Ads
Những người đó nhìn thấy Tử Hổ lại đến, đều lắp bắp
kinh hãi, có hai nữ nhân kéo mấy đứa nhỏ lại thành một đống. Hình như sợ bọn
chúng bị Tử Hổ tổn thương!
Mà đồng thời, có mấy người nam nhân trần trụi vọt lại,
nói chuyện rất nhanh, hình như đang hỏi ý đồ bọn họ đến đây.
Tử Hổ gầm nhẹ, lấy tay đẩy Y Na về phía trước, hình
như đang giới thiệu.
Các nam nhân không có nói gì, quay đầu lại ý bảo nữ
nhân cùng bọn nhỏ tiến vào lều trại, sau đó xếp thành hàng nhìn bọn họ đi vào.
Y Na lần đầu bị tất cả mọi người nhìn chăm chú, quan
trọng hơn là toàn thân những người này không có lấy một mảnh vải. Nàng tận lực
xoay mặt đi, không nhìn phía dưới của bọn họ.
Nhân loại quả nhiên là người sáng tạo công cụ. Giống
như giá gỗ trước mắt bây giờ, dùng để phơi nắng thịt cùng nướng thịt thì thật
hữu dụng.
Còn có chén cùng dĩa gỗ, thật sự là không tồi.
Y Na không nghĩ tới mình có một ngày sẽ thấy hưng phấn
với mấy công cụ thô sơ này, nàng cầm lấy cái nĩa gỗ nhìn hồi lâu, đột nhiên có
người nói: “Ngươi thích, lấy đi.”
Có lẽ là ở cùng Tử Hổ đã lâu, cho dù bọn họ nói hơi
nhanh, nàng vẫn có thể hiểu.
Ngẩng đầu, thấy nói chuyện là một đứa bé hơn mười
tuổi, rất nhỏ, nhưng tướng mạo thực thanh tú.
Nhưng mà ở trong này, hình thể của nó xem như gầy hoặc
là suy dinh dưỡng đi! Bởi vì, tất cả các em bé đều được đem vào, chỉ có nó là
bị để ở bên ngoài.
Tử Hổ kéo Y Na, sau đó hướng đứa bé rống lên một chút.
Bé trai lui một bước nói: “Ta thấy nàng thích công cụ
này, bởi vì là ta làm, cho nên nghĩ nếu nàng thích có thể tặng nàng.”
Y Na vừa nghe liền cười nói: “Cám ơn……”
Nhưng Tử Hổ lấy cái nĩa trong tay nàng vứt xuống.
Y Na ngẩn ra nói: “Nó tặng cho ta, vì sao lại ném đi?”
Tử Hổ hình như tức giận, hắn rống giận với thiếu niên
kia, hơn nữa bước về phía trước một bước.
Bên cạnh có con người đi tới, nói với Tử Hổ vài lời, Y
Na nghe ý tứ đại khái là, thiếu niên này hình như khiếm khuyết thứ gì đó.
Sau đó thiếu niên kia cũng cúi đầu nói: “Ta làm mấy
thứ vô dụng này, nếu có người thích sẽ đưa cho người đó.”
Tử Hổ nghe xong liền nhặt cái nĩa lên giao cho Y Na,
cũng ôn nhu rống lên một tiếng.
Y Na hoàn toàn không rõ ý tứ bọn họ, liền nhờ thiếu
niên kia làm phiên dịch, nói: “Hắn vừa mới nói cái gì, ta không nghe hiểu được
lời nơi này.”
Thiếu niên ngẩn ra nói: “Tộc trưởng nói…… Ta là nhân
loại không có tư cách có được phối ngẫu.”
Y Na buồn bực nói: “Vì sao?”
Biểu tình của thiếu niên hình như thực rối rắm, hắn
nâng bước đi hai vòng trước mặt Y Na, lúc này nàng mới phát hiện thì ra chân
hắn hơi có tật, đi đứng lên có khó khăn.
“Thực xin lỗi.” Y Na hỏi vấn đề người ta không muốn
đối mặt, nàng đương nhiên phải mở miệng giải thích.
Thiếu niên nhìn Y Na nói: “Có thể trở thành phối ngẫu
của thú nhân, lại vì hắn sinh con, thực vất vả đi?” Hắn nhìn bộ ngực Y Na nói.
Y Na lại kích động, vi sao nàng lại bị người khác hiểu
lầm chứ? Nàng cảm thấy thiếu niên này có thể trao đổi, ít nhất hiểu được một ít
chuyện, vì thế nói: “Ngươi có biết có một vách thành đá rất lớn gần đây không?”
Thiếu niên ngồi xuống tiếp tục đùa nghịch đồ gỗ, vừa
dùng đao bằng xương khắc cái gì đó vừa nói: “Thành đá? Ngay chỗ mặt trời mọc,
nhưng mà bây giờ nơi đó đã không có ai, ngươi hỏi nơi đó làm cái gì?”
