Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 190: Chương 190: Hồi hai mươi (10)




“ Cậu lớn. Xem chừng đối thủ lần này không dễ ăn đâu. ”

Sau khi Lê Thận xuất thủ, thì Phạm Ngũ Thư cũng tiến lên một bước, thấp giọng rỉ tai với Lê Hổ.

“ Năm đánh một? ”

Gã thanh niên nọ ôm cổ tay đỏ tấy, cắn răng thật chặt.

“ Được rồi, lui xuống. ”

Trung niên lên tiếng.

Thanh âm cứng rắn như sắt thép, khô khốc như đá xanh, cơ hồ không cho phép có tiếng phản đối.

Sư phụ đã lên tiếng, thành ra gã cũng đành phải ấm ức lui ra chỗ con hổ.

“ Lão sư ăn mày không nhận đệ tử, có lẽ do không biết dạy. Bản lĩnh chẳng ra sao, tâm tính càng tệ hơn. ”

Trung niên nọ hất cằm, tay vẫn chắp sau lưng.

“ Ngươi… Xem ngươi tiếp nổi một thương của ta hay không mà mạnh miệng! ”

Thấy trung niên năm lần bảy lượt công khai coi thường bên mình, nóng tính như Lê Sát tất nhiên không thể nhịn nổi. Y xốc thương lên, quát to!

“ Một thương? Còn chẳng cần dùng đến tay. ”

Trung niên vẫn chắp tay sau lưng, mặc kệ mũi thương dí sát vào chân mày càng lúc càng gần. Năm người quan chiến cơ hồ cùng thả chậm hô hấp, chờ xem rốt cuộc trung niên có chân tài thực học, hay chỉ là kẻ thùng rỗng kêu to đang phô trương thanh thế.

Câu trả lời đến trong tích tắc, thậm chí còn không cần đến nửa cái chớp mắt.

Rầm!

Không có cảnh bay vọt ra sau như cánh diều đứt dây, cũng chẳng có cảnh xương gãy máu chảy. Chỉ thấy lưng áo Lê Sát đột nhiên nổ bung ra một lỗ thủng tròn to bằng đầu người, còn hai chân y thì nhanh chóng mềm oặt như cọng bún. Phịch một cái, Lể Sát đổ gục, còn thương thì đang bị gã trung niên lấy hai hàm răng ngậm chặt lấy phần cán.

“ Chuyện gì vừa xảy ra? ”

Năm người quan chiến trừ Đinh Lễ không ai hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra. Mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Đinh Lễ nhìn thấu được một chút huyền cơ, không khỏi thấy rùng mình sởn gáy.

Ngay lúc mũi thương còn cách chóp mũi trung niên nọ một tấc, thì y đã nhanh chóng nghiêng người qua một bên. Một mặt lấy răng cắn chặt lấy cán thương, mặt khác đầu gối thuận thế táng một cú trời giáng ngay bụng khiến Lê Sát bất tỉnh tại chỗ.

Nhưng đáng sợ nhất là kình lực của trung niên.

Một đòn chứa đầy kình lực đã đành, tốc độ phát kình và khả năng khống kình của lão phải nói là xuất thần nhập hóa, mới có thể khiến đòn thế đánh phía trước nhưng kình phong lại xé toạc lưng áo của Lê Sát.

Gã trung niên xử lí Lê Sát trong một chiêu, vỗ hai tay vào khố mấy cái, nói:

“ Lên một lượt đi. ”

Ngữ khí của trung niên đầy vẻ thách thức, ngạo nghễ, ánh mắt kiệt ngạo hướng lên tầng mây chẳng thèm để mấy người phe Lam Sơn vào mắt.

“ Lê Sát sao rồi? ”

“ Còn sống, tuy nhiên chắc phải một lúc mới đứng lên được. ”

Ngũ Thư và Lê Thận trao đổi với nhau trong thoáng chốc. Nói đoạn, Phạm ngũ Thư bước lên một bước, xuống bên mé phải. Y dựng kiếm cung tay, ra chiều muốn thọ giáo.

