Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 191: Chương 191: Hồi hai mươi (11)




Giờ lại kể chuyện hai đứa nhóc Tạng Cẩu…

Từ sau lần nghe lỏm Trấn Tam Giới nói chuyện, hai đứa nhóc tuyệt nhiên không rời khỏi phòng mình nửa bước. Sáng dậy luyện công, đến bữa có người mang cơm nước đến tận nơi hầu hạ, cuộc sống cũng coi là an nhàn. Song, đối với hai đứa tiểu yêu nghịch ngợm thì thanh đạm bình an đồng nghĩa với nhàm chán.

Được ba hôm thì Cam La tìm đến cửa, đưa cho hai đứa một bộ y phục mới.

“ Hôm nay là đại thọ của lão gia. Hai vị, mời thay y phục rồi theo ta đến đại điện ăn mừng. ”

Hai đứa nhóc nghe theo, vận y phục, lại kiểm tra kỹ cải trang, rồi mới theo Cam La đi đến trung tâm của Tất gia trang. Mặc dù hai đứa từng đi đến chỗ này nghe ngóng một lần, song để tránh lộ sơ hở thì cũng cố tình tỏ ra ngạc nhiên. Hai đứa thỉnh thoảng lại hỏi một câu “ sắp đến chưa ”, ra chiều thiếu kiên nhẫn. Song vẫn bám theo Cam La sát rạt, như thể sợ bị lạc đường.

Cam La vừa dẫn đường, vừa cố tình lộ ra một nét cười nham hiểm.

Hai đứa nhóc được dẫn đến trước tòa cổ lâu hôm nọ. Lúc này dưới ánh nắng mai, tường cao quá đầu, mái ngói rợp mắt, trông còn bề thế hơn nhìn vào buổi đêm. Lúc này cổng chính đã mở, bên trong tiếng người cười nói huyên náo cả một góc.

Tạng Cẩu và Phiêu Hương nhìn nhau một cái, rồi đi theo Cam La vào trong dự yến.

Tòa tháp tuy cao, nhưng đặt giữa khu vườn rộng bạt ngàn, thành ra lại trông rất tự nhiên. Chỉ thấy bàn ghế được bày la liệt khắp nơi, nhìn đâu cũng nhân sĩ giang hồ bình thường như rồng thấy đầu không thấy đuôi đi lại ăn uống. Mâm thì thết phái Côn Luân, bàn thì đãi tiệc Nga Mi. Những người không môn không phái thì ngồi lẫn với nhau ở góc đông nam. Tiêu cục Đồng Sư cũng có một mâm ở đấy. Cam La dẫn hai đứa Tạng Cẩu đến chỗ bọn người Chung tiêu đầu, khách sáo hai câu, rồi đi làm việc khác.

Chung tiêu đầu nói:

“ Hai vị, mấy ngày không gặp vẫn khỏe chứ? ”

Hai đứa nhóc cũng đáp lễ, rồi Phiêu Hương lại hỏi dò mấy câu. Thấy Chung tiêu đầu có vẻ ca tụng cả nể Tất Thắng, thì nghĩ thầm:

[ Lần trước xém nữa là bị người ta bán đứng, song có lẽ y vẫn chưa nhìn thấy bộ mặt thật của Trấn Tam Giới. ]

Nói rồi lại kéo tay Tạng Cẩu đi qua một chỗ khác, nói nhỏ:

“ Lát nữa mà có biến, thì nhảy qua phía đông nam mà chạy. ”

“ Hướng này có ao cá xây sát tường, đúng là khó khinh công. ”

Tạng Cẩu thì thầm.

“ Cẩu nói đúng. Đây là quẻ Đoài theo Tiên Thiên Bát Quái Đồ, đại diện cho đầm nước. Nếu là trận phong thủy bình thường, thì đây là hướng đại diện cho hoan hỉ. ”

Hồ Phiêu Hương chậm rãi giải thích.

Tạng Cẩu nhíu mày:

“ Thế thì tốt chứ sao lại phải đổi sang Tây Nam? ”

“ Cẩu nghĩ người như lão Trấn Tam Giới kia mà có ý tốt bày trận bình thường ấy hả? Tớ thấy là sát trận thì có. Mà Đoài là ứ đọng, trì trệ. Muốn thoát phải tìm được cung Tốn, là gió. ”

Hồ Phiêu Hương khẽ nhắc.

