Tần Ngưng nghỉ ngơi một lúc, vẫn không thấy Yến Thiên đuổi kịp tới.
Xem ra nàng phải tiếp tục lên núi rồi. Vừa đứng dậy vươn vai, không hiểu sao phía sau lưng có cảm giác rùng mình, rợn tóc gáy.
Vừa ngoảnh mặt liền bắt gặp một đôi mắt phượng lạnh lùng, sắc bén chứa đầy sát khí.
Đối phương quá nhiều sát khí, Tần Ngưng không dám nhìn thẳng, vội vàng cụp mi, nhân tiện quan sát y phục của hắn. Y phục màu đen bằng gấm thêu hoa văn diệm hỏa, là đệ tử tuần tra quanh núi của Huyết Ảnh Giáo sao? Lù lù xuất hiện dọa người như vậy, quả nhiên là môn phái tà đạo bất nhân.
- Ôi trời ơi! - Nàng thốt lên - Sợ muốn chết, vị huynh đệ này, dẫu thế nào cũng phải lên tiếng mới đúng phép tắc giang hồ chứ!
Nói rồi Tần Ngưng bộ dáng đường hoàng, khoanh tay chắp trước ngực:
- Tại hạ Tần Ngưng của Tử Nguyệt cung đến đây bái kiến Giáo chủ Huyết Ảnh Giáo! Không biết huynh đệ có thể dẫn đường?
- Tần Ngưng?
Chỉ thấy khóe môi đối phương bật ra hai chữ rét buốt, ma trảo đã kề lên cổ nàng. Tần Ngưng cả kinh trợn mắt, bấy giờ mới nhìn kỹ hắn. Là soái ca, vẻ đẹp tuyệt thế hiếm gặp, pha trộn giữa sự tinh tế mạnh mẽ và tà khí, nhưng hơn hết là bộ dáng thập phần hung ác.
Tay hắn càng dùng thêm lực, Tần Ngưng vô cùng khó thở.
- Ngươi... ! Xú nam nhân... mau buông! - Tần Ngưng cảm thấy uất ức, cho dù Tử Nguyệt cung của nàng hiện giờ yếu thế, nhưng một tên nhãi ranh đệ tử Huyết Ảnh giáo cũng giám khinh bạc nàng sao?
- Ngươi nói ngươi là Tần Ngưng sao? - Nam nhân nheo mắt, sát ý trong mắt đủ để Tần Ngưng một phen thót tim.
Tần Ngưng lúc này không nghĩ được nhiều, căn bản nàng chưa hề biết người trước mặt nàng đây chính là Hiên Viên Trác, càng không nghĩ đến nam chủ Hiên Viên Trác sẽ đột ngột xuất hiện ở chỗ này.
Mà Tần Ngưng trong truyện sẽ không thể không biết mặt Hiên Viên Trác.
Nàng bấy giờ còn hơi luống cuống, không hiểu được hàm ý trong câu hỏi ngắn ngủi của hắn, bèn vô tư thốt lên hai từ: “Đúng vậy!”
Hiên Viên Trác dùng chút ít lực ở cánh tay đẩy ra, vậy mà đủ làm cho thân thể nàng lảo đảo ngã ra sau, va vào cây cột đá.
Đau quá. Con mẹ nó! Muốn chửi mà không dám, không còn gì nhục hơn.
Ngay cả việc biểu lộ ánh mắt oán giận cũng không thể. Nàng chỉ còn cách bấu chặt vào lòng bàn tay. Nhớ đấy, nàng ghi thù.
- Bản tôn không có nhiều thời gian! Ngươi là ai, đến từ môn phái nào, vì sao giả dạng Tần Ngưng? Nếu không thành thật khai ra, sẽ không được chết tử tế. - Hiên Viên Trác bình thản phun ra vài câu, trực tiếp uy hiếp.
