Đột nhiên, một ánh đèn pin từ xa chiếu tới.
Giọng nói Cố Cẩm Tâm truyền tới: "Tiểu Hàn, cậu ở đâu? Tiểu Hàn. . . . . ."
Mạc Tiểu Hàn nhanh cầm điện thoại di động lên, điện thoại di động vừa rồi bị Sở Thiên Ngạo cưỡng ép tắt máy, Cẩm Tâm không tìm được cô, nhất định rất lo lắng.
Đang muốn gọi điện thoại cho Cố Cẩm Tâm, đột nhiên nhớ ra mình còn chưa có mặc quần áo. Mạc Tiểu Hàn nhanh chóng cầm quần áo lên mặc vào người.
"Tiểu Hàn, cùng tôi về nhà có được hay không?" Sở Thiên Ngạo bắt được tay Mạc Tiểu Hàn, không để cho cô mặc quần áo.
Vừa rồi mặc dù rất thỏa mãn, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ. Vẫn muốnmột lần thêm một lần. Không gian bên trong xe quá nhỏ, làm trở ngại hoạt động của hắn. Nơi dưới bụng lại bắt đầu rục rịch chộn rộn. Từ từ nghếch đầu lên.
"Không. Không phải nói sẽ buông tay sao? Sao anh lại như vậy?" Nghe giọng nói của Cố Cẩm Tâm kêu cô càng ngày càng xa, Mạc Tiểu Hàn nôn nóng, đã trễ thế này, một mình Cẩm Tâm tìm cô khắp nơi, ngộ nhỡ gặp chuyện không may thì làm thế nào!
"Tôi không bỏ được, tôi hối hận." Sở Thiên Ngạo do dự một chút, cuối cùng nói ra những lời này.
Lời nói khép nép kiểu này, đặt vào tình huống như trước kia, đánh chết Sở Thiên Ngạo hắn cũng không thể nói ra khỏi miệng. Nhưng hôm nay, hắn cam tình nguyện hạ mình vì Mạc Tiểu Hàn.
Sở Thiên Ngạo hắn có khi nào nói qua lời như vậy với phụ nữ, cho tới bây giờ chỉ có phụ nữ cầu xin hắn, làm gì đến phiên hắn năn nỉ phụ nữ?
Từ biểu hiện và phản ứng vừa rồi của Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo nắm chắc trăm phần trăm, Mạc Tiểu Hàn nhất định sẽ đồng ý.
Tính khí của Mạc Tiểu Hàn hắn dần dần cũng hiểu rõ, cô chỉ thích mềm không thích cứng, dịu dàng dỗ dỗ dành dành, những cái gai trên người cô cũng không dương lên như vậy.
Mạc Tiểu Hàn kéo tay Thiên Ngạo ra, vội vã mặc quần áo.
Hai ngày trước, bên cạnh chung cư mới xảy ra án mạng, nghe nói có tội phạm cưỡng gian phụ nữ khắp nơi, nếu như đối phương phản kháng, trước cưỡng gian sau giết.
Hoàn toàn không để ý tới Sở Thiên Ngạo rốt cuộc đang nói cái gì, Mạc Tiểu Hàn vừa mặc quần áo vừa vội vã nói: "Sở Thiên Ngạo, chúng ta không thích hợp. Làm bạn bè bình thường cũng được."
Cầm điện thoại di động lên, đè xuống nút mở máy, vội vã bấm điện thoại của Cố Cẩm Tâm.
"Mạc Tiểu Hàn!" Tình cảm vừa thổ lộ của mình hoàn toàn bị Mạc Tiểu Hàn coi thường, Sở Thiên Ngạo cảm giác mình uất ức đủ rồi!
Người phụ nữ này, quả thực là không thể nói lý! Không tim không phổi!
Vừa rồi còn ở dưới thân mình rên rỉ, tiếng kêu mê hoặc đến tận xương, bây giờ mặc quần áo vào liền trở mặt!
Sở Thiên Ngạo từ trong tay Mạc Tiểu Hàn đoạt lấy điện thoại di động, quay kiếng xe xuống, ném điện thoại di động ra ngoài không thương tiếc!
Cố Cẩm Tâm bên này vừa mới bấm nghe điện thoại." Này, Tiểu Hàn! Cậu đang ở đâu!" Âm thanh vui mừng truyền ra.
