Thuận Minh

Chương 57: Chương 57: Điểu súng






Quách Đống nhìn ánh mắt lạnh như băng cùng với cây đao trên tay đối phương lập tức bị dọa hết hồn, may mà lúc này Lý Mạnh ở trong phòng cất giọng nói:

-Quách Đống à, là ta gọi hắn tới đó, cho hắn vào đi.

Lúc này 2 gã diêm đinh mới nghiêng người để hắn tiến vào, sau khi bước chân vào nhà hắn không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm thủ hạ của Lý đại nhân chỉ là diêm đinh nhưng sao lại có sát khí nặng như vậy?

Lúc trước Quách Đống tại Liêu Đông cũng gặp qua rất nhiều quan binh ở đó, những quan binh được tự xưng là đệ nhất thiên hạ đó cũng có sát khí như 2 gã diêm đinh này.

Không biết Lý đại nhân làm thế nào có thể luyện ra được đám người đó a.

Vừa vào phòng thì Quách Đống lại muốn quỳ xuống vấn an liền bị Lý Mạnh ngăn lại, vội hỏi:

-Vật kia có thể làm ra rồi chứ?

Quách Đống vội vàng cầm lấy cái bao bố dài bỏ xuống, Lý Mạnh nhận lấy rồi mở ra, bên trong là một cây súng, đây chính là lầm đầu tiên khi hắn tới thời đại này tiếp xúc với hỏa khí, trái tim hắn không nhịn được mà nhảy lên vài cái.

Nhưng mà sau khi súng lộ ra toàn bộ thì Lý Mạnh ngược lại không có kích động như vậy, hắn tại đó dò xét, chung quy cảm thấy ấn tượng của mình có chút không đúng, súng kíp thời này đều như vậy sao?

Cây súng kíp này trông quá cồng kềnh, chênh lệch cùng với súng trường so ra không lớn, chẳng qua cây súng này quá dài và mảnh, đường kính nòng súng ngay cả ngón tay út nhét vào cũng khó.

Thấy Lý Mạnh cau mày, trong lòng Quách Đống thấp thỏm hỏi:

-Lão gia, cây súng này có vấn đề gì không?

-Súng này có phải là quá mảnh hay không?

-KHông mảnh, không mảnh, tại Liêu trấn vẫn là bộ dạng này mà, tiểu nhân cũng đã từng chế tạo qua, há lại không rõ.

Lý Mạnh lắc đầu, hướng phía ngoài hô:

-Hai người các ngươi ra ngoài sân, sau đó đóng kín cổng viện lại cho ta, nhớ kỹ canh chừng cẩn thận đấy.

Hai tên thủ vệ ở bên ngoài lập tưc đi làm, nghe tiếng đóng cửa, lúc này Lý Mạnh mới ra ngoài sân, móc ra 1 chút hỏa dược cùng với vien đạn chì bên trong cái túi mà Quách ĐỐng mang tới, ngay tại chỗ nhồi thuốc, que cời là một cành trúc, phỏng chừng cũng là loại làm vội, cò mồi đánh lên que cời khẳng định có chút khó khăn.

Sau khi nhồi thuốc xong, Quách Đống dùng đá lửa đôt ngòi, Lý Mạnh dựa theo tư thế xạ kích đem súng nâng lên, bóp cò.

“Bụp”một tiếng, Lý Mạnh nhắm vào cánh cửa gỗ dầy trong sân, khoảng cách không tới 30 bước, mục tiêu lớn như vậy đương nhiên là không thể lệch được.

Lý Mạnh lại không hề cảm giác được sức giật, đầu vai hơi rung một chút, so với súng trường thời hiện đại còn kém xa, vấn đều mấu chốt là chính hắn thường xuyên dùng súng hơi thì sức giật cũng mạnh hơn không ít, hắn dương mắt nhìn cánh cửa, cư nhiên có thể thấy được viên đạn chì găm vào đó. Truyện "Thuận Minh " Truyện "Thuận Minh "

Chẳng qua viên đại này chỉ găm vào sâu 1 chút mà thôi, cũng không xuyên qua được, vẻ mặt của Lý Mạnh lập tức ỉu xìu, đây là uy lực sao? Đạn chì còn chưa găm sâu bằng dốt ngón tay út, cho dù bắn trúng thì sao chứ, khoảng cách vừa rồi cũng chỉ là 30 bước mà thôi.

Quách Đống nhìn thấy sắc mặt Lý Mạnh có vẻ không đúng, hắn hơi sợ hãi giải thích:

-Lão gia, đồ chơi này tại Liêu Đông cũng không có thích hợp, đám binh lính đều không muốn dùng, ngay cả giáp vải của Thát tử cũng bắn không thủng, không dối gạt lão gia, cung tiễn còn thông dụng hơn, trong đám tượng hộ theo tiểu nhân cũng có vài người biết làm cung tiễn....