Y Na đã sớm cảm thấy cảnh sắc chung quanh có chút quen
thuộc, nghĩ hẳn là tình cảnh nhìn qua khi ở thành đá, như vậy nói cách khác
nàng có thể từ dưới biển đi vào nơi này. Nếu từ nơi này có thể trở về thì tốt
rồi!
Lời thiếu niên chứng thật, quả nhiên là nơi này.
“Ta nghe được các ngươi kêu thú nhân là thần thú, bọn
họ khác nhân loại cái gì?” Một ngón tay chỉ vào Tử Hổ ở bên cạnh, nàng bắt đầu
tìm hỏi chuyện thú nhân.
Thiếu niên nhìn một cái Tử Hổ nói: “Thú nhân được thần
ban thưởng sức mạnh, bọn họ có thể thoải mái chế phục con mồi, làm người bảo
vệ, cho nên là thần hộ mệnh. Nhưng mà, bọn họ rất ít tiếp xúc với nhân loại,
cũng ít thu nữ tử nhân loại làm phối ngẫu.”
“Vậy bây giờ các ngươi được bọn họ bảo vệ sao?” Y Na
cảm thấy lãnh địa nhân loại này cơ hồ là hậu doanh của Tử Hổ, có tính không là
được Tử Hổ bảo hộ không?
Thiếu niên nói: “Đúng vậy, tộc trưởng rất lợi hại, có
thể tìm được vương cường đại nhất thú tộc làm hậu thuẫn.”
“Vua? Hắn làm sao là vua chứ?” Y Na kỳ quái, tuy rằng
nói là vương, nhưng không có thuộc hạ người hầu linh tinh gì đó.
Thiếu niên hỏi ngược lại: “Ngươi hình như không biết
cái gì hết.”
Y Na cười khổ, nàng quả thật không biết.
Thiếu niên nói: “Vua của Thú nhân là dựa vào lãnh địa
mà nói, nghe nói nếu hắn có thể cướp được ngọn núi cao nhất từ tay thú nhân
khác thì chính là vua của thú nhân.”
Chính là nguyên nhân này?
“Vậy vua được lợi ích gì?”
“Trước khi lên núi sẽ được lễ vật, không ai dám bước
vào lãnh địa nửa bước.”
Lợi ích này thật sự là rất bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng mà cuối cùng nàng biết, thì ra chỗ bọn họ ngồi
chính là chỗ của vua, mà chỗ đó có thể chính là chìa khóa để mình có thể trở
về.
Lúc Y Na rời đi, thiếu niên tặng rất nhiều công cụ cho
nàng, nàng cũng đáp ứng sẽ dùng da thú và thức ăn đến đổi. Thiếu niên nói: “Ta
chỉ làm mấy thứ này, ngươi thích dùng thì tốt rồi.”
Y Na từ trước đến nay cho rằng nguyên tắc trao đổi này
là phải tuân thủ.
Nàng được Tử Hổ ôm trở về, nhưng cả tâm trí đều nghĩ
phải trở về như thế nào. Cuối cùng quyết định, nàng muốn thử xem nước sâu hay
cạn.
Vì thế nói với Tử Hổ: “Ta muốn tắm.”
Tử Hổ gầm nhẹ một tiếng, sau đó mang theo Y Na tới rồi
bờ hồ. Y Na vừa định xuống nước, chỉ thấy Tử Hổ đột nhiên đào một cái hố ở ngay
tại chỗ.
Chỉ chốc lát, trong hố có nước trào lên, hắn liền nhảy
vào, sau đó lôi kéo Y Na, hai người tắm uyên ương trong cái hố ngay cạnh bờ hồ.
Y Na tắm rửa sạch sẽ xong, Tử Hổ lại ôm nàng mang về
trên cây.
Nhiệm vụ thất bại!
Ngày thứ hai, Y Na nói: “Ta khát.”
Nhưng Tử Hổ lại ôm nàng đi vào cạnh bờ hồ, nhìn thấy
nước trong hồ Y Na thật sự uống không nổi. Vì thế nhìn vào trong hồ, nhưng vừa
muốn đi vào đã bị Tử Hổ kéo lại, cũng gầm nhẹ vài tiếng với nàng, hình như ý
bảo bên trong nguy hiểm, không được đi vào.
Y Na nhìn mặt nước rất tĩnh, không rõ nơi này có cái
gì nguy hiểm.
Nhưng mà, rất nhanh nàng nhìn đến có một đám chim tới
đây nước uống bị một sinh vật thật lớn đột nhiên trồi lên từ mặt nước đớp lấy.
“Cá sấu?” Thoạt nhìn thì giống, nhưng mà vì sao còn có
một đôi lỗ tai, giống con chó.
“Chó bùn.” Tử Hổ sửa cho đúng.
Y Na hiểu được, đây cũng là nguyên nhân Tử Hổ che chở
nàng không cho tới gần hồ nước.
Nhiệm vụ lại thất bại lần hai.
Y Na rất sợ chết, hơn nữa sợ còn chưa có trở về đã bị
con cho bùn kia ăn luôn. Cho nên nàng do dự không dám bến gần hồ nữa, nhưng
mình phải trở về như thế nào đây?