Mạc Tiểu Hàn chỉ nghe Cố Cẩm Tâm nói một câu"Này", còn chưa kịp mở miệng, điện thoại di động đã bị Sở Thiên Ngạo hung hăng ném ra ngoài!
"Sở Thiên Ngạo! Anh rốt cuộc có biết mình vừa làm cái gì hay không!" Mạc Tiểu Hàn tức giận toàn thân phát run, hung hăng trừng hắn: "Cái người điên này! Tôi sẽ không cùng anh trở về! Mãi mãi sẽ không!"
Hung hăng đẩy Sở Thiên Ngạo, muốn xuống xe.
Một câu"Sẽ không cùng anh trở về" hoàn toàn khơi dậy lửa giận đã nhẫn nại thật lâu của Sở Thiên Ngạo!
Bàn tay mạnh mẽ đẩy Mạc Tiểu Hàn vào ghế sau, tiếng vải bị xé rách, áo ngủ mỏng manh của Mạc Tiểu Hàn trong phút chốc tan tành thành mảnh vụn!
"Rất tốt! Mạc Tiểu Hàn, đây là cô tự tìm!" Sở Thiên Ngạo hung dữ gầm nhẹ, bàn tay cứng như sắt mạnh mẽ tách chân Mạc Tiểu Hàn ra, vật lửa nóng to dài trong nháy mắt hung hăng đâm thấu mật đạo vẫn còn ẩm ướt.
"Sở Thiên Ngạo! Cái người điên này! Anh bị thần kinh sao! Tôi hận anh!" Mạc Tiểu Hàn đưa tay cào vào mặt Sở Thiên Ngạo, vừa rồi mình lại vẫn mềm lòng, thật là có mắt như mù, người đàn ông này, căn bản là ác ma, là một tên điên, là một tên thần kinh!
Mạc Tiểu Hàn sao có thể đánh thắng được Sở Thiên Ngạo, đôi tay bị hắn khống chế thật chặt, chỉ có thể để hắn di động thật nhanh.
Hai mắt Mạc Tiểu Hàn ngơ ngác nhìn chằm chằm lên mui xe, biến thành búp bê vải không có bất kỳ tình cảm cùng suy nghĩ gì. . . . . .
Bùi Tuấn đang trong côn buồn ngủ lại một lần nữa bị chuông điện thoại đánh thức.
"Chuyện gì?" Không nhịn được hét lớn một tiếng, nhưng sau khi nghe được giọng nói của đối phương, thái độ lập tức trở nên dịu dàng: "A, Cẩm Tâm, thế nào? Đừng khóc a."
Cố Cẩm Tâm lo lắng đến độ phát khóc, giọng nói cũng thút tha thút thít : "Bùi Tuấn, Tiểu Hàn. . . . . . Cô ấy có thể đã xảy ra chuyện. . . . . . Mới vừa rồi cô ấy gọi điện thoại cho tôi, vừa. . . . . . Vừa nhận. . . . . . Điện thoại liền cúp. . . . . . Giống như bị ném vào thứ gì rồi. . . . . . Tôi nghi ngờ, nghi ngờ cô ấy bị bắt cóc rồi. . . . . ."
Chân mày Bùi Tuấn nhíu lại. Nếu Mạc Tiểu Hàn thật sự ở cùng Sở Thiên Ngạo, cũng sẽ không như vậy a.
Lúc đầu không nhận điện thoại, có thể là hai người đang “yêu” nhau, nhưng bây giờ đã qua hai giờ rồi, không thể nào vẫn còn làm chuyện đó chứ? Thể lực Sở Thiên Ngạo chẳng lẽ tốt như vậy?
Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì?
"Bùi Tuấn, anh mau giúp tôi. . . . . . Tìm Tiểu Hàn đi! Anh đi. . . . . . Xem Sở Thiên Ngạo. . . . . . Rốt cuộc có ở nhà không, Tiểu Hàn có phải. . . . . . Bị hắn bắt cóc rồi không?" Cố Cẩm Tâm khóc không ra hơi.
Thật sự rất lo lắng cho Tiểu Hàn.
"Được rồi dược rồi, ngoan, đừng khóc. Em đang ở đâu, tôi lập tức tới ngay." Cho tới bây giờ Bùi Tuấn luôn là người đa tình, vừa nghe tiếng khóc của Cố Cẩm Tâm, đã cảm thấy đau lòng. Vội vàng dịu dàng trấn an.
