Thuận Minh

Chương 133: Chương 133: Quá niên tống lễ (Tặng quà năm mới)






Những thứ này thuộc về phương diện chiến lợi phẩm thu được từ chiến tranh, những quan binh lập được chiến công, rồi các chiến hữu chết và bị thương đều được hưởng phần nào từ trong đó, còn về con số được báo cáo lên quan phủ, thì được nói một cách công khai không giấu giếm là: "Khưu gia và Bành gia cấu kết với giặc cỏ, âm mưu tạo phản, binh thường đều là ăn chơi xa xĩ, những thứ chúng cướp được, phần lớn đều đã bị tiêu xài hết, lần tấn công này, không thu hoạch được gì".

Tụy nói điều này rõ ràng là lừa người, nhưng nha môn các cấp cùng chỉ biết gật đầu ựm ờ, thứ nhắất, những gì Lý Mạnh làm đều là lấy danh nghĩa là trừ gian diệt ác, đồng thời còn có các loại chứng cứ khác nhau làm bối cảnh, điều càng quan trọng hơn là vị đại nhân ở phía sau Lý Mạnh đó, người đó kẻ nào cũng không dám đắc tội.

Chiến lợi phẩm âu cũng dễ nói, xét cho cùng thì không có ai cảm thấy tiền là thứ phiền phúc cả, những cưỡng hào địa chủ của phía nam châu Bình Độ, căn bản là không cần biết năm mới sắp đến, ào ào kéo nhau về trấn Phùng Mãnh.

Chẳng phải là muốn lương thực sao? Chẳng phải là muốn con cháu chúng ta xung quân sao? Lý đại nhân ngài nói là đón tết xong, nhưng chúng tôi ngay năm nay mang luôn đến cho ngài, để tránh ngài không yên tâm. Không những thế, chúng tôi cảm thấy chút tiền và người này, liệu có phải là quá xem thường bà con ở phủ Lai Châu chúng tôi rồi không, cứ thêm một chút, thêm một chút nữa, chúng tôi cũng không chê nhiều.

Ai cũng không dám chê là nhiều, có hai nhà chê nhiều là hai nhà lớn nhất của phủ Lai Châu thì đã đều bị nhổ cỏ tận gốc, theo lí mà nói, một chức quan thủ bị, kể cả là rất giàu có, trừ đi tiền quân lương, rửng mỡ thì cũng là nuôi 100 thân binh gia đinh, nhưng kể cả là có 100 thân binh tinh nhuệ, thì cũng không thể đánh lại mà đội 5, 6 trăm người và lính bộ hơn nghìn người, đúng không?

Càng nghĩ càng không hiểu, càng không hiểu càng cảm thấy sợ, và càng sợ thì chúng càng không dám chậm trễ, lương thực tiền bạc và người, đều là được tranh nhau mang đến.

Con em và lương thảo của hơn một nửa những địa chủ cường hào của phủ Lai Châu, có rất nhiều người dựa theo tiêu chuẩn của Lý Mạnh là địa chủ loại hạ đẳng. 3, 4 nhà gộp lại với nhau bỏ ra lo con em thân quyến, rồi mang theo mấy chiếc xe lớn chở lương thảo đến trấn Phùng Mãnh. Còn những người ở đẳng cấp cao hơn thì thanh thế càng là vãi chưởng. Truyện "Thuận Minh "

Ngoài con em của nhà mình ra, những nhân vặt đứng đầu trong nhà cũng là không quên mang đến một món lễ vật hậu hĩnh mừng năm mới, sau đó móc nối quan hệ, quả thực là náo nhiệt phi phàm.

Trang viên Lý gia vốn dĩ đang bận rộn chuẩn bị năm mới, thấy cục diện như này thì cũng

Chiỉ biết dừng mọi việc lại để ứng phó, nhân lực ở ti tuần kiểm trong thành Giao Châu và

đồng muối ở Linh Sơn vệ sở cũng là được điều động đến, các con em thân thích của các nhà

khoảng 900 người. Lý Mạnh cho người để trống trại lính trong trang viên để cho họ ở.