Bản tôn? Lúc này Tần Ngưng càng kinh ngạc hơn. Thôi chết rồi, trong truyện này tự xưng là bản tôn, còn ai khác ngoài tôn thượng của sáu phái tà đạo Hiên Viên Trác? Không ngờ gã thối tha này chính là nam chủ số một trong truyện? Lẽ ra Hiên Viên Trác kiêu ngạo kia phải uy nghi ngự tại chính điện chứ? Như thế nào lại xuất hiện ở đây tìm nàng?Nàng vừa rồi cư xử... quả nhiên hớ rồi! Tần Ngưng si mê Hiên Viên Trác đến điên cuồng, làm sao có thể như nàng ngu ngơ không nhận ra hắn.
Tần Ngưng cắn môi, đứng dậy phủi quần áo, chậm rãi dè chừng nói:
- Ta chính là Tần Ngưng thật mà! - Vừa nói vừa tự véo lên mặt - Ngươi xem này, ta không có dịch dung! Ta chính là Tần Ngưng...
Thấy đối phương chưa có động thái, chỉ đang nhìn chằm chằm quan sát nàng, Tần Ngưng mới rút rè tiếp lời:
- Ngươi nghi ngờ ta không phải Tần Ngưng, chẳng hay trước đây chúng ta từng gặp nhau, ngươi thấy ta bây giờ rất kỳ lạ sao? Thật ra... thật ra sau khi bị trọng thương, ta đã quên đi rất nhiều chuyện, nhưng mà ta thề với trời xanh, ta chính là Tần Ngưng...
- Quên? - Hiên Viên Trác cuối cùng cũng nhả ra một chữ, âm điệu giống như châm chọc.
- Đúng vậy, đã quên. Nhưng mà ta cũng không phải vì việc mất trí nhớ này mà sẽ phủi đi trách nhiệm với những chuyện trong quá khứ. Bọn họ nói rằng ta đắc tội với Hiên Viên giáo chủ, cho nên hôm nay ta đến đây là để thương lượng...
Nàng cố trấn tĩnh, đứng thẳng lưng, dùng âm điệu và lời lẽ hợp tình hợp lý để biểu đạt, mặc dù hai lòng bàn tay và trên trán đã rịn đầy mồ hôi.
Biểu cảm trong ngoài bất nhất này của Tần Ngưng, nếu đối phương là một kẻ tinh ý thì vẫn nhận ra được.
Ban nãy Hiên Viên Trác còn cho rằng, nếu nàng không phải là gián điệp cải trang thì cũng là Tần Ngưng kia đang giả vờ diễn trò trước mặt hắn.
Nhưng con người trước mắt này, ngoại hình thực sự rất giống, đúng là Tần Ngưng không sai khác, nhưng thần thái lại vô cùng bất đồng. Vừa rồi hắn cũng đã xác định, nàng ta không còn võ công, qua hơi thở đoán được trên người còn thương tích chưa lành hẳn.
Nàng ta đúng là Tần Ngưng. Là thực sự đã mất trí nhớ?
Dẫu sao vẫn là nàng ta. Hiên Viên Trác trong lòng không khỏi chán ghét lẫn khinh thường. Mạng nàng ta có giữ hay không cũng không có giá trị, thứ duy nhất hắn quan tâm là nửa sau bí kíp Song Ảnh thần công để trao đổi với Bất Lưu Danh kia.
Tần Ngưng lén lút quan sát biểu cảm của đối phương, mặc dù nàng đã đoán ra hắn là Hiên Viên Trác, nhưng vừa rồi vẫn cứ giả vờ không nhớ không biết.
- Thương lượng? Ngươi xứng sao? - Hiên Viên Trác lên tiếng.
Câu hỏi ngạo nghễ này của Hiên Viên Trác khiến nàng thầm oán ghét trong lòng. Đồ mặt dày khinh thường người khác, cái gì mà xứng với không xứng.
Tần Ngưng cố gắng vận dụng đầu óc suy nghĩ. Hắn đường đường là giáo chủ cao cao tại thượng, đích thân xuống đây tìm nàng, chắc chắn không phải do có hứng thú hay nhã ý với nàng, mà do hắn ta không chờ được sự chậm chễ của nàng.
Điều đó có nghĩa là, hắn cũng đã dự tính việc nàng đến đây? Vậy lý do nào khiến hắn không chờ được nữa? Tần Ngưng còn cái gì đáng giá khiến hắn muốn đây?