Tạng Cẩu nhíu mày:

“ Nơi đây toàn là danh môn đại phái, lão này lại định làm trò gì đây? ”

Quanh bảo lâu năm tầng có Võ Đang, Nga Mi, Không Động, Thiếu Lâm, Cái Bang và Côn Luân. Tạm thời đây là sáu bang phái mạnh nhất trong giang hồ. Nay đều có nhân mã đến chúc thọ, đủ thấy mặt mũi của Trấn Tam Giới trong võ lâm cũng là không hề nhỏ.

Hồ Phiêu Hương nói khẽ:

“ Cái Bang phát lệnh tiễn truy sát bọn mình, Cẩu lại quên à? Nếu bây giờ bại lộ thân phận, thì đúng là tự đẩy mình vào cái thế đóng cửa đánh chó. Võ công của Cẩu có cao cũng đánh không lại người ta đâu. ”

Hai đứa vừa đi quanh các bàn chén tạc chén thù, nói chuyện với nhân sĩ giang hồ không môn không phái vừa dò la tình hình lễ đại thọ.của Trấn Tam Giới. Thì ra, trưởng môn trưởng bối và tinh anh các đại môn phái được Tất Thắng tự mình tiếp đãi trong tháp, còn những đệ tử bình thường thì tập trung ở ngoài sân…

Phía bắc hoa viên là chỗ của phái Côn Luân. Tạng Cẩu nhác thấy bóng của Xích Tùng Tử phía xa, đầu hơi cúi xuống lẩn sang hướng khác.

Rượu qua vài tuần, thì có tiếng trống dồn dập nổi lên như thúc giục. Khách khứa nghe thấy đều đứng dậy cả. Chỉ thấy giữa sân, ngay trước tòa lâu năm tầng hạ nhân trong Tất gia trang đã dựng lên một cái bình đài từ lúc nào.

Cánh cửa sổ ở tầng thứ năm mở toang, sau đó có một bóng người râu tóc trắng như cước xuất hiện bên khung cửa.

“ Chắc là Trấn Tam Giới rồi. ”

Hồ Phiêu Hương khẽ nói.

Nội lực Tạng Cẩu cao hơn, nhãn quang cũng tốt hơn cô bạn mấy phần. Nó thấy đối phương mắt sáng như sao, đôi mày như kiếm, tuy tuổi đã ngoài lục tuần nhưng thần sắc hãy còn quắc thước tinh minh lắm. Được như Tất Thắng ở cái tuổi ấy thực là khó có, nhưng thằng nhỏ lại cho là chuyện bình thường, nên nói:

“ Trông cũng thường mà… ”

Bên cạnh lập tức có những cái bĩu môi, những tiếng xì khinh bỉ, những cái lườm nguýt và cả những tiếng chê bai…

“ Đúng là thiếu niên ưa nói khoác. ”

“ Thùng rỗng kêu to thôi, chấp làm gì? ”

“ Đoán không chừng lúc mày ở cái tuổi ấy không chết queo thì cũng lú lẫn ngớ ngẩn. ”

Thấy người khác cười mình dè bỉu, thằng nhóc càng thấy khó hiểu.

Trong những người nó quen, có ai mà không phải “ gừng càng già càng cay ”, tuổi cao nhưng vẫn tinh minh quắc thước chỉ hơn không kém Tất Thắng? Thằng nhỏ lại không hiểu một chuyện. Những người nó quen, không phải tông sư võ lâm, thì là chí tôn trong sát thủ, không thì cũng là tướng quân trải trăm trận. Đâu có ai là người tầm thường?

Trước khi nó kịp chọc giận quần hào, thì Trấn Tam Giới đã cất giọng sang sảng mà rằng:

“ Chư vị bằng hữu giang hồ, hôm nay đến chung vui đại thọ với lão phu, thật là chuyện khiến người ta cao hứng. Trước tiên, Tất mỗ xin thay mặt cho Tất gia trang cảm tạ mọi người đã đến mừng thọ. Sau là có chuyện muốn thông báo cho các bằng hữu gần xa trên giang hồ cùng hay. ”

Tạng Cẩu rỉ tai Phiêu Hương, nói khẽ:

“ Không biết lão ta muốn nói gì nhỉ? ”

Thằng nhóc biết, nếu có ai có thể đoán được ý định của Tất Thắng, thì đó hẳn là cô bạn của nó.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tạng Cẩu, Hồ Phiêu Hương vừa nghe bạn hỏi xong, đôi mắt tròn trong veo đã nhìn về phía Tây Nam. Nó còn nhớ nơi đó là cung Tốn, tức là gió. Phiêu Hương bảo nó một lát nữa mà có biến thì cứ theo hướng ấy mà chạy. Bấy giờ phía tây nam đang có mấy chục gã ăn mày ăn vận rách rưới đứng lố nha lố nhố. Tên nào tên nấy trên vai quảy một cái bị vá chằng vá đụp, gậy tre gác trên vai, ánh mắt thì dáo dác láo liên nhìn lên bảo lâu.