Trầm tư như vậy mấy ngày, nàng cảm giác mình sắp điên
mất rồi. Xem thứ gì cũng không vừa mắt, có lúc còn vò đầu bứt tóc.
Nhưng mà, nàng phát hiện tính tình Tử Hổ thật tốt. Cho
dù nàng mắng hắn, đánh hắn, thậm chí ngược đãi hắn (giựt râu hắn khi hắn biến
thành hình cọp), hắn cũng không tức giận, thậm chí có khi còn khò khè từ từ
nhắm hai mắt cho nàng tùy tiện ngược đãi!
Y Na yên lặng không nói gì, hai mắt rơi lệ, cái này
làm sao là cái gì Hổ Vương, rõ ràng là bị ngược cuồng thôi!
Nhưng mà, bị ngược cuồng gần đây đã biến hóa nhiều
lắm, vốn là một con cọp hoa văn, bây giờ đã muốn biến thành con cọp màu phấn
hồng.
Vừa thấy hắn, Y Na liền cảm thấy giống một cái gối ôm
màu hồng to đùng.
Cái gối ôm to đùng màu hồng bị thất tình đây!
Bởi vì kiếm được chút công cụ ở chỗ tộc người, Y Na
liền nấu nước sôi uống. Bởi vì không biết nước kia có sạch không, có lúc nàng
do dự thật lâu, thà rằng uống máu động vật cũng không uống nước.
Thể trọng của Tử Hổ hình như gia tăng rồi, thậm chí
mỗi bữa đều phải ăn hơn phân nửa con động vật. Hơn nữa, Y Na phát hiện hắn gần
đây rất thích ăn hạ thể của động vật, đương nhiên là giống đực.
Nàng càng ngày càng cảm giác áp lực rất lớn, cảm giác
ánh mắt con cọp này nhìn nàng giống như nhìn con mồi, giống như luôn chuẩn bị
ăn tươi nuốt sống.
Đây cũng là nguyên nhân nàng khẩn trương, căng thẳng
lên, ngay cả buồn bực vì không thể vào hồ ước đều giảm đi một ít.
Một ngày nọ, bởi vì trời đầy mây, nàng nghĩ đến trời
sắp mưa, cho nên ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời. Đột nhiên phát hiện trời sáng
chưa lâu mà mặt trời đã nằm ở giữa bầu trời, đây không phải rất kỳ quái sao?
Nhưng mà, đây là dị thế, gì chuyện đều có thể phát sinh. Y Na nghĩ như vậy, sau
đó đột nhiên cảm giác có thứ gì đó mềm mượt chà xát mình.
Không biết từ lúc nào Tử Hổ biến thành con mèo to, ở
bên người Y Na cọ đến cọ đi, cái đuôi còn vuốt ve mặt nàng.
Đây là mời gọi! Mời gọi trần trụi!
Y Na quay đầu không để ý đến hắn, nhưng lổ tai lại bị
hắn cọ đến ngứa, bèn nói: “Ta đi đưa thịt cho người kia, nó đã cho ta rất nhiều
công cụ.” Nói xong đứng dậy xách xâu thịt muốn đi.
Tử Hổ đột nhiên dùng miệng cắn nàng, sau đó biến thành
hình thái thú nhân trần trụi ôm lấy Y Na bước đi.
Y Na tựa vào trên vai Tử Hổ, một đoạn này thời gian
vẫn được hắn chăm sóc. Nếu nàng thực trở về, như vậy nhất định sẽ vô cùng nhớ
hắn.
Gần đây, nàng đã rất ít nhớ nhung tiền bối, cho dù
tăng cân nàng cũng không quá để ý. Tại đây, trong mắt Tử Hổ, nàng đẹp hay xấu
hình như đều không có vấn đề, hắn muốn nàng mà thôi. Cho dù nàng bây giờ bị hủy
dung hay phá thân, vị này cũng sẽ vẫn coi nàng là bảo vật đi!
Nhưng là, tiền bối cũng không giống như vậy. Hắn có
tâm hư vinh của con người, bạn gái cùng vợ hắn phải là hoàn mỹ.
Tuy rằng bây giờ xem tuổi hắn muốn lấy vợ vẫn còn sớm
một chút, nhưng mà đây cũng sự thật.
Đang nghĩ ngợi, Tử Hổ đã mang theo nàng vào lãnh địa
của tộc người, sau đó buông nàng xuống, hướng phía trước rống lên một tiếng.
Y Na không rõ hắn vì sao đột nhiên gian sẽ rống ra
thanh âm như vậy, như báo động vậy. Tiếp theo, nàng nghe được bên trong tộc
người cũng có rất nhiều người rống lên. Nhưng mà, thanh âm nhỏ hơn Tử Hổ rất
nhiều.
Nàng không rõ, hướng bên trong nhìn, nhất thời giật
mình.
Loại chuyện này, nhìn có thể lé mắt hay không?
Hẳn là không thể, bởi vì có người nhiều vây xem như
vậy! Nhưng mà, loại sự tