Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Chương 131: Chương 131: 17 tuổi non nớt




Mạc Tiểu Hàn nằm trên giường bệnh, trên mu bàn tay là kim châm, đang vô nước biển, sắc mặt trắng bệch đến khiến lòng người kinh hãi.

Hai mắt Cố Cẩm Tâm khóc đến đỏ quạch, hung tợn nhìn chằm chằm Sở Thiên Ngạo: "Tổng giám đốc Sở, tôi van cầu anh, anh bỏ qua cho Tiểu Hàn đi! Không cần cưỡng ép cô ấy nữa!"

Vốn là cô rất hi vọng thúc đẩy Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn , nhưng cô nằm mơ cũng không nghĩ đến, Tiểu Hàn thế nhưng lại bài xích Sở Thiên Ngạo như vậy!

Tối hôm qua Sở Thiên Ngạo một đêm không ngủ, trong mắt đều là tia máu.

Nghe lời nói Cố Cẩm Tâm, đôi mắt máu đỏ híp lại nguy hiểm, tức giận muốn đi đánh người. Nếu không phải tối hôm qua bị Bùi Tuấn và Cố Cẩm Tâm bắt gặp, Mạc Tiểu Hàn cũng không tìm tới cái chết!

Bùi Tuấn nhìn thấy tình cảnh không hay, vội vàng chạy tới khuyên can: "Được rồi được rồi, cũng may Tiểu Hàn không có việc gì. Bác sĩ nói may nhờ cấp cứu kịp thời."

Trong lòng Sở Thiên Ngạo tràn đầy tức giận đang không chỗ phát tiết, Bùi Tuấn vừa đúng làm nơi cho hắn trút giận.

Hung hăng một đấm mang theo tiếng gió nện vào mặt Bùi Tuấn! Bùi Tuấn biết Sở Thiên Ngạo khổ sở trong lòng, cũng không đánh trả, chỉ né tránh.

Cố Cẩm Tâm thấy Sở Thiên Ngạo đánh Bùi Tuấn,tức giận nhào tới, đánh Sở Thiên Ngạo: "Anh làm gì đấy! Đều tại anh! Tiểu Hàn như vậy đều là do anh làm hại! Anh còn giận lây người khác!"

Hảo cảm trong lòng Cố Cẩm Tâm đối với Bùi Tuấn nhất thời tăng lên gấp bội, có so với Sở Thiên Ngạo, mới thấy Bùi Tuấn tốt .

Cô điều dưỡng vội vã chạy tới: "Đừng đánh nhau nữa! Bệnh nhân tỉnh rồi!"

Sở Thiên Ngạo đẩy Bùi Tuấn, chạy về phía phòng bệnh. Nhịp tim đập dồn dập.

Mạc Tiểu Hàn nằm trên giường bệnh, cả người tái nhợt giống như giấy trắng. Hai mắt to trống rỗng nhìn trần nhà. Đối với ba người vừa tới hoàn toàn thờ ơ.

"Tiểu Hàn, cậu đã tỉnh!" Cố Cẩm Tâm nhào qua, ân cần nhìn Mạc Tiểu Hàn.

Mạc Tiểu Hàn cố gắng nhìn Cố Cẩm Tâm nặn ra một nụ cười yếu ớt. Ánh mắt cũng liếc qua nhìn thấy Sở Thiên Ngạo bên cạnh, yên lặng xoay đầu đi.

Hàm râu trên gương mặt tiều tụy của Sở Thiên Ngạo đã mọc thành màu xanh, khiến cả người hắn nhìn qua rất sa sút.

Đứng ở trước giường bệnh, Sở Thiên Ngạo không biết nên nói gì với Mạc Tiểu Hàn.

Nói gì, tựa hồ cũng quá nông cạn, trước sự sinh tồn của người ta, hắn còn có thể nói cái gì? Hắn không phải hung thủ, nhưng hắn chính là người đẩy Mạc Tiểu Hàn đến đường cùng.

Nếu như lúc ấy, cô ấy muốn đi tìm Cố Cẩm Tâm, hắn không ngăn trở. . . . . . Nếu như thời điểm lần thứ hai tiến vào cô, hắn dịu dàng một chút, đừng dã man. . . . . .

Nhưng, trên đời này không có nếu như. . . . . .