“ Tiền bối, nếu ngài đã quen biết Khiếu Hóa tăng, thì là bậc trưởng bối. Khiếu Hóa tăng từng có ân tái tạo với chúng tôi, đến giờ vẫn canh cánh chuyện trả ơn đền nghĩa mà không được. Nếu tiền bối đã biết tung tích của người, sau khi chỉ giáo cao chiêu, hi vọng có thể nói ra. Xin đội ơn này. ”

Trung niên nọ lấy ngón út, móc lỗ mũi, mặt nhăn nhúm:

“ Không biết. Lần cuối cùng ta gặp lão ta đã là hai mươi năm trước rồi… Người miền xuôi các ngươi lúc nào cũng lòng và lòng vòng, ăn nói khách sáo ngứa cả tai, chẳng giống người Mèo bọn ta tí nào. Cũng may khi đó gặp được hai lão già, nếu không cũng uổng một chuyến xuống núi. ”

Phạm Ngũ Thư nghe lão nói, từng câu từng chữ như sấm nổ bên tai.

Hai mươi năm trước chính là thời điểm diễn ra Hội Chí Tôn.

Hai mươi năm, trong võ lâm đất nam truyền lưu một truyền kỳ. Truyền kỳ về Hổ Vương người Mèo chỉ dựa vào một đôi nắm đấm, xông pha giữa chốn giang hồ, đánh khắp một dải từ Kinh Bắc đến tận đèo Ngang không ai cản nổi… Sau cùng tạo nên một giai thoại chọc trời khuấy nước, động phách kinh tâm trên chốn giang hồ. Trong bảy vị tông sư, cũng chỉ mình ông không phải người miền xuôi.

“ Tiền bối phải chăng là… Hổ Vương Đề Lãm? ”

“ Đúng hay sai, can hệ gì? ”

Lời vừa dứt, quyền phong đã phóng tới ngay mặt. Phạm Ngũ Thư hốt hoảng không kịp kêu một tiếng, vội xoay kiếm sử ra một chiêu trong Đảo Nam Nghịch Bắc ý đồ xoay chuyển phương vị của quyền kình. Nhưng Hổ Vương đâu phải cao thủ bình thường? Chỉ thấy ông ta vặn nắm đấm, xoay chuyển đầu quyền, tống thẳng một đấm vào sống kiếm của Phạm Ngũ Thư.

Chỉ thấy toàn thân thanh kiếm vang lên năm sáu lần, đoạn toác một cái, lưng bàn tay Ngũ Thư đã rách ra một đường, tay áo nổ tung thành một đàn ngài trắng rơi lả tả xuống nền đất.

Tự mình thể nghiệm một quyền của Hổ Vương cũng khiến Phạm Ngũ Thư nhìn ra được một chút huyền cơ:

[ Kình lực của ông ta bùng phát cơ hồ chỉ trong tích tắc, cơ thịt muốn rung động để giảm bớt dư kình cũng không kịp. Quả không hổ là một trong bảy tông sư. ]

Kình lực, nội công chẳng qua cũng là một dạng lực.

Lực là động. Song cơ thịt da mỡ của con người cũng không nằm yên một chỗ. Kình lực truyền vào, thông thường chỉ khiến chúng chuyển động theo, chứ không tạo thành sát thương mang tính hủy diệt. Cũng như cây sậy đổ rạp theo gió, gió có mạnh cũng không bẻ được.

Kình lực của Hổ Vương không những mạnh, còn nhanh. Thành thử cây sậy chưa kịp ngả xuống đã bị vặn gãy.

Đạo lí ấy nói ra thì đơn giản, nhưng để làm được thì không phải chuyện dễ. Mà làm được đến mức của Hổ Vương, kì thực khả năng khống chế kình lực đã đạt tới đăng phong tháo cực lô hỏa thuần thanh.

Phạm Ngũ Thư nghiến chặt răng, kình lực của Hổ Vương tuy là đến nhanh, đi cũng nhanh. Thế nhưng đến hiện tại bàn tay cầm kiếm của y vẫn bủn rủn, buông thõng vô lực. Xem chừng khó mà có thể tái chiến ngay lập tức.

Lê Lễ, Lê Thận thấy vậy, đồng thời hô vang:

“ Đắc tội! ”

Đoạn cũng phân làm hai đường tả hữu, giáp công Hổ Vương từ hai mặt.

