Theo như tiểu thuyết “Mộng Ái Giang Hồ” miêu tả, tà giáo lấy phía Tây Bắc làm địa bàn.
Huyết Ảnh Giáo đứng đầu tà phái, dĩ nhiên tiềm lực cũng phải mạnh nhất, khoa trương đến mức đã xây dựng một thành trì lớn làm đại bản doanh, gọi là Huyết Lang Thành. Thành trì vô cùng kiên cố, bên trong kiến trúc nguy nga lộng lẫy như hoàng cung, bên ngoài cạm bẫy trùng trùng, địa thế hiểm hóc, lại được đội quân tinh nhuệ của Huyết Ảnh giáo ngày đêm canh giữ, bất khả xâm phạm.
Hiên Viên Trác tự xưng tôn thượng, cũng được xem như bậc quân chủ ở nơi này, trực tiếp cai quản.
...
Xe ngựa của Tần Ngưng dừng trước cửa thành. Giấy thông hành để vào thành? Dĩ nhiên nàng có, nhưng vào thành là một chuyện, vào Huyết Ảnh Điện để diện kiến Hiên Viên giáo chủ lại là chuyện khác.
- Cung chủ, đã vào Huyết Lang thành, theo quy định, không thể tiếp tục dùng xe ngựa nữa. Nô tài đến dịch quán gửi xe ngựa. - Xa phu bẩm báo với Tần Ngưng.
Tần Ngưng có thấy qua điều này được miêu tả trong truyện. Vì giữ gìn an ninh nghiêm ngặt trong thành, Huyết Ảnh giáo ra quy định, đối với khách bên ngoài vào thành, kể cả là người đứng đầu các phái trong liên minh, sau khi qua cổng cũng không được sử dụng xe ngựa của họ nữa.
Tần Ngưng thầm chửi Hiên Viên Trác trong lòng, đúng là một gã tra nam ngạo nghễ.
Xuống xe thì xuống xe, Tần Ngưng mang khăn che mặt lên, từ từ bước xuống. Nàng cũng cho phép xa phu đi nghỉ ở khách điếm, dẫu sao ông ta cũng đã vất vả cả chặng đường dài.
Nàng tranh thủ quan sát một chút. Ừm, xem ra Huyết Lang thành này có thể ví như kinh đô của một nước đem thu nhỏ lại chút ít.
Người dân bên trong thành đều là giáo dân của Huyết Ảnh Giáo, họ cũng làm ăn buôn bán, sinh hoạt như bá tánh bình dân trong thiên hạ. Bọn họ được Huyết Ảnh giáo bảo hộ để an cư lạc nghiệp, dĩ nhiên cũng phải thực hiện nghĩa vụ nộp lương thực, vật tư, tiền thuế hằng năm cho Huyết Ảnh Giáo.
Con cháu của họ, nếu có đủ tư chất sẽ được Huyết Ảnh giáo chiêu mộ làm môn đồ chính thức, bước vào Huyết Ảnh Điện rèn luyện võ công.
Tần Ngưng đi trên đường chính, tuy đã dùng sa mỏng che mặt, nhưng dáng vẻ trời sinh kiều diễm vẫn không giấu vào đâu được. Vì y phục của nàng khá đặc trưng cho thân phận Tử Nguyệt cung, cho nên có một số nam thanh niên khiếm nhã nhìn vào chỉ trỏ:
- Vị huynh đệ nhìn xem, kia có phải cô nương đến từ Tử Nguyệt cung! Nghe nói nữ nhân của Tử Nguyệt cung là xinh đẹp nhất thiên hạ, lão tử ta muốn giật tấm khăn kia xem nàng ta có đẹp thật hay không!
- Ha ha, huynh chớ liều lĩnh, đàn bà Tử Nguyệt cung dù có đẹp nhưng đều là con cọp cái! - Người bên cạnh cười phá lên - Nhắc đến mới nhớ, cung chủ của bọn họ đúng là một đại yêu tinh cọp cái! Bảo sao tôn thượng của chúng ta không ưa nổi!