Sở Thiên Ngạo chán nản cúi đầu, từ trong túi lấy ra tượng người bằng kim cương, đặt nhè nhẹ bên cạnh gối của Mạc Tiểu Hàn .

Tượng người nho nhỏ, hai mắt thật to, lóe lên ánh sáng quật cường.

Khiến Sở Thiên Ngạo nhớ tới lần đầu tiên thấy Mạc Tiểu Hàn chính là cái đêm mưa ấy, xe của hắn làm ngã cô, ánh đèn xe sáng chói chiếu vào mặt của cô, hai mắt thật to, cũng lóe lên ánh sáng như vậy.

Khiến Sở Thiên Ngạo trong nháy mắt nhớ kỹ Mạc Tiểu Hàn.

"Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa." Trên giường, Mạc Tiểu Hàn nhỏ giọng nói. Giọng nói vẫn còn chút khàn khàn.

Ánh mắt sâu như nước của Sở Thiên Ngạo nhìn chăm chú vào mặt của Mạc Tiểu Hàn.

Lời nói lạnh như băng khiến một tia hi vọng cuối cùng cuối cùng trong lòng hắn tan vỡ. Có lẽ, thật sự đến thời điểm nên buông tay rồi. . . . . .

Nhìn Mạc Tiểu Hàn một lần cuối. Đôi môi mỏng mím chặt. Trên gương mặt anh tuấn không lộ vẻ gì, nhưng cả người tràn ngập hơi thở bi thương.

"Mạc Tiểu Hàn, tôi để em tự do." Khàn khàn nói ra một tiếng, nói xong xoay người rời đi. Không dừng lại thêm một giây nào nữa.

Ánh mặt trời chiếu xuyên vào đây, Sở Thiên Ngạo đưa lưng về phía ánh mặt trời rời đi, bóng dáng cao lớn ấy sao cô đơn như thế.

——————————————

Tiết trời dần dần lạnh. Trong nháy mắt ba tháng đã trôi qua.

Hôm nay trời mưa, làn nước lạnh như băng theo gió thổi vào cửa sổ. Mạc Tiểu Hàn chạy nhanh lên sân thượng thu quần áo.

Mấy tháng này, cô vẫn ở nhà. Dựa vào mạng viết văn cho tòa soạn sống qua ngày. Cẩm Tâm không thu tiền phòng của cô, thật là cảm tạ. Mạc Tiểu Hàn đứng ở trên ban công, ánh mắt nhìn về nơi xa, mới chợt phát hiện, thì ra mùa đông đã tới. . . . . .

Lá cây rụng xơ xác. Xen lẫn nước mưa theo gió lạnh thổi vào người, Mạc Tiểu Hàn không khỏi rùng mình một cái.

"Tiểu Hàn. . . . . . Tớ đã về rồi!" Cố Cẩm Tâm đi vào giơ lên một cái túi, hôm nay đi ra ngoài gặp khách, cho nên về sớm. Cảm giác có người ở nhà chờ mình rất vui. Thấy Mạc Tiểu Hàn ở nhà bận rộn, Cố Cẩm Tâm cảm thấy rất ấm áp.

Mạc Tiểu Hàn đang trong bếp hầm cháo gà cách thủy, trong phòng khắp nơi đều là mùi thơm nồng nặc của cháo gà."Tiểu Hàn, cậu thật tốt! Ai mà nào cưới cậu nhất định sẽ rất hạnh phúc!" Cố Cẩm Tâm cảm động nói.

Mạc Tiểu Hàn khẽ mỉm cười: "Để tớ lấy cho cậu một chén canh! Hôm nay lạnh quá, uống chút canh sẽ ấm hơn một chút."

Hai người ngồi ở bàn ăn, ánh đèn ấm áp chiếu vào món ăn phong phú trênbàn, khiến người ta cảm thấy đói bụng.

"Tiểu Hàn, Chủ nhật công ty tớ tổ chức đi tắm suối nước nóng, có thể mang theo người thân, cậu đi với tớ chứ?" Trong miệng Cố Cẩm Tâm đang nhai thịt gà, nói không rõ ràng.

"Tắm suối nước nóng?" Mạc Tiểu Hàn thật là có điểm động lòng.