Nếu đã vậy, thì lật bài ngửa đi cho đỡ mất thời gian!
Tần Ngưng liền nhìn hắn, bình tĩnh thận trọng, dùng lời lẽ uyển chuyển làm mát tai đối phương:- Ta tuy mất trí nhớ, nhưng vẫn nghe danh Hiên Viên tôn thượng là người tài mạo xuất thế, trần gian hiếm gặp. Ta trước đây ngu muội nông cạn, không biết tự lượng sức mình, tham lam ảo vọng, cố chấp sân si nên đã đắc tội tôn thượng. - Nói rồi lại chắp tay trước ngực, hơi cúi đầu - Bây giờ ta biết sai, thành tâm hối cải, mong được lấy công chuộc tội. Thỉnh cầu vị huynh đệ tạo cơ hội cho ta bái kiến giáo chủ.
Hiên Viên Trác cười khẩy. Trước đây không bao giờ có thể nghĩ tới, Tần Ngưng nông cạn kia có thể nói ra những lời lẽ lươn lẹo luồn lách như vậy.
Là mất trí nhớ thật hay giả, nàng ta có đóng kịch hay không cũng không sao.
Hắn khẽ phẩy tay, từ phía sau những bụi cỏ rậm rạp nhanh chóng xuất hiện vài tên môn hạ.
- Tham kiến giáo chủ! - Bốn tên thuộc hạ đồng thanh nói, quỳ sẵn phục mệnh.
Tần Ngưng bỗng có dự cảm không tốt lắm. Cuối cùng hắn cũng lật bài ngửa, đây là đang nói cho nàng hắn chính là Hiên Viên Trác?
- Thì ra là Hiên Viên giáo chủ! Ban nãy thất lễ! - Tần Ngưng phối hợp một chút, tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó thì là cung kính.
Hiên Viên Trác cũng không thèm bận tâm, lạnh lùng tàn ác phân phó thuộc hạ:
- Giam nàng ta lại. Truyền tin cho Yến Thiên của Tử Nguyệt cung, nếu ngày mai giờ này không mang Song Ảnh thần công quyển hạ đến, cứ chậm một nén hương chặt một ngón tay của nàng ta.
Đám thuộc hạ răm rắp phục mệnh, tiến lên định trói Tần Ngưng. Ban nãy nàng lươn lẹo là thế, nhưng bây giờ nghe thấy đối phương muốn chặt tay nàng, không còn đủ bình tĩnh:
- Song Ảnh thần công? Ngươi muốn bí kíp, ta mang đến là được, cớ sao muốn chặt tay ta?
Tần Ngưng thực sự muốn thêm vài câu chửi bới, nhưng đột nhiên thấy Hiên Viên Trác quay đầu nhìn về phía này, rồi không nhanh không chậm bước tới, tưởng chừng như một hung thần ác sát. Nàng không dám nói thêm, sợ bất lợi cho mình.
Hắn bất ngờ vươn tay ra, giật lấy cây trâm trên đầu nàng. Mái tóc đen trầm của Tần Ngưng cũng vì thế mà xổ tung.
- Gửi theo cái này cho Yến Thiên. - Hiên Viên Trác ném cây trâm về phía thuộc hạ.
Không ổn rồi. Làm sao đây? Tần Ngưng nàng có thể nhẫn nhịn trong phút chốc, nhưng không thể nhẫn nhịn mà cam chịu không báo thù. Nàng cứ như vậy mà để gã thối tha này ức hiếp sao? Nàng còn là chị gái của tác giả đã “đẻ” ra mấy nhân vật như các ngươi mà.
A, có cách rồi.
- Khoan đã! - Tần Ngưng lên tiếng, tỏ ra vừa hoảng sợ vừa thành thật - Cây trâm đó ta không hay dùng, Yến Thiên không nhận ra đâu. Hay là thế này đi, ta bây giờ viết một bức huyết thư, hắn nhìn thấy nhất định sẽ lập tức mang Song Ảnh thần công đến!
- Đưa giấy cho nàng ta!