Cố Cẩm Tâm ngơ ngác ngồi ở cạnh vườn hoa, vừa nhìn thấy Bùi Tuấn từ trong xe bước xuống, nước mắt nhịn thật lâu mãnh liệt trào ra, khóc lớn lên.
"Bùi Tuấn, tôi lạc mất Tiểu Hàn. . . . . .Rồi . . . . . ."
Thấy Cố Cẩm Tâm khóc đau lòng như vậy, bờ vai thon gầy run rẩy, hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt, ánh mắt nhìn Bùi Tuấn, giống như đứa bé lạc đường tìm thấy mẹ, tràn đầy sự lệ thuộc.
Lòng Bùi Tuấn đột nhiên mềm nhũn, sải bước đi tới, nhanh chóng ôm cơ thể nhó bé của cô. Cố Cẩm Tâm đã ngồi ở bên ngoài rất lâu, trên người lạnh buốt .
Bùi Tuấn cởi áo khoác của mình khoác lên người Cố Cẩm Tâm, bàn tay dịu dàng lau đi nước mắt của cô, "Ngoan, đừng khóc. Tôi giúp em tìm. Tiểu Hàn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Yên tâm đi!"
Bùi Tuấn từ trước đến giờ đầu chỉ biết cười híp mắt, trên mặt khó có vẻ trầm ổn như vậy, nhìn thân hình cao lớn của Bùi Tuấn, Cố Cẩm Tâm nhất thời cảm thấy trong lòng yên tâm rất nhiều.
Bùi Tuấn bấm điện thoại của Sở Thiên Ngạo, vẫn tắt máy. Bùi Tuấn lại gọi điện thoại trong nhà của Sở Thiên Ngạo. Quản gia nói cậu chủ vẫn chưa về nhà.
Kỳ quái, Sở Thiên Ngạo đi đâu đây?
Muốn tìm Mạc Tiểu Hàn, bây giờ một đầu mối hai người cũng không có, chỉ có thể theo Sở Thiên Ngạo. Nhưng điện thoại của Sở Thiên Ngạo cũng không gọi được!
"Cẩm Tâm, em có tìm ở xung quanh chưa ?" Bùi Tuấn đột nhiên hỏi.
Nếu như Sở Thiên Ngạo thật sự quay lại tìm Mạc Tiểu Hàn, vậy bọn họ nhất định là ngồi trong xe của Sở Thiên Ngạo. Nói không chừng lại ở xung quanh chung cư.
"A, tôi chưa tìm xung quanh chung cư. . . . ." Câu hỏi của Bùi Tuấn lập tức nhắc nhở Cố Cẩm Tâm, vừa rồi lúc xuống lầu, hình như là thấy dưới lầu có một chiếc xe, chỉ vì trời quá tối, lại bị bóng cây che, nên cô không nhìn kỹ.
Bây giờ nghĩ lại, chiếc xe này hình như giống xe của Sở Thiên Ngạo .
Kéo Bùi Tuấn chạy ngược trở về.
Trong xe, Mạc Tiểu Hàn giống như một búp bê không có sinh khí, vẫn để cho Sở Thiên Ngạo ra ra vào vào.
Sở Thiên Ngạo rốt cuộc cũng không để ý tới cảm nhận của Mạc Tiểu Hàn. Mật đạo của Mạc Tiểu Hàn, mút hắn thật chặt, khiến hắn thoải mái sắp nổi điên.
Một ánh đèn pin chiếu vào bảng số xe lên, Bùi Tuấn vui mừng liếc nhìn Cố Cẩm Tâm một cái, "Là xe của Thiên Ngạo!" Bùi Tuấn kéo tay Cố Cẩm Tâm tay chạy tới cạnh xe.
Sở Thiên Ngạo đang trong trầm mê thật sâu, hai mắt chợt bị ánh đèn chiếu vào lóe lên một cái.
"Shit!" Sở Thiên Ngạo phát ra tiếng nguyền rủa thật thấp, rốt cuộc là ai, đã trễ thế này còn cầm đèn pin chiếu khắp nơi! Nếu không phải đang sắp tới thời khắc mấu chốt, thật muốn xông ra đem người kia đánh một trận tơi bời!