Đã hơn mấy tháng cô không bước ra khỏi cửa. Cả người muốn mốc meo rồi. trong thời tiết mùa đông lạnh lẽo, đi ngâm suối nước nóng, thật đúng là chọn lựa không tồi.

"Tiểu Hàn, đi đi! Đồng nghiệp trong công ty tớ tốt vô cùng, cậu nhất định sẽ rất vui vẻ ." Cố Cẩm Tâm cố gắng giựt giây Mạc Tiểu Hàn.

Mấy tháng nay Mạc Tiểu Hàn đều nhốt mình ở trong phòng, đến nỗi khuôn mặt vốn đã trắng nõn lại càng thêm trắng đến gần như trong suốt rồi. Tính tình cũng trở nên hướng nội. Nếu như đi ra ngoài giải sầu, có thêm bạn bè, có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.

Tổng giám mới tới của công ty nghe nói vẫn đang độc thân, dáng dấp cũng tuấn tú, có lẽ có thể tác hợp cho Tiểu Hàn. Cố Cẩm Tâm âm thầm tính toán.

"Ừ. Được rồi. Dù sao tớ cũng lâu không có ra cửa." Mạc Tiểu Hàn rốt cuộc gật đầu đồng ý.

Cố Cẩm Tâm cao hứng vô cùng, lập tức lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho bộ phận hành chính: "Chị Mai, ngày mai công ty tổ chức tắm suối nước nóng, tôi muốn mang thêm người thân."

"Tên họ người thân và số CMND?"

"Mạc Tiểu Hàn. Số CMND XXXXXXXXXXX", Cố Cẩm Tâm đọc tên tuổi và số CMND của Mạc Tiểu Hàn.

Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Bùi Tuấn đang cùng Sở Thiên Ngạo thương lượng một điều khoản hợp tác gần đây.

Thư ký bộ phận hành chính cầm bảng báo cáo gõ cửa phòng làm việc.

"Bùi Tổng, đây là danh sách hoạt động tắm suối nước nóng ngày mai, xin ngài xem qua một chút." Thư ký một mực cung kính nói.

Bùi Tuấn cẩu thả liếc hai mắt, lúc nhìn thấy tên tuổi Mạc Tiểu Hàn thì sửng sốt một chút. Thì ra là lấy thân phận là người thân của Cố Cẩm để đi.

Cố Cẩm Tâm tới công ty vừa mới hai ngày, Bùi Tuấn đã phải đi Anh quốc công tác. Đi rất nhiều tháng, sau khi về nước cũng toàn đi công tác, trên căn bản còn chưa gặp mặt Cố Cẩm Tâm.

Loại hoạt động này do công ty tổ chức cho nhân viên, Bùi Tuấn bình thường không tham gia, tránh cho sự xuất hiện của mình khiến nhân viên cảm thấy gò bó. Chỉ có điều, nếu Cố Cẩm Tâm cũng đi, tình huống kia cũng không giống nhau. . . . . .

Khóe miệng Bùi Tuấn thoáng hiện một nụ cười. Đang tính đem danh sách trả lại cho thư ký. Sở Thiên Ngạo đặt câu hỏi : "A tuấn, danh sách này có cái gì đặc biệt sao? Sao cậu cười giống như con mèo trộm được thịt vậy?"

Khóe miệng Bùi Tuấn cương cứng một chút. Tên Sở Thiên Ngạo này, nói chuyện thật đúng là quá thẳng thắn, bên cạnh hắn vẫn còn nhân viên đứng ở đó, cũng không cho hắn một chút thể diện.

Bùi Tuấn nhún nhún vai: "Không có gì, danh sách hoạt động của công ty mà thôi." Đem danh sách đưa cho thư ký.

Thư ký vừa tính đưa tay lấy, Sở Thiên Ngạo lại không chút để ý đem danh sách cầm lấy.

Vốn là đây là chuyện nội bộ của công ty người khác, Sở Thiên Ngạo luôn luôn tác phong lạnh lùng, căn bản không phải người nhiều chuyện, nhưng giống như ma xui quỷ khiến, hắn lại thò tay cầm lấy danh sách này, không biết vì sao a, hắn chính là muốn nhìn một chút.

Ánh mắt tùy tiện đảo qua, tên tuổi Mạc Tiểu Hàn lập tức cố định tầm mắt của hắn.