- Tôn thượng không thích nàng ta, bởi dù sao ngài ấy cũng là đấng chí tôn trong thiên hạ, mỹ nữ bao nhiêu cũng có được, nhưng nếu là ta, cọp cái cũng được, ta thích chinh phục con cọp cái này, cùng nàng ta trên giường long tranh hổ đấu, chẳng phải thú vị hơn sao!- Huynh còn chưa biết sao, Tử Nguyệt cung sắp bị khai trừ rồi. - Người kia lại tặc lưỡi - Tần Ngưng cung chủ cọp cái này, không khéo chẳng còn mạng mà đi ra, nhẹ thì cũng tàn phế... Nghe nói là do nàng ta thích tôn thượng quá mới hạ xuân dược, trần truồng đi vào, nhưng mà bị tôn thượng một chưởng đánh bay ra!
- Ha ha, nếu là ta, ta sẽ cùng nàng ta vui vẻ! Lúc gấp như vậy, có mỹ nữ đẹp như thế mà tôn thượng cũng không ăn, thật là lạ! Hồi trước ta còn nghe đại ca của ta làm môn đồ trong giáo đồn rằng... - Gã nam tử thấp giọng hơn - Tôn thượng còn chưa khai bao đâu! Ha ha!
- Huynh muốn chết sao, ở đó mà nói linh tinh! Đi làm việc đi!
...
...
Qua vài lời bàn tán vừa rồi, Tần Ngưng cũng xác định, việc nàng sắp bị khai trừ xem ra đã lan truyền khắp tà phái. Còn chuyện Hiên Viên Trác chưa khai bao, còn là trai tân? Chuyện này hoàn toàn có thể tin được, vì thế giới nàng đang đứng là ngôn tình bánh bèo mà. Theo sở thích của Tần Trúc, tất yếu sẽ cho nam chủ sạch sẽ, chỉ đợi ăn nữ chủ. Tuy Hiên Viên Trác chỉ là ngựa non chưa có kinh nghiệm, nhưng một khi bắt đầu ăn nữ chủ, hắn tự sẽ có thiên phú hơn người, sung mãn như hải cẩu, ba ngày ba đêm cùng nữ chủ hưởng lạc thú trần gian...
Tần Ngưng không muốn mất nhiều thời gian lòng vòng trong thành. Huyết Ảnh Điện, có lẽ cứ thẳng đường chính là tới. Nàng cũng hỏi qua người qua đường, bọn họ cũng nói như vậy, đi bộ thêm hai nén hương là tới rồi.
Nhưng mà không như nàng tưởng tượng, Huyết Ảnh điện không nằm ở một khu đất rộng rãi ở trung tâm của thành. Mà nó nằm trên tận đỉnh núi sau thành =.=
Có lẽ Hiên Viên giáo chủ muốn tận hưởng cảm giác từ trên cao nhìn xuống thiên hạ của hắn nên mới di chuyển Huyết Ảnh điện lên đó.
Tần Ngưng ngửa cổ nhìn lên vách núi cheo leo, con bà nó, vách núi này cao quá, đầu nàng như muốn rớt ra đằng sau, vậy mà vẫn chưa nhìn thấy cổng vào cung điện.
Chần chừ ngó nghiêng một lúc, Tần Ngưng thấy một vài tốp đệ tử mặc y phục đen thêu hoa văn diệm hỏa đi tới, sau lưng quanh hông đều có dắt binh khí, mặt mũi kẻ nào cũng lạnh lùng sát khí. Có lẽ là đệ tử chính thức trong giáo.
Bọn họ rút từ trong người ra một đoạn dây thừng, đầu có móc sắt, ném lên vách đá, cứ như vậy mà đu người lên, thoăn thoắt vài lần đã leo lên đỉnh núi.
Có một tên ăn mặc trông sang chảnh hơn, có lẽ là cầm đầu tốp đệ tử này, hắn không cần dùng móc sắt mà trực tiếp dùng khinh công, đạp vào vách núi mà leo lên. Hay! Công phu được lắm!
Tần Ngưng sau một hồi chiêm ngưỡng võ công, nàng mới thấy sầu não cho chính mình. Nàng không còn võ công, làm sao lên núi đây?. Ngọn núi này có đường vòng nào để lên không nhỉ?
Chắc chắn phải có, nếu không các ngươi vận chuyển lương thực vật tư lên núi kiểu gì?