Hổ Vương nhếch mép, đoạn tung mình nhảy lên, cẳng chân xé gió vang lên từng tiếng trầm đục chẳng khác nào côn sắt múa tít mù. Quả cau đồng của Lê Thận bay tới nơi, trúng một đá, cơ hồ biến mất không còn tung tích….

Rầm!

Quả cau xé ngang qua má Lê Thận, nện sâu vào nền đất lõm thành một cái hố rộng. Thì ra Lê Thận phóng ám khí trầu cau vào Hổ Vương, thế nhưng đã bị ông nhắm chuẩn tung cước quét trúng quả cau đồng. Cau đồng lướt qua đánh rụng lá trầu sắt, xẹt qua mặt chủ, đánh toác cả mặt đất chỉ trong tích tắc. Kình lực của Hổ Vương quá nhanh, thành thử mọi người mới tưởng ông khiến ám khí của Lê Thận biến mất.

Lê Lễ nhè lúc Hổ Vương đang lơ lửng giữa bán không, dưới chân không có điểm tựa, sau lưng không có chỗ dựa mà phát lực. Chính là vị trí tối kị trong võ học. Lê Lễ đề kiếm, đinh ninh chí ít cũng xin được một nhát vào Hổ Vương.

Nào biết chạy chưa vào tầm kiếm vung thì Hổ Vương đã hít sâu một hơi, xử chiêu thiên cân trụy khiến cả người rơi xuống đất đánh rầm một cái hệt như một viên đạn pháo. Mặt đất dưới chân Lê Lễ thoáng rung lên dưới sức nặng của Hổ Vương. Y không kịp đề phòng, cước bộ thoáng rối một khắc.

Song ngay cả khi chỉ mất đà trong một khắc ngắn ngủi mà thôi, Lê Lễ đã biết là hỏng bét!

Vì y đang phải đối đầu với Hổ Vương Đề Lãm.

Từ đám bụi mờ một cái bóng lao vọt ra, khí thế như hung hãn như núi non sụp đổ, điên dại như sông lớn cuộn trào.

Ầm!

Hai đầu quyền đánh vào nhau, kêu lên một tiếng điếc tai.

Đinh Lễ chặc lưỡi một cái, khó nhọc bước lui mấy bước liền rồi ngồi thụp xuống đất, thở hồng hộc. Hai người giao thủ nhanh một chiêu, nhưng nhiêu đó đã là đủ để cậu chàng nhận ra chênh lệch giữa song phương lớn đến mức nào.

Đinh Lễ sinh ra đã có thần lực hơn người, nên nói về “ lượng ” thì hai bên không hơn kém bao nhiêu.

Khác biệt nghiêng trời lệch đất giữa song phương sau cú đấm duy nhất đến từ “ chất ”.

“ Khỏe đấy nhóc. Nhưng có sức trâu mà không biết dùng thì cũng vô dụng. ”

Hổ Vương Đề Lãm buông lại một câu, đoạn chậm rãi bước về phía người duy nhất chưa ra tay – Lê Hổ.

Lúc này cậu chàng nhặt quả cau bằng đồng lên, chỉ thấy phần trước lõm vào một vết nhẹ, còn phía đối diện thì toác ra một lỗ lớn, làm quả cau gần như bị vẹt đi một nửa thì không khỏi khiếp hãi.

“ Không định ra tay à? ”

Lê Hổ nhún vai:

“ Cũng chẳng ích gì. Tôi tự biết võ công của mình không bằng một góc tiền bối, là kém nhất trong những kẻ đang đứng đây. ”

“ Nên ngươi thản nhiên đứng sau lưng nhìn thuộc hạ lần lượt ngã xuống? ”

“ Vậy tiền bối bảo tôi làm gì? Không tự lượng sức mình, lao lên trước, rồi khiến mọi người phải bỏ tâm bỏ sức ra lo cho tôi, trong khi còn đang phải dồn hết tâm trí sức lực đối phó ông? Thế chẳng phải thua còn nhanh hơn sao? Nên đứng ngoài, ít ra còn một cơ hội thắng. Còn xông lên lúc đấy có thể thỏa cái nhiệt huyết sức trai đấy, nhưng cũng đồng nghĩa tự chôn hi vọng sau cùng xuống đất. Đây chính là một sự thật, trần trụi không thể chối cãi. ”

Từ tốn, bình thản, Lê Hổ trả lời câu hỏi của Hổ Vương.