Không những thế, Lý Mạnh nhanh chóng xắp xếp 190 muối đinh đến gia nhập vào trong những đội ngũ được tổ thành từ các con em của đám cường hào của địa phương này, những muối đinh được xắp xếp đến này đều là những thành phần nồng cốt có xuất thân từ Linh Sơn vệ sở.

Lý Mạnh và Triệu Năng trong 7, 8 ngày liên tục đều là tiến hành giao lưu đàm đạo với các địa chủ cường hào các nơi của phủ Lai Châu, những người này cũng được xem là người có máu mặt ở địa phương, kiểu gì cũng phải lộ diện thì mới được.

Thực ra thì giao lưu âu cũng không cần quá nhiều, những tên thổ hoàng đế của địa phương này khi ở trước mặt Lý Mạnh đều là nơm nớp lo sợ, chỉ mong muốn binh lính của doanh trại Giao Châu không đi càn quét đến nhà chúng là được, có nhà ai là chưa từng làm chuyện phạm pháp, nếu như muốn điều tra thì chắc chắn sẽ điều tra ra được điều gì đó. Chúng đều là đến gặp Lý Mạnh để cầu xin, nói rằng Lý đại nhân có yêu cầu gì, kể cả là có khó khăn thế nào đi chăng nữa, chúng tôi cũng sẽ nhất định cố gắng đáp ứng, chỉ mong ngài đừng nổi giận lôi đình nữa là được.

Mục đích giết gà dọa khỉ và luyện binh đều đã đạt được, Lý Mạnh đương nhiên là không tiếp tục xuất binh, mà cả phủ Lai Châu, hai kẻ đáng đánh nhất cũng chỉ có hai nhà Khưu gia và Bành gia, những bọn còn lại đều là lũ giặc cỏ nhãi nhép, chỉ cần phái những muối đinh đóng ở bèn ngoài đi giải quyết là được rồi. Cho nên thái độ của hắn là rất cởi mỡ, nhã nhặn, làm cho những tên địa chủ cường hào của địa phương này đều là thở phào nhẹ nhõm.

Ngày 20 tháng chạp, lúc sắp đón tết ông công ông táo, vốn dĩ mọi người cho rằng có thể đón tết một cách yên ổn. Nào ngờ bị một nhân vật có danh vọng ở Lai Châu, Đăng Châu mời đến thành Giao Châu, lí do mời cũng tương đối kì quái, nói là đến dự lễ mời, sắp tết đến nơi rồi, đúng là không biết có lễ gì mà dự.

Khưu gia ở trấn Đình Khâu và Bành gia ở trấn Cổ Thành, tất cả có hơn 200 người trực hệ và chi gần, đều là bị áp giải ra bên ngoài thành Giao Châu, về những chứng cứ mà Lý Mạnh thu được, tuần phủ Sơn Đông và nha môn ti bố chính sứ đều là phẫn nộ vô cùng, cục thế thiên hạ không ổn định, đối với những hành động âm mưu tạo phản này, triều đình trước giờ chưa từng mềm tay. Nha môn của tỉnh cũng là hiếm có lần được thể hiện hiệu suất công việc cao của mình như thế này, văn thư xử lí rất nhanh được đưa xuống thành Giao Châu — chém đầu, thị uy.

Lý Mạnh phát tán giấy mời đi khắp nơi, có rất nhiều người ở ba phủ là Thanh Châu, Lai Châu, Đăng Châu được mời đến, có người mà hắn quen biết, nhưng phần nhiều là những người hắn chưa từng qua lại, vốn dĩ phạm vi phụ trách của một thủ bị thành Giao Châu cũng chỉ là khu vực phía nam phủ Lai Châu, những người ở bên ngoài khu vực này, nếu không phải là có quan hệ làm ăn muối lậu với nhau, thì cũng là chưa từng gặp Lý Mạnh.

Rất nhiều người sau khi nhận được giấy mời thì đều là không đến, họ cũng đang bận bịu chuẩn bị tết. đương nhiên, cũng có người đến để xem náo nhiệt, những người có tiền âu cũng là nhàn rỗi hơn một chút.

Hơn 300 người bị chém đầu thị uy ngay bên ngoài thành Giao Châu trong một ngày, những đao phủ trong thành Giao Châu thậm chí còn không đủ dùng, vẫn cần Lý Mạnh phải điều tân đinh của mình đến. Doanh trại Giao Châu cũng là có ý muốn đổi toàn bộ đao phủ thành người của mình, tân đinh tay không dính máu, không giết người thì căn bản không hình thành nên được năng lực chiến đấu. Truyện "Thuận Minh "

Những người đến xem còn nhiều hơn những người bị chém đầu, cũng đều là những nhân vật từng trải ngoài đời, những tên làm những chuyện phạm pháp gì đó thì càng là không ít. Nhưng tất cả đều là bị cảnh tượng chém giết kinh hoàng hôm nay làm cho hãi hùng, đại bộ phận đều là trực tiếp nôn mửa, còn có một số sợ quá ngất luôn tại trận.

Trạng thái của những quan sứ trong thành Giao Châu cũng là không tốt hơn được bao nhiêu, hễ là người dân trong thành ra ngoài xem náo nhiệt thì đều là cảm thấy hối hận. Kết quả thu được là, sắp đến năm mới mà đến mấy ngày trong thành Giao Châu không có một tiếng nói cười hoan lạc nào, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

Những người vùng bên ngoài đến xem hành hình, sau khi về đều là tường thuật lại sự tanh nồng và tàn khốc đó với người thân và các đồng hương, còn kể lại cả hai lần chiến đấu đó của doanh trại Giao Châu.

Bất luân thế nào, tháng chạp năm thứ 8 Sùng Trinh, hành động của Lý Mạnh ngoài việc đạt được hiệu quả là luyện binh, chiếm được số lượng lớn chiến lợi phẩm ra, thì còn có một cái lợi mà hắn đắc ý nhắt, đó chính là xác lập uy thế.

Từ đó về sau, không chỉ hệ thống muối lậu và những người có liên quan đều phục tùng Lý Mạnh, các nơi của ba phủ Thanh Châu, Lai Châu và Đăng Châu cũng đều là cảm thấy lánh sợ Lý Mạnh. Truyện "Thuận Minh "

Có lẽ do không khí chiến đấu và giết người quá căng thẳng, ngay đến bên phía trấn Phùng Mãnh và Linh Sơn vệ sở cũng cảm thấy vô cùng đè nén, trong cả trang viên, người duy nhất không bị ảnh hưởng chắc chỉ có quận chủ đại nhân, nàng ta quấn lấy Lý Mạnh đòi điều bạt hai chiếc xe ngựa lớn, hơn 5 người tùy tùng, dưới sự bảo vệ của các muối đinh để ra bờ biển ngắm cảnh.

Lý Mạnh thì quay về trong thành Giao Châu, sắp đến năm mới. các quan viên trên dưới của nha môn tri châu Giao Châu, âu cũng là phải có chút lễ phẩm năm mới, vì trên danh nghĩa họ là thượng cấp của hắn. Phía bên tham tướng của Đăng - Lai cũng phải mang tiền đến biếu, còn có cả nha môn Diêm Vận Sứ của châu Tế Ninh nữa, đó là những chỗ phải bỏ ra chút bạc. Ai phải biếu bao nhiêu, biếu ai nhiều biếu ai ít, đều là cần phải do người hiểu biết để làm, ví dụ, Ninh sư gia chính là chuyên gia trong vấn đề này.

Trong nhà hiện giờ là vô cùng bận rộn, sau khi nhận được danh sách của Lý Mạnh đưa cho. Ninh sư gia liền liệt kê ra nên biếu lễ vật như nào, sau đó báo cáo với Lý Mạnh, chỉ cần bên Lý Mạnh đồng ý, là lập tức dặn dò xuống dưới, người trong nhà liền bắt đầu đi chuẩn bị, tiến hành mua một số lượng lớn lễ vật ở phủ Tế Nam và châu Tế Ninh.

"Đồng tri Ngô Văn Tụng, hai trăm lượng bạc, dê lợn mỗi loại hai con".

Đó đã là một lễ vật rất không rồi, sau khi Ninh sư gia đọc xong, Lý Mạnh suy nghĩ một lát, nói:

"Ngõ đồng tri là người mình, tăng thêm 200 lượng đi".

Ninh sư gia ở đó vừa cười vừa gật đầu, cầm một cây bút trong tay gạch gạch vài cái vào danh sách quà tặng. Ninh Càn Quý cũng là cảm thấy có chút thoải mái trong lòng, ngày trước khi làm thủ hạ của Mâu diêm vương, mỗi năm khi mang lễ đi biếu hắn ta đều là vô cùng kẹo kéo, ông ta là người lên danh sách lễ vật, nếu như tiêu nhiều tiền thì bị Mâu diêm vương chửi, còn nếu tiêu tiền ít thì phía bên nhận lễ cũng là không hài lòng. Còn vị chủ nhân hiện giờ của ông ta đúng là tiêu tiền không hề bủn xin, cái gì cần tiêu thì một đồng cũng không thiếu, nhưng tiền mà người này kiếm được cũng là càng ngày càng nhiều, ông ta làm việc cũng cảm thấy thống khoái.

Khi danh sách lễ vật được định xong, Ninh Càn Quý liền đưa cho thư kí bên cạnh, thư kí nhanh chóng chép lại một bản rồi vội vàng chạy đến phòng chứa đồ, ở đó sẽ có người hầu trong nhà tiến hành đóng gói.

Bên đó vừa đọc xong danh sách lễ vật tiếp theo, Lý Mạnh đột nhiên nói:

"Lễ vật mang đến kinh thành đã đến nơi chưa, trong mấy ngày này có thông tin gì không?".

"Tính toán một chút thì lễ vật của chúng ta chắc cũng đến nơi rồi, đường về cùng là dùng ngựa, mong đại nhân cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không có sự chậm trễ gì".

Trong số những lễ vật mang tính chất thường lệ này thì lễ vật mang đến biếu Lưu thái giám ở kinh thành đương nhiên là quan trọng nhất, sau khi kết giao được với một vị đại lão như này, công việc của Lý Mạnh cũng là được thuận tiện hơn rất nhiều, xét cho cùng thì có một đại quan ở trung ương như này quan tâm đến, ai cũng là đều phải thận trọng nể mặt hắn.

Ninh gia sư ở bên này vừa nói xong, liền nghe thấy bên ngoài có người nói vọng vào:

"Đồng tri Giao Châu. Ngõ đại nhân đến".

Lý Mạnh và Ninh Càn Quý nhìn nhau cười. Lý Mạnh nói:

"Như này cũng tốt, số lễ vật đấy để ông ta trực tiếp mang về là được rồi".

Thấy Lý Mạnh nói đùa như vậy, Ninh sư gia cũng là hòa vào một câu:

"Mỗi lần đền tết, những ông quan này cũng là hết tiền, trong lòng cảm thấy bất an, chung quy cứ phải nhìn thấy lễ vật thì mới yên tâm".

Cả hai người đều là cười haha, cũng không nói tiếp nữa, Ninh Càn QUÝ nói lớn với hộ vệ ở bên ngoài:

"Lý đại nhân có lệnh, nhanh mời Ngô đồng tri vào trong đi".

Hiện giờ, địa vị giữa đồng tri Ngô Văn Tụng với Lý Mạnh đã không còn như trước đây, kể cả là như trước đây thì Ngô đồng tri cũng là phải vô cùng khách khí, thái độ cung kính rồi, càng huống hồ là bây giờ. Chuyện làm Lý Mạnh đau đầu cũng chính là chuyện, Ngô đồng tri là người trong quan trường theo đúng nghĩa của nó, khi đối diện với Lý Mạnh, bất luận là công hay tư thì đều có địa vị cao hơn hắn. Mỗi lần gặp mặt, đều là phải lễ tiết đầy đủ, giập đầu hành lễ thỉnh an, điều này làm Lý Mạnh cực kì không thoải mái


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.