Cố Cẩm Tâm cầm đèn pin cùng Bùi Tuấn chạy đến trước xe Sở Thiên Ngạo."Sở. . . . . ." Mới vừa kêu lên một tiếng, ánh mắt lại chứng kiến cảnh tượng trong xe, chợt quay mặt đi.
Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn lại đang trong xe làm loại chuyện đó!
Mặt của Cố Cẩm Tâm nhất thời thẹn thùng đỏ bừng! Hận không thể tát cho mình một cái! Muốn chết cho xong, sao còn dùng đèn pin chiếu vào trong xe!
Bùi Tuấn cũng liếc nhìn tình huống trong xe, lúng túng ra mặt, kéo Cố Cẩm Tâm hướng bên cạnh đi tới.
Trong xe Mạc Tiểu Hàn lại sợ tới mức giật mình. Máu cả người trào hết lên mặt!
Nhất định là Cẩm Tâm! Cẩm Tâm thấy cô cùng Sở Thiên Ngạo ở trong xe làm chuyện như vậy! Mạc Tiểu Hàn cảm giác mình muốn chết!
Đời này không còn mặt mũi gặp người ta rồi !
Sở Thiên Ngạo cũng cảm thấy như vậy, muốn rút ra, nhưng lại bỏ không được cảm giác sắp lên đỉnh. Chợt rung động mấy cái, đem nhiệt lưu nóng bỏng toàn bộ tưới vào thân thể Mạc Tiểu Hàn rồi mới lui ra ngoài.
Cố Cẩm Tâm và Bùi Tuấn lúng túng ngồi ở băng đá phía xa, mặt của Cố Cẩm Tâm đỏ lên giống như tấm vải đỏ, thật may là trời tối đen, nên Bùi Tuấn không thấy rõ nét mặt của cô.
Người đàn ông quả nhiên là động vật, vừa rồi nhìn thấy chuyện kia, khiến cả người Bùi Tuấn muốn bốc cháy!
Cô gái bên cạnh, mùi thơm nhàn nhạt trên người thoảng đưa trong gió, Bùi Tuấn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy. Mùi vị Cố Cẩm Tâm, chắc cũng không tệ . . . . . .
"Hai người tới làm gì!" Sở Thiên Ngạo lạnh lùng quát khiến Bùi Tuấn và Cố Cẩm Tâm cùng lúc ngẩng đầu lên.
Toàn thân Sở Thiên Ngạo là sự tức giận, đứng trước mặt hắn, ánh mắt sắc bén cơ hồ muốn đâm thủng mặt bọn họ.
"Thiên Ngạo. . . . . . Thật ngại. . . . . . Chúng tôi không nghĩ tới hai người. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Bùi Tuấn có chút xấu hổ giải thích.
Thời điểm ai đang làm chuyện đó mà bị người khác bắt gặp cũng sẽ vô cùng khó chịu! Bùi Tuấn vô cùng hiểu Sở Thiên Ngạo.
Cố Cẩm Tâm lại lúng túng nói không ra lời.
Sắc mặt của Sở Thiên Ngạo âm trầm khó coi. Rất muốn đem Bùi Tuấn đánh cho một trận.
"Tiểu Hàn đâu?" Cố Cẩm Tâm lấy hết dũng khí hỏi, vừa rồi tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng cô lại thấy rõ trên mặt Tiểu Hàn là vẻ tuyệt vọng và bất lực, cô rất lo lắng cho Mạc Tiểu Hàn.
Sở Thiên Ngạo không nói gì. Lạnh lùng xoay người đi về phía chiếc xe.
Vẻ mặt người phụ nữ đó vừa rồi có chút dọa người, trong lòng của hắn không khỏi chợt có chút khẩn trương.
Mở cửa xe, gương mặt tuấn tú của Sở Thiên Ngạo thoáng chốc trở nên trắng bệch: "Tiểu Hàn!" Tiếng gầm khàn khiến cho người ta tim tan mật nát!
"A! A! !" Đi theo phía sau Sở Thiên Ngạo, Cố Cẩm Tâm phát ra tiếng thét thảm thiết.
Trong xe, khắp nơi đều là máu! Mạc Tiểu Hàn mặc bộ quần áo rách tơi tả, thở thoi thóp nằm ở chỗ ngồi phía sau xe, trong tay còn cầm một con dao rọc giấy.
Cổ tay trái của cô có một vết cắt thật sâu nhìn rất ghê rợn.