Tần Ngưng đi lòng vòng, cuối cùng cũng tìm được đường dễ hơn để lên núi. Gọi là dễ hơn, nhưng cũng vẫn là men theo dốc thoải của núi. Cũng may, trước đây nàng từng có đi leo núi cắm trại vài ba lần, tích lũy được một ít kinh nghiệm.Trời càng về trưa càng nóng, hai chân mỏi rã rời mà vẫn chưa đến nơi, Tần Ngưng dĩ nhiên không chịu nổi nữa, đem mấy đồ trang sức trên người vứt bớt đi, sa mỏng che mặt cũng lấy làm khăn lau mồ hồi, vừa đi vừa thầm nguyền rủa kiếp nữ phụ bi đát này.
Nàng thấy hơi hối hận, biết vậy đừng quá giàu lòng trắc ẩn làm gì, cứ để Yến Thiên đi cùng nàng có phải tốt hơn không? Chí ít hắn cũng biết võ công, có thể cõng nàng lên núi.
Mà khoan đã, rất có thể Yến Thiên đang đuổi theo nàng, nàng chỉ cần ngồi đây đợi hắn tìm đến là được? Trừ phi hắn giận dỗi chuyện nàng bỏ lại hắn.
Nghĩ vậy, Tần Ngưng bèn tìm chỗ sạch sẽ sáng sủa để nghỉ chân. Trời xanh chiếu cố, nàng đi thêm được vài trăm bước thấy được một chòi nghỉ nhỏ, bèn vào trong ngồi, không câu nệ mà tháo giày ra, xoa bóp chân.
Bỗng nhiên Tần Ngưng cảm thấy, có gì đó không đúng.
Nàng đi từ nãy đến giờ, ngoại trừ ban nãy gặp tốp đệ tử Huyết Ảnh giáo trực tiếp dùng công phu leo lên núi kia, thì không gặp bất cứ đệ tử nào nữa. Cứ cho là đường này ít người đi, nhưng thỉnh thoảng cũng phải có đệ tử đi tuần tra quanh núi chứ?
Tần Ngưng hơi chột dạ, có khi nào xung quanh đây, ẩn nấp trong những tán cây rậm rạp kia có những con mắt đang âm thầm theo dõi mình?
...
...
Đỉnh núi phía sau Huyết Lang thành.
Chính điện Huyết Ảnh giáo tọa lạc nơi cao, có thể được xem là một kì quan kiến trúc. Từng tòa lầu các mái ngói lưu ly đỏ sẫm, tường bằng đá cẩm thạch đen bóng điêu khắc tỷ mỉ, vừa xa hoa vừa toát lên vẻ thần bí quỷ dị.
Mà lúc này, đứng dưới mái hiên của chính điện, có hai người.
Một người dáng vẻ biếng nhác đứng khoanh tay, lưng dựa vào cây cột đá. Hắn mặc áo choàng đen trùm đầu, diện mạo che giấu cẩn thận sau chiếc mặt nạ bạc, chỉ thấy được khóe môi mỏng với nụ cười thấp thoáng tựa có tựa không.
- Hiên Viên Trác, bổn tọa đợi lâu, đứng mỏi chân rồi. - Kẻ giấu mặt tỏ ra châm chọc - Ngay cả chiếc ghế ngươi cũng không mời bản tọa ngồi tử tế!
- Vậy để ta đánh gãy chân ngươi, từ sau không cần phải đứng, thế nào? - Người kia đáp, cũng không ngoảnh đầu lại, giọng điệu bình thản mà âm lãnh.
Kẻ vừa trả lời cũng chính là giáo chủ Huyết Ảnh giáo Hiên Viên Trác, đứng đầu tà phái, một thân võ công kinh hãi thế tục.
Người mang mặt nạ ngược lại vẫn ung dung mà cợt nhả:
- Ha ha, Hiên Viên Trác, bổn tọa đấu không lại ngươi, nhưng chắc chắn chạy nhanh hơn ngươi! Đợi ta lấy được Song Ảnh thần công rồi sẽ tìm một mỹ nữ trong võ lâm cùng nhau song tu, vừa luyện võ công cái thế, vừa cùng tận hưởng dục tiên dục tử. Lúc đó, ngươi sẽ hối hận đấy!
Hối hận? Hiên Viên Trác nhếch môi cười lạnh. Chỉ vì một bộ bí kíp thôi sao?