-Làm sao nó lại mảnh như vậy?

Lời nói của Quách Đống lập tức bị Lý Mạnh cắt đứt, Quách Đống vừa cười vừa nói:

-Lão gia, ngài không biết chứ, cái súng này phải vừa dài vừa mảnh mới có thể bắn xa, nếu như gặp thợ khéo còn có thể làm mảnh thêm nữa a.

Lý Mạnh cau mày, liều mạng nhớ lại lúc trước tại bảo tàng quân sự nhìn mấy cây súng nòng rãnh xoắn của Châu Âu, lại nhìn lại cây súng kíp trong tay, hắn rốt cuộc minh bạch vấn đề là ở chỗ nào, nòng súng này vừa nhỏ vừa dài hẳn gọi là điểu súng, tuy nói là quân Minh được trang bị loại súng nhỏ nhẹ này, nhưng tác dụng không lớn. Truyện "Thuận Minh "

Mảnh có tác dụng gì, thô mới tốt.

Lý Mạnh dựa the trí nhớ mơ hồ của mình, tiện tay đo chiều dài của nòng súng, sau đó mở miệng phân phó:

-Án theo chiều dài này, đường kính mở rộng cho ta vài lần, nòng súng quá dài thì có tác dụng gì chứ, dựa theo lời ta nói chế tạo là được.

Quách Đống còn muốn nói chế tạo như vậy sẽ không hợp quy củ, nhưng mà hắn là nô bộc của người ta, huống chi nhìn vẻ mặt nôn nóng của Lý Mạnh thì hắn cũng không dám nói gì, chỉ có thể nghĩ thầm, nếu nòng súng thô dài mới là đúng, vậy chỉ cần vài ngày là có thể làm được.

Tháng 10, Lý gia trang tại trấn Phùng Mãnh đã được tu kiến xong, nói là trang viên nhưng đình đài thủy tạ ... đều không có, chẳng qua chỉ dùng một vòng tường vây quanh vài căn nhà, tường cũng không cao, chỉ đơn giản thu dụng hơn chục hộ Liêu dân cùng 150 diêm đinh.

Mỗi này bọn diêm đinh đều phải huấn luyện dưới sự giám sát của Lý Mạnh, Liêu dân hoặc là tại phụ cận làm ruộng, hoặc là làm thợ trong ruộng muối, những người có tay nghề đều làm trong lò rèn ở đó.

hiện tại muối đều được giao dịch tại trấn Phùng Mãnh, ở đây bây giờ phồn hoa hơn rất nhiều so với vài năm trước, dù sao cũng có rất nhiều diêm thương tới đây mua bán, tiêu phí, dùng lời nói của thời hiện đại cũng coi như là vùng kinh tế.

Của hàng tại thành Giao Châu cũng được xây dựng thành các chi nhánh, dù sao bên này cũng có sông ngăn cách, đi thông qua Thanh Châu cùng Duyên Châu cũng tiện lợi.

Lý Mạnh phát hiện hiện tại mình mặc dù khống chế 2 phủ, tiền thu vào cũng coi như kha khá, nhưng mà tiền bạc rơi vào trong túi nháy mắt giống như nước chảy sạch, 750 miệng ăn, mặc, ở, đi lại thật sự là tốn tiền, Lý Mạnh tự biết khoản tiền này không thể không tiêu.

Hắn phái người đến Lai Châu nghe ngóng thì quân lương của quân binh 1 tháng chỉ được 1 lượng 5 tiền, tính phí tổn binh khí cùng mấy thứ khác thì một năm không sai biệt lắm cũng tầm gần 25 lượng bạc.

750 người này 1 năm mất gần 2 vạn lượng, dựa theo thời gian khống chế 2 phủ thì Lý Mạnh cũng chỉ thu được tầm 3 vạn 2 ngàn gì đó.

Trừ đi tiền tiêu phí vào đám diêm đinh cùng với mấy khoản khác thì thu nhập 1 năm của hắn cũng chỉ còn 7000 lượng mà thôi.

thế nhưng số lượng này còn phải chi cho đám thợ rèn nữa, trừ tiền ăn ra thì còn mất tiền nguyên liệu nữa, so ra tiền tổn hao còn nhiều hơn cả đám người bình thường.

Mấy lần Trữ sư gia nói cảm thấy đám thợ rèn Liêu dân có kẻ kiếm lời đút vào túi riêng, nhưng bị Lý Mạnh ngăn lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.