Hiên Viên Trác ngồi xuống ghế đá trong chòi nghỉ, yên lặng theo dõi Tần Ngưng chăm chú viết huyết thư. Nàng nhịn đau cắn đầu ngón tay viết xuống mấy dòng, không nhiều không ít.Nàng không chắc nét chữ của mình sẽ giống chữ của chủ nhân thân xác này, nhưng mà là huyết thư, nét chữ có nguệch ngoạc cũng dễ thông cảm.
Hiên Viên Trác xem qua bức thư, thấy không có gì đáng ngờ mới cho thuộc hạ đem đi.
...
...
Tần Ngưng vẫn bị xích tay chân, nhốt trong nhà kho của Huyết Ảnh giáo. Bên ngoài có cả đám đệ tử võ công cao cường canh gác, muốn trốn thoát là điều không khả thi.
Cả ngày chưa ăn gì, nàng đang rất đói.
Từ lúc nàng xuyên không, vận xui nối tiếp vận xui. Giang hồ toàn kẻ mạnh, nàng rơi vào thế yếu, thực sự rất khó ngóc đầu lên.
Bụng của Tần Ngưng réo liên hồi, đói đến mức muốn chợp mắt nghỉ một lát cũng không được.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng loạt soạt bên ngoài, rất nhanh sau đó là tiếng thân người ngã xuống lịch bịch. Cửa bị phá hủy, một bóng người áo đen tiến vào.
Tần Ngưng gấp gáp ngồi dậy. Là Yến Thiên đến cứu nàng?
Nhưng bóng đen ấy không có vẻ gì là vội lắm, chậm rãi tiến tới, ngồi xổm trước mặt nàng. Là một người đeo mặt nạ bạc. Tuy không rõ gã ta là ai, nhưng mùi hương và hơi thở lạ lẫm này không thể là Yến Thiên.
Người này dễ dàng đánh ngã đám thuộc hạ của Hiên Viên Trác, xem ra võ công cũng rất được. Hắn ta là ai, có ý đồ gì?
- Ngươi là ai? - Tần Ngưng trực tiếp hỏi.
- Bổn tọa không có tên. Nhưng nàng có thể gọi ta là Bất Lưu Danh. - Nam nhân thần bí mở miệng, tỉ mỉ quan sát đánh giá nàng, lời lẽ khiếm nhã - Quả là một tuyệt thế mỹ nhân, bổn tọa mới nhìn liền thích, vậy mà gã Hiên Viên Trác kia không biết hưởng thụ!
- Ngươi là hái hoa tặc sao? Dám đến Huyết Ảnh giáo hái hoa? Chán sống rồi sao? - Tần Ngưng cũng không tỏ vẻ gì sợ hãi, bởi nếu hắn thực sự là hái hoa tặc, có sợ hãi cũng vô dụng, có khi còn làm hắn tăng hứng thú.
- Ha ha, mỹ nhân, bổn tọa nếu muốn cướp sắc, thì một vài canh giờ ngắn ngủi sao đủ. Nếu cùng nàng hoan ái tại đây, đang cao trào có người chạy đến phá chẳng phải mất hứng sao? Nếu muốn vui vẻ, bổn tọa sẽ đưa nàng đến một nơi non nước hữu tình, thời gian thong thả, ngày đêm cùng nhau hưởng lạc thú.
- Ngươi muốn cướp người ra? Có thể cứu ta ra khỏi đây sao? - Tần Ngưng hai mắt sáng lên.
- Ha ha, nàng là hôn thê của Hiên Viên Trác, nhưng lại nhanh chóng muốn theo bổn tọa thế à? - Bất Lưu Danh bật cười sảng khoái, đưa tay nâng cằm Tần Ngưng.
- Hắn đối xử với ta không tốt, dĩ nhiên ta cũng không muốn ở bên hắn nữa. Chàng thấy đấy, hắn còn xích ta, bỏ đói ta. - Tần Ngưng chớp chớp mắt - Chàng dẫn ta ra khỏi đây được không?
- Đương nhiên, bổn tọa đến là để đem nàng đi!
Bất Lưu Danh thi triển nội công, không khó để phá mấy sợi xích sắt. Tần Ngưng thầm khen trong lòng, kẻ này nội công cao thật, có lẽ còn hơn cả Yến Thiên. Vậy hắn có phải là một cao thủ Phản Phác Quy Chân hay không? Xem ra kẻ này cũng có vẻ hám gái, nên tìm cách lừa hắn đả thông kinh mạch cho nàng?