Vốn dĩ Hiên Viên Trác không quan tâm đến Song Ảnh thần công cho lắm. Với thiên phú ngàn năm có một, võ công của hắn luyện một biết mười, dù luyện loại võ nào cũng tự đột phá lên cảnh giới cao nhất. Đến nay trong thiên hạ nếu giao đấu một chọi một thì không ai là đối thủ của hắn. Thành ra bí kíp Song Ảnh thần công có hay không có cũng không còn quan trọng.Ngược lại, hắn cho rằng võ công còn phải dựa vào việc cùng người khác luyện thì thật là nhảm nhí. Chưa kể đến, võ công này do cha hắn và Tần Nhạn sáng tạo ra. Hắn không thích bà ta, người gây ra nỗi ghen tị u uất mà mẹ hắn gánh chịu cho đến chết. Cha hắn mặt ngoài cư xử tốt, đối với mẹ hắn không hề bạc đãi, nhưng trong thâm tâm vẫn lưu giữ mãi bóng hình của Tần Nhạn.
Cho nên, khi kẻ giấu mặt kia yêu cầu đổi Song Ảnh Thần Công lấy một bí mật võ lâm khác mà Hiên Viên Trác muốn biết, dĩ nhiên Hiên Viên Trác không nghĩ nhiều liền chấp thuận.
Bí kíp có hai phần, cuốn đầu vẫn ở Huyết Ảnh giáo, chỉ có cuốn thứ hai do Tử Nguyệt cung nắm giữ. Hiên Viên Trác vốn dĩ có thể diệt trừ ngay Tần Ngưng bất cứ lúc nào, nhưng việc phát hắc thiệp cũng chỉ là để đánh động, đẩy bọn họ vào tình thế lưỡng nan để giao ra nửa sau của bí kíp.
Nửa sau của bí kíp này thuộc về Tần Ngưng, nhưng trước khi lâm chung, Tần Nhạn không trực tiếp giao cho con gái bà ta, mà dặn dò Yến Thiên bảo quản đến khi Tần Ngưng xuất giá.
....
Có điều, Hiên Viên Trác nhận được mật báo, gã Yến Thiên bình thường ỏng ẹo tham sống sợ chết nhưng khi nhận được hắc thiệp không hề có động tĩnh mà chỉ dự tính cố thủ Tử Nguyệt Cung. Ngược lại, cung chủ Tần Ngưng một mình đến Huyết Ảnh Giáo thương lượng.
Thuộc hạ của hắn cũng đã bẩm báo, một canh giờ trước Tần Ngưng đã vào Huyết Lang Thành, theo lý mà nói đến giờ nàng ta phải đến chính điện rồi chứ? Hành vi của Tần Ngưng hôm nay thật không bình thường. Cứ cho là nàng ta bị thương không thể thi triển khinh công, nhưng chẳng phải nàng ta biết con đường tắt theo đường hầm lên núi hay sao? Mà con đường này, chính năm xưa cha hắn đã chỉ cho Tần Ngưng.
Trước đây, mỗi lần nàng ta tìm cớ đến Huyết Ảnh giáo, đều là dùng con đường nhanh nhất này để lên, mong mỏi nhìn để thấy Hiên Viên Trác sớm nhất có thể.
Hôm nay lại chọn con đường vòng đi bộ lên núi, Tần Ngưng này rốt cuộc đang toan tính điều gì?
Nếu nhắc đến nàng ta, Hiên Viên Trác trước giờ đều chỉ cho rằng, Tần Ngưng là loại nữ nhân vừa ác độc, vừa đỏng đảnh vừa nông cạn. Tử Nguyệt Cung trong liên minh còn có ít nhiều vai trò, chỉ riêng bản thân Tần Ngưng thì không có chút giá trị.
Nàng ta ngu muội đến mức cho rằng hạ xuân dược là sẽ có được hắn. Một chưởng hôm trước, giữ được mạng xem ra cũng may cho nàng ta rồi.
Thế nhưng mật báo cũng đề cập đến, từ sau khi nàng ta tỉnh dậy, không ấm ức cũng không khóc nháo làm loạn. Hầu như không thấy nhắc đến ba chữ Hiên Viên Trác, mà người nàng ta đem ra chửi rủa mỗi ngày lại là Phương Vô Ngân.
...