Không kiêu, không nản, không để mắt cao quá trán, cũng không cúi thấp đầu mình.

Hổ Vương nhếch mép cười, không nói gì. Song, trong đôi mắt ông thoáng hiện lên vẻ chờ đợi, thứ chưa từng xuất hiện khi nhìn bọn năm người Đinh Lễ Lê Sát.

Lê Hổ lại tiếp:

“ Huống hồ, xem ánh mắt ông lúc ngồi lưng hổ, thì ông đến Lam Sơn này thiết nghĩ không phải để sinh sự… mà là tìm người. Nếu ông đã không có ý khiêu chiến, thì việc gì phải phân thắng bại? ”

“ Nói tiếp… ”

“ Theo suy đoán của tôi, lần này Hổ Vương xuống núi tìm một người con gái? Nếu người đó lấy tên miền xuôi là Phạm Ngọc Trần, thì cô ấy đang ở đây, ông không phải tìm đâu xa nữa. ”

Đề Lãm nhếch mép, cười:

“ Bán đứng bằng hữu để hóa giải can qua hay sao? ”

“ Giúp một ông bố tìm con gái mình chẳng phải chuyện nên làm sao? Tại sao lại gọi là bán đứng? ”

Lê Hổ thản nhiên đáp.

Đề Lãm nhíu mày, hỏi:

“ Tại sao lại nói như vậy? ”

“ Thuật thuần thú của Ngọc Trần rất đặc biệt, không giống thủ pháp của người miền xuôi bọn tôi. Không phải do ngài truyền thụ thì do ai? Huống hồ, Hổ Vương ngài hai mươi năm nay chưa từng quay lại võ lâm Đại Việt. Lần này xuất sơn, chẳng lẽ không phải vì tìm người? ”

Lê Hổ nói đến đây, chợt ánh mắt sắc lại:

“ Tất nhiên, nếu đã nói ra tung tích của Ngọc Trần, thì tôi có lòng tin dù cho suy đoán của tôi là sai thì ngài cũng đừng mong ép được cô ấy rời khỏi Lam Sơn nửa bước! Hổ Vương, ngài có võ công siêu quần bạt tụy, tướng lĩnh trong tay tôi không một ai tiếp nổi một chiêu nửa thức. Thế nhưng, ngài chống được thiên quân vạn mã không? Chống nổi mưa tên rừng giáo không?

Và đây, cũng lại là một sự thật! ”

Đề Lãm nghe đến chỗ này, đột nhiên ngửa mặt cười dài một tràng. Tiếng ông vang như hổ gầm voi rống, khiến người ta ngả nghiêng khó bề đứng vững. Lê Hổ đứng ngay trước mặt ông, đứng mũi chịu sào, bị tiếng cười chấn cho lảo đảo muốn ngã nhưng cũng cắn răng cố chịu.

“ Không tồi! Không tồi! Thằng Học có đứa em thế này ta cũng có thể yên tâm rồi. ”

“ Ông biết anh tôi? ”

Lê Hổ giật mình, cơ hồ buột miệng hỏi trong vô thức.

Chuyện anh trai cậu – Lê Học – là đồ đệ theo học thiền sư Tuệ Tĩnh thì cậu chàng biết, nhưng quả thực Lê Hổ chưa từng nghe đến chuyện anh trai mình có qua lại gì với Hổ Vương Đề Lãm.

“ Hổ! Đừng có vô lễ với bác thế! ”

Lúc này, bà Trịnh Thị Ngọc Thương đã được gia đinh trong nhà kiệu đến. Trịnh Thị Ngọc Lữ hầu đỡ bà xuống, rồi lui ra sau, len lén nhìn Lể Hổ.

Đề Lãm nói:

“ Chị cứ quá lời, hồi em đến thăm thì thằng này còn nằm nôi, nhớ thế nào được. ”

“ Hổ, cái tên Hổ của mày thực ra là do bác Lãm gọi đầu tiên, lâu dần cả nhà gọi theo thành quen luôn đấy chứ. ”

Mọi người, tính cả Lê Hổ, đồng thời á khẩu vì những gì hai người mới nói với nhau.

Họ Lê ở Lam Sơn lại có quan hệ gì với Hổ Vương Đề Lãm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.