Nhìn thêm tên một nhân viên nữa, Cố Cẩm Tâm. Trong lòng càng thêm xác định, ba chữ "Mạc Tiểu Hàn" phía trên này quả thật không phải trùng tên trùng họ, mà Mạc Tiểu Hàn này, chính là Mạc Tiểu Hàn.

Tay Sở Thiên Ngạo như bị bỏng run lên hạ xuống, lập tức đem danh sách trả lại cho thư ký.

Sau khi cô thư ký đóng cửa lại. Bùi Tuấn nhàn nhạt hỏi: "Cậu thấy rồi?"

"Ừ. Cậu gần đây có gặp cô ấy không?" Sở Thiên Ngạo không nói được cảm giác trong lòng là gì. Khát vọng, còn có sợ. Suy nghĩ hỗn loạn, trong lòng hắn rất rối rắm.

"Không gặp. Thời gian gần đây tôi đều phải đi công tác." Bùi Tuấn nhìn Sở Thiên Ngạo một cái. Trong lòng âm thầm lo lắng, Sở Thiên Ngạo chẳng lẽ lại muốn tro tàn tiếp tục cháy sao?

Vốn đã đã qua ba tháng, ba tháng chịu đựng khó khăn nhất cũng đã qua. Quan hệ giữa Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn phải hoàn toàn bị cắt đứt chứ?

"Hoạt động ngày mai, tính tôi một người." Sở Thiên Ngạo từ trong hộp thuốc lá bạch kim của Bùi Tuấn lấy ra một điếu thuốc hút.

Kể từ sau khi tách khỏi Mạc Tiểu Hàn, hắn hút thuốc càng lúc càng nhiều, rượu cũng uống rất nhiều. Gương mặt anh tuấn càng trở nên lạnh lùng và vô tình.

"Cậu đi làm gì? Đây là hoạt động nội bộ của công ty chúng tôi." Bùi Tuấn cố gắng muốn ngăn cản Sở Thiên Ngạo. Hắn thật sự cảm thấy Mạc Tiểu Hàn không thích hợp với Sở Thiên Ngạo.

Loại đàn ông có tư tưởng chiếm hữu mãnh liệt như Sở Thiên Ngạo, nên tìm một người nhẹ nhàng như con chim nhỏ, chứ không phải một con nhím như Mạc Tiểu Hàn.

"Cuộc trao đổi này cậu không muốn làm rồi sao?" Sở Thiên Ngạo cầm bản hợp đồng trên bàn hướng Bùi Tuấn quơ quơ.

". . . . . ."

Bùi Tuấn nhất thời có chút hiểu tại sao Mạc Tiểu Hàn ghét Sở Thiên Ngạo rồi. Cảm giác bị người uy hiếp, quả thật không dễ chịu.

"Cứ quyết định như vậy. Ngày mai tôi tới công ty gặp cậu." Sở Thiên Ngạo ném bản hợp đồng xuống, cầm áo khoác trên ghế sa, đi ra ngoài cửa.

"Thiên Ngạo! Đợi đã nào...!" Bùi Tuấn kêu lên.

"Hả?"

"Không phải cậu nói với Mạc Tiểu Hàn là buông tay sao? Sao bây giờ lại nhất định muốn gặp mặt cô ấy, rốt cuộc là có ý gì?"

"Tôi chỉ muốn . . . . . Muốn xem cô ấy ra sao. Yên tâm đi, tôi sẽ mang Vi Vi theo." Sở Thiên Ngạo chau mày. Vi Vi là bạn gái mới của hắn, mới chỉ 17 tuổi, còn rất non nới. Nhưng mới ra trường đời không lâu, cũng đã trưởng thành.

Bùi Tuấn lắc đầu một cái, tên Sở Thiên Ngạo này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nếu muốn gặp Mạc Tiểu Hàn, tại sao lại muốn mang theo hạnh phúc mới của hắn?

Mới về nước hôm qua, Bùi Tuấn đã nghe thấy tin đồn tình cảm của Sở Thiên Ngạo rồi. Nghe nói hắn đối với cô gái nhỏ tuổi này vô cùng cưng chiều, vì cô mà vung tiền như rác.

Ngày mai có trò hay để nhìn rồi. Bùi Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.