làm điều ác hay không, chỉ cần điều tra là biết ngay, bên phía Lý Mạnh không ngờ tịch thu được khoảng hơn 4000 lượng bạc, còn có một số đồ cổ chưa biết giá trị thế nào, bên dưới hầm ngầm có khoảng 5, 6 trăm cô gái bị bắt về, đều là có thể điều tra ra thân phận của những cô gái này, do người nhà của họ đã báo quan trước đó rồi. Truyện "Thuận Minh "
Một điều càng thú vị hơn là, trong nhà những người này, ngoài những bức thư với quan phủ ra, không ngờ còn có thư qua lại với Khổng đại tướng quân...
Những hào cường của địa phương này đều coi sự sinh tồn là số 1, bất luân thế lực phương nào cũng đều là phải đặt cược vào đó, để phòng việc luồng sức mạnh này phát triển trong tương lai, âu cũng là có sự chuẩn bị trước khi trời mưa bão. Không những thể, sau khi Khổng Hữu Đức gây náo loạn ở Đăng Châu xong, không ngờ còn chạy đến phía Mãn Châu, nghe nói còn là làm vương gia ở đó, nhân vật như thế này càng là đáng để đầu quân.
Có điều, những thứ này đều là những chứng cứ phạm tội không thể chối cãi, trọng tội mưu phản thông đồng với thổ phỉ càng là không chạy đi đâu được.
Lý Mạnh hoàn toàn không biết, trong trận chiến của hắn ở trấn Cổ Thành, hoàn toàn không chỉ loại bỏ Bành Gia, hắn gần như là đã loại bỏ hơn một nửa số mã tặc đang hoạt động ở phủ Đăng Châu và phủ Lai Châu, sẽ không bao giờ còn có một thế lực nào được gọi là lớn ở đây nữa.
Thông tin của quan phủ về địa phương là rất tắc nghẽn, nhưng tin tức giữa các địa chủ cường hào với nhau lại là rất thòng suốt, ví dụ, khi Lý Mạnh và doanh trại Giao Châu vẫn chưa biết bên phía Bành Quy tập hợp một đại đội gần 2000 người thì rất nhiều người bên dưới đều đã biết, bao gồm cả những người khu vực lân cận Tức Mặc và Giao Châu.
Cho nên lúc Lý Mạnh xuất chinh, bên phía địa phương đều là lạnh nhạt, không có ai đến đưa tiễn hoặc hỏi han gì cả, đến việc tìm một người dẫn đường cũng là cực kì khó khăn, không những thế, những cường hào của đất Giao Châu còn là bắt đầu thương lượng với nhau, nếu như Lý Mạnh thua trận này, thì đồng muối sẽ tiến hành chia nhau như thế nào.
Nhưng sau khi Lý Mạnh đại thắng trở về, ngàv 14 tháng chạp hôm đó khi quay về thành Giao Châu, trên đường cứ gọi là náo nhiệt vô cùng, đi qua đất của nhà nào hộ nào đó, người ta đều giết dê giết lợn để khao đội quân được gọi là "binh đoàn của chính nghĩa" này. Cái điều kiện mà hắn đề cập đến lúc hồi ngày mùng 5 tháng chạp, lúc đó ai ai cùng là mặt mày cau có, nhưng bây giờ thì đều là hối hận không kịp, lúc đó người phụ trách đàm phán bên Lý Mạnh có ý tốt như vậy, bên minh sao lại không biết nắm chắc lấy chứ.
Nhưng trong lòng hối hận thì cũng không thể thay đổi được gì, người và thóc lúa thu hoạch được vẫn là phải chiếu theo lời Lý Mạnh nói mà mang đến, cũng không cần phải đợi đón tết xong, trực tiếp chuẩn bị binh khí tốt cho con em nhà mình, để họ đi theo các binh sĩ của doanh trại Giao Châu. Tuy nói thanh niên trong nhà bị xung quân, mùa vụ thu hoạch được cũng phải cống nạp, nhưng mọi người đều là không ai ca thán lời nào, ai nấy còn xung tụng doanh trại Giao Châu là binh đoàn của sự nhân nghĩa, trong các nha môn châu huyện lân cận có vô số những bản tấu thỉnh công, còn có người tặng luôn tấm hoành phi ngay trên đường đi, đúng là bầu không khí náo nhiệt vô cùng.
Những cường hào của phía nam phủ Lai Châu này trước giờ đều là những người quyết định thực sự ở địa phương, quan lại các nhiệm kì nếu không tạo được quan hệ tốt với họ, thì đừng nghĩ đến việc có ai nghe lời chấp hành mệnh lệnh của mình.
Những cường hào này hôm nay âu cũng là biết người có tiếng nói nhất hiện nay là ai, tên ác bá hào cường lớn nhất của phủ Lai Châu chính là Lý Mạnh của doanh trại Giao Châu, sức chiến đấu của hắn đã chứng minh điểm này một cách triệt để.
Vốn dĩ các quan địa phương của châu Bình Độ và huyện Tức Mặc có mối quan hệ cực kì thân thiết với Bành Gia và Khưu Gia, cũng là có ý bao che cho chúng, quan thủ bị của doanh trại Giao Châu là chức võ quan cấp ngũ phẩm, tuy nói kính trọng quan văn khinh thường quan võ, nhung hai bên về cơ bản là không có qua lại với nhau, bên phía Lý Mạnh một tháng kiếm được tiền vạn cũng được, tiền chục vạn cũng chẳng sao, chung quy là không có quan hệ gì với nhau.
Khưu Gia và Bành Gia đều là cường hào ác bá của địa phương, tất nhiên là cực kì hiếu kính với quan phụ mẫu, cũng có rất nhiều bằng hữu thân tín phục dịch trong nha môn, khi chuyện này xảy rạ những quan lại nghiêng về phía Lý Mạnh quả thực cũng là không nhiều.
Nhưng sau khi giải quyết xong hai trang viên lớn này, những chứng cứ phạm tội tìm được và những nhân chứng chủ động đến tìm, đúng là làm người ta mới nghe mà phải kinh hoàng, bên minh không nhận, chỉ cần tố cáo đến Tế Nam hoặc là nha môn phủ Lai Châu, không biết chừng chính là tội danh bị bãi quan mất đầu như chơi.
Có điều, những kẻ làm quan xét ra thì cũng là đầu óc linh hoạt, lập tức phán đoán ra được thiệt hơn, Khưu Gia và Bành Gia có tốt hơn đi chăng nữa, thì chúng cũng là đã bị người ta nhổ cỏ tận gốc, những kẻ còn lại của chúng thì cũng chẳng còn giá trị lợi dụng gì nữa, chi bằng cứ kiếm cái tiếng công bằng thanh liêm.
Vốn dĩ dựa theo ý của Lý Mạnh, khi đánh hai trang viên này, một là có một số chiến lợi phẩm, hai là dằn mặt những tên địa chủ cường hào ở xung quanh, đợi đến khi đón tết xong thì bàn bạc điều kiện với chúng một cách cẩn thận, ai ngờ khi hai trang viên đó vừa bị hạ xong, chiến lợi phẩm chỉ tính đến ngân lượng thôi cũng đã là gần 2 vạn lượng, còn bắt được hon 800 tù binh, còn có cả hơn 200 phụ nữ và trẻ em bị hai nhà này bắt cóc, còn về những thứ vật chất khác thì càng là không thể đếm được hết