Bất Lưu Danh ôm Tần Ngưng vào trong ngực, bọc trong áo choàng đen dài rộng, lao đi trong màn đêm.
Sở dĩ hắn đem Tần Ngưng đi, không hẳn vì hắn háo sắc, mà là vì tự dưng nổi hứng muốn cho thằng nhãi Hiên Viên Trác cao ngạo kia một vố.
Nếu trực tiếp nắm giữ Tần Ngưng trong tay, cũng xem như là có được một nửa bí kíp Song Ảnh thần công. Hắn không cần đem bí mật kia trao đổi với Hiên Viên Trác thì cũng đã có được một nửa thứ hắn muốn. Còn Hiên Viên Trác vẫn là ra về tay không.
Tần Ngưng được Bất Lưu Danh ôm chặt, nàng vờ như hỏi:
- Khinh công và nội công của chàng thật cao siêu. Chàng lợi hại như vậy, ắt là phải đến cảnh giới Phản Phác Quy Chân?
Bất Lưu Danh thầm nghĩ, bản thân có phải là Phản Phác Quy Chân không, hắn cũng chẳng quan tâm. Nhưng mà nha đầu này ánh mắt ban nãy có chút lươn lẹo không tự nhiên, hắn nhìn ra được.
Nàng là Tần Ngưng, nghe nói lần trước bị thương nặng, rất có thể đã bị phế võ công. Muốn hỏi hắn có phải Phản Phác Quy Chân hay không để hắn đả thông kinh mạch cho nàng chứ gì? Tiểu nha đầu này cũng lưu manh lắm. Tính tình giống hắn, hắn thích.
Nhưng mà hắn vẫn cứ muốn trêu chọc nàng.
- Bảo bối, được nàng ngợi khen bản tọa rất vui lòng. Nhưng mà bản tọa không phải Phản Phác Quy Chân gì hết, võ công của bản tọa đều là học tạp nham ở mỗi nơi một ít.
Tần Ngưng hừ lạnh, thầm thất vọng. Không phải Phản Phác Quy Chân, nhà ngươi cũng vô dụng rồi. Đã thế nàng không thể đi theo hắn. So ra thì nên quay lại, tìm cách thỏa thuận với Hiên Viên Trác để đảm bảo tương lai của Tử Nguyệt cung thì hơn.
Tần Ngưng lén lút đem châu sa trên áo bứt ra để làm ký hiệu. Bất Lưu Danh mải chú ý đề phòng cơ quan cạm bẫy mà không kịp phát hiện ra hành vi của nàng.
Đến khi biết được, hắn chỉ kịp oán trách nữ nhân này quá mưu mô tinh ranh.
Hiên Viên Trác đã kịp đuổi tới theo dấu vết Tần Ngưng để lại.
- Hiên Viên giáo chủ! Cứu thiếp a! - Tần Ngưng ra vẻ ủy khuất hét lên.
Chính Hiên Viên Trác cũng không ngờ Tần Ngưng để lại dấu vết. Nàng ta thà quay lại rơi vào tay hắn chứ không lợi dụng cơ hội này thoát đi?
Bất Lưu Danh tạm buông Tần Ngưng xuống, bước ra đứng đối diện với Hiên Viên Trác.
Hiên Viên Trác bề ngoài giống như là đang bình thản, nhưng sự bình thản này quá dị thường, khiến cho Tần Ngưng phải nơm nớp lo sợ.
Tần Ngưng thầm nhớ lại, trong truyện miêu tả, trước giờ chưa từng có kẻ nào dám trêu ngươi hắn mà có kết cục tốt đẹp. Gã áo đen tự xưng Bất Lưu Danh này đột nhập Huyết Ảnh giáo đem con tin của hắn đi, hẳn là đêm nay khó an toàn ra về.
Bọn họ không phải sắp đánh nhau chứ? Trời long đất lở, nguy hiểm tính mạng, tốt nhất nàng nên né ra xa xa một chút.