Thuận Minh

Chương 56: Chương 56: Đi vào quỹ đạo






Sở dĩ Lý Mạnh phải làm gấp gáp như vậy là vì ngày đó đám diêm thương tham gia tụ hộ đều báo nguy, nói là lượng tiêu thụ muối ở Linh Sơn đang dần ít đi, bởi vì bên trên dần dần yên ổn, Ngư Nhi Trấn và Hải Thương cũng dần tăng sản lượng, hơn nữa lượng tiêu thụ muối cũng tiến vào thời kỳ ổn định. Truyện "Thuận Minh "

Sau khi phái bốn đội diêm đinh ra ngoài, vài thông lộ đường thủy chủ chốt đã bị khống chế, những tên thổ phỉ ra ngoài buôn muối đều là dạng tự đi tự ăn, không có sự đoàn kết nên không thể nào tổ chức đối kháng được với diêm đinh, sau vài lần xung đột đều phải co lại.

Về phần Ngư Nhi trấn cùng Hải Thương bị Lý Mạnh trực tiếp phái người ngăn ở cửa vào, mua bán hết thảy đều phải dựa vào quy củ của Linh Sơn, hơn nữa không lâu sau thì tại hai diêm trường này đều bị thu mua, trực tiếp bị Lý Mạnh đoạt vào tay. Truyện "Thuận Minh "

Tháng 8, Sùng Trinh năm thứ 6, đám diêm thương của phủ Lai Châu, phía tây Đăng Châu, đông Thanh Châu, ngoại trừ 1 số ít hộ làm ăn lẻ tẻ ra thì tất cả đều bị Lý Mạnh khống chế.

Tuy nói là giữa tháng 8 nhưng trấn Phùng mãnh gần biển, mấy năm nay thời tiết ôn hòa hơn, không khí tốt hơn không ít.

Con đường thông từ trấn Phùng Mãnh tới thành Giao Châu có hơn trăm người tụ tập, không ngừng nhìn qua hướng Châu thành, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Đứng ở hàng đầu tiên chính là Hầu Sơn, hắn mặc bộ trường sam màu xanh, so với lần đầu tiên gặp Lý Mạnh thì thân thể hắn có vẻ mập hơn 1 vòng, sống lưng cũng thẳng hơn không ít, có vẻ rất hoành tráng.

Phía sau là chưởng quầy của Vương gia và Khổng gia, nếu như so với Hầu Sơn thì 2 vị chưởng quầy này cũng không có đứng thẳng được như vậy, cũng không dám đứng ngang hàng với hắn mà đều đứng phía sau 1 chút.

Phía sau nữa là Quách Đống lần trước được Lý Mạnh cứu sống, hiện giờ cũng không có cái vẻ tuyệt vọng chờ chết như dám nạn dân lúc trước nữa, tinh thần có vẻ rất phấn trấn, xa hơn là đám diêm thương hoặc là đám người có quan hệ với Lý Mạnh... đều đứn đó chờ đợi.

Thời gian cũng sắp tới buổi trưa, người tinh mặt thấp thoáng thấy được tình cảnh ở phía xa vội vàng hét to:

-Lý đại nhân đến rồi.

Đám người đứng chờ nửa buổi lúc này đều trở nên ồn ào, lau mồ hôi,sửa lại trang phục, còn có người hét to đám người bên cạnh chuẩn bị, tuy vẫn chưa thấy bóng dáng đối phương nhưng tất cả đều rất phấn chấn.

Một lúc sau, Lý Mạnh xuất hiện trước mặt mọi người, hiện tại hắn so với lúc mới tới thời đại này còn khỏe mạnh hơn rất nhiều,tuy nhiên y phục của hắn vẫ là bộ bố y hơi cũ.

Bốn gã đội trưởng cùng Trữ sư gia nhiều lần khuyên Lý Mạnh nên mặc đồ tơ lụa nhưng Lý Mạnh đều cự tuyệt, mọi người đều cho rằng Lý Mạnh sau khi giàu vẫn không thích khoe khoang đều là tấm gương cho mọi người noi theo.

Trên thực tế thì không phải như vậy a, chỉ là Lý Mạnh cảm thấy quần áo mặc trên người cũng có chút giống như bộ đồng phục kiếp trước huấn luyện, mặc đồ như thế này thì vận động thuận tiện hơn nhiều.

Lý Mạnh thường ngày rất quyết đoán, lúc này trông có chút buồn cười, hắn cẩn thận từng ly từng tí ngồi trên lưng ngựa vì sợ có thể bị rơi khỏi lưng ngựa a.

Nói thật cái này thực là làm khó cho hắn, thời hiện đại hắn đã bao giờ được cưỡi ngựa đâu, nhưng vào thời này thì ngựa là phương tiện giao thông nhanh nhất, không thể không học.

Nhưng 1 tháng nay hắn đều dùng để học cưỡi ngựa nhưng trình độ cưỡi ngựa của hắn không được tốt lắm, cho nên mới phải cẩn thận ngồi kẹp chặt trên lưng ngựa.

Bộ dạng này thực rất buồn cười,thế nhưng đám người ở đây đều không dám cười, đều khom lưng hành lễ, Quách ĐỐng cùng đám người Liêu đều quỹ xuống dập đầu hành lễ, thân phận của đám người này đều là nô bộc của Lý Mạnh, đương nhiên là phải quỳ xuống hành lễ.

Sau khi Lý Mạnh xuống ngựa, liền mỉm cười với 2 vị chưởng quầy, sau đó bước lên phía trước, Hầu Sơn vội vã đuổi theo cười thấp giọng nói:

-Lý đại gia ở lại Châu thành chẳng phải tốt hơn sao, tới thôn trang này tuy nói là nhà mình nhưng vẫn không tốt bằng trong thành a.

-Trước tiên an bài cho đám diêm đinh đi theo ta đã, ở trong thành làm gì, bốn phía đều là tường cao, tuy thuận tiện nhưng chỉ thuận tiện để giam người bên trong thôi.

Hầu Sơn cũng không có hiểu, chẳng qua chỉ cười đồng tình, cũng không có hỏi nhiều, Lý Mạnh cũng không hi vọng Hầu Sơn có thể hiểu, dù sao thân phận cũng khác biệt. Truyện "Thuận Minh "

Mấy tên đội trưởng đều gọi hắn là đại ca, Hầu Sơn này lại gọi là đại gia, đây đúng là có sự phân biệt không nhỏ.

Hiện tại dưới tay Lý Mạnh có hơn 700 người, hơn nữa tiền chi tiêu cho đám người này quả thực không ít, không phải là dùng biện pháp bóc lột như trước mà là dùng loại quy định như trong quân đội....

Huấn luyện phát lương giống như đối xử với đám diêm đinh thì chỉ có Lý Mạnh, mặc dù hắn có thể bóc lột sức lực của bọn họ cũng không ai nói gì, nhưng hắn không thích làm như vậy.

Trong thành Giao Châu nếu có người có thể ám toán Lý Mạnh thì hắn sẽ không đề phòng được, mà người ám toán hắn nhất định sẽ có liên quan tới quan phủ. Nhưng khi đi vào trong trấn PHùng Mãnh thì xung quanh 10 dặm nếu 1 ngọn cỏ động cũng không thể qua mặt được người của hắn.

Hơn nữa giao thông nơi này thực sự thông suốt, hành động cực kỳ thuận tiện, hơn nữa khoảng cách từ Châu thành tới diêm trường cũng chỉ nửa ngày lộ trình, tiến thối tự do.

Dựa lưng vào Linh Sơn vệ sở, coi như chính là căn cơ của Lý Mạnh, Chẳng qua lời này cũng không thể nói với Hầu Sơn, chỉ nói tu kiến thôn trang ở đây vì nó thuận tiện cho việc đi lại.

Khách sáo với đám người vài câu, Hầu Sơn, Quách Đống cùng đám diêm đinh đi theo Lý Mạnh tới trang viên, nói là thôn trang nhưng thật ra bên ngoài xây dựng một vòng tường rào, bên trong mới chính thức là phòng ốc, chỗ ở của Lý Mạnh và hải tiểu viện đều được dựng bằng gỗ.

Đất đai của trấn PHùng Mãnh rất cằn cỗi, ruộng đồng cũng không đáng tiền, mảnh đất trông này mặc dù lớn nhưng cũng không tốn nhiều tiền bạc để xây lắm, trong sân ngoại trừ tiểu viện của Lý Mạnh thì là dãy phòng của đám Liêu dân.

Sau khi vào trang viên, Lý Mạnh nhìn nhìn một vòng, sau đó trực tiếp tiến vào trong phòng của mình, đám người bên ngoài cho rằng hắn muốn nghỉ ngơi cho nên đều vội vàng rời đi, không dám quấy rầy.

Đã tới giờ cơm trư, quản chế cũng không nghiêm, cho nên đám Liêu dân đều có thói quen đi ngủ. Buôn ba khổ cực vài năm, coi như là có chút thời gian khó có để hưởng thụ.

Quách Đống ôm một bọc gì đó rất nặng tới tiểu viện của Lý Mạnh, sau khi đi tới cửa, hắn liền cẩn thận đẩy cửa ra.

Ai ngờ mới quay đầu lại thì phát hiện hai tên diêm đinh cầm yêu đao nhìn hắn chằm chằm, một tên lạnh giọng hỏi:

-không thông báo, ai cho ngươi tự ý đi vào? Có chuyện gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.