“ Chẳng lẽ vì chuyện lệnh tiễn? ”

“ Cứ xem đã rồi tính. ”

Hai đứa nó thấp giọng, trao đổi nhanh mấy câu rồi cùng yên lặng chờ xem biến hóa ra sao.

Trấn Tam Giới chờ quần hào thôi bàn tán, rồi mới hắng giọng, nói:

“ Lão phu đã nghe huynh đệ Cái Bang kể về hai đứa nhãi ranh An Nam. Quả thực coi trời bằng vung, hoành hành bá đạo, không để ai vào mắt. Lão phu nghe thấy mà lộn ruột. Thân là nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất, phải có trách nhiệm lấy một thân võ công đền ơn vua nợ nước, há có thể chịu để đám ngoại tộc đè đầu cưỡi cổ!, khi dễ đồng tộc như thế? ”

Chờ những tiếng la ó thóa mạ lắng xuống, lão mới nói tiếp:

“ Lão phu tuy không có võ công cái thế, nhưng bộ xương già này chưa tàn, đã quyết đem sáu mươi tư lộ Bát Quái Thần chưởng ra hưởng ứng lệnh tiễn của Cái Bang. Không biết các vị nghĩ sao??? Có dám theo lão phu chiến trận này??? ”

“ Nguyện theo Tất lão đánh một trận này!!! ”

Quần hào đồng thanh rống giận, tròng mắt tên nào tên nấy long lên sòng sọc, sát khí quyện lên tận đỉnh lầu.

Hai đứa nhóc Tạng Cẩu, Phiêu Hương vì giữ kín thân phận, cũng hô to kêu đánh gọi giết. Nhưng trong thâm tâm hai đứa chỉ mong cái buổi đại thọ này kết thúc cho mau, để chúng còn lên đường đi Nhạn Môn quan cho sớm.

Tất Thắng lại giơ bàn tay, cười giòn:

“ Chuyện thứ hai lão phu muốn công bố, chính là việc truyền thừa. Tất mỗ cũng đã đến cái tuổi thập cổ lai hi, mắt mờ tay chậm. Bát Quái Thần chưởng trong tay ta chỉ e qua vài năm là không thể thấy được ánh hào quang. Thế nên, lão phu muốn nhân một lễ đại thọ, mở hội tỉ võ. Ai mà thắng lão phu sẽ nhận làm thủ tịch đệ tử, dốc lòng chân truyền Bát Quái Thần chưởng. ”

Lời vừa dứt, chung quanh hai đứa nhóc, người ta đã vỡ òa trong tiếng hò reo đầy háo hức.

Phải biết, nó và Phiêu Hương đứng ở khu dành cho những khách giang hồ không môn không phái. Những người này không có căn cơ gốc rễ như đệ tử của đại môn đại phái, giữa chốn giang hồ chẳng khác nào bèo tấm nổi trôi vô định. Thành thử, đối với những người này mà nói, được trở thành đệ tử thân truyền của Tất Thắng chẳng khác nào viên gạch đầu tiên vững chãi, mở ra một cơ hội thay đổi cuộc đời.

Một bầu máu nóng trong tim, ai mà không muốn làm nên một phen đại sự, chọc trời khuấy nước, viết nên một giai thoại trong giang hồ, lưu lại thanh danh giữa trời đất? Có ai đã xông pha giang hồ mà muốn bình bình đạm đạm, tầm thường cả đời?

Trái lại, đệ tử của lục đại phái không tỏ vẻ gì là hào hứng. Trấn Tam Giới tuy là có tiếng tăm, nhưng so với trưởng môn của họ vẫn kém một bậc. Pho Bát Quái Thần chưởng của lão ta tuy lợi hại, cũng khó bằng tuyệt học trấn sơn của họ. Lại nói thời cổ, phản bội sư môn chẳng khác nào tội đại nghịch bất đạo, sẽ bị giang hồ nguyền rủa chê bai cả đời cũng không ngóc được đầu dậy. Chuyện mà được không bù nổi mất như thế, có ai lại chịu đi làm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.