Trời đã gần về trưa, kẻ áo đen nheo mắt nhìn lên cao, chờ đợi đến phát nản, hắn ta đã tiện tay... bứt hết hoa cỏ trong vườn của Hiên Viên Trác. Khu vườn thượng uyển ban đầu sinh động tươi tốt, bấy giờ đã xơ xác tiêu điều.
Trái lại họ Hiên Viên kia không có gì là vội, yên lặng ngồi trong điện xử lý mấy công vụ của Huyết Lang Thành.
- Hiên Viên Trác, ngươi còn không sai người đến đón hôn thê của ngươi lên đi? Bảo nàng ta giao ra bí kíp, bổn tọa đợi không nổi rồi!
Đôi mắt phượng hẹp dài âm u của Hiên Viên Trác vẫn chưa hề rời trang giấy, thần thái cô lãnh (cô độc lạnh lùng), kiêu ngạo trời sinh.
Có điều, dù võ công, danh tiếng và thần thái của Hiên Viên Trác đủ dọa người đến đâu, thì đối với kẻ mang mặt nạ được xem là phóng túng tùy hứng nhất thiên hạ này lại không hề e ngại chút nào.
Ngay cả thân thế và diện mạo, thiên hạ cũng không biết hắn là ai, hắn chẳng phải chính cũng chẳng phải tà, phiêu du như một cơn gió, tự xưng là Bất Lưu Danh.
Sở thích của Bất Lưu Danh là sưu tầm bí mật trong thiên hạ, rồi lại đem bí mật này đổi lấy bí mật khác.
Một nô tỳ theo thói quen mang trà và điểm tâm vào cho Hiên Viên Trác. Bất Lưu Danh bước đến, tiện tay cầm bình trà ngửa đầu uống, hành vi ngả ngớn không hề tao nhã, cũng không quên bỏ một miếng bánh trà xanh vào trong miệng.
Không lâu sau, thuộc hạ của Hiên Viên Trác vào bẩm báo:
- Tôn thượng, Tần Ngưng cung chủ vẫn chưa đến nơi, bây giờ vẫn đang ngồi nghỉ, xoa bóp chân tay ở trong đình giữa sườn núi!
- Hiên Viên Trác, nhà ngươi thật không biết thương hoa tiếc ngọc. Để bổn tọa đón nàng ấy lên!
Kẻ áo đen Bất Lưu Danh vừa dứt câu, chưa kịp ngậm mồm đã thấy nghiên mực từ đâu lao tới với tốc độ tia chớp, suýt thì chặn ngang họng hắn. May mà thân thủ hắn không tồi, né tránh hoàn hảo, không dính một giọt mực.
Hiên Viên Trác đứng dậy, thoáng cái đã thấy thân ảnh cao lớn uy nghi biến mất trong tầm mắt.
- Đồ kiêu ngạo , nhà ngươi cũng không muốn đợi, còn để bổn tọa nhắc mới xuống đón người lên. Còn dám thị uy với bổn tọa. Xem bổn tọa trừng phạt ngươi thế nào? - Bất Lưu Danh miệng lẩm bẩm.
Nhìn mực vương vãi trên sàn, Bất Lưu Danh chép miệng, lại tiện tay đem bình trà rót vào giữa đống mực, bãi nước loang lổ càng lan ra, nhuộm bẩn cả một khoảng lớn trên sàn.
Lũ nô tài trong Huyết Ảnh điện trợn tròn mắt. Xem ra phen này bọn họ gặp họa lớn rồi. Lau không sạch, sẽ không còn mạng nha.
Bất Lưu Danh thấy vậy bèn xua tay:
- Đừng sợ, đừng sợ...
Đám nô tài nhìn nhau, thầm oán kẻ rảnh rỗi gây họa trước mặt.
- Thôi được rồi, bổn tọa đang cao hứng, lúc này dạy các ngươi một chiêu võ công là được!
Hắn phẩy áo choàng, xoay người bước đến đứng trước bãi nước bẩn. Cánh tay vươn ra, không biết là phát ra nội lực kiểu gì, thoáng chốc vũng nước bẩn tan thành từng giọt nước to nhỏ tròn trịa nảy lên, theo động tác của hắn mà xoay vòng vòng thành từng chuỗi, thoạt trông như biểu diễn kỹ nghệ, rất đẹp mắt.
Còn sàn nhà thì cũng đã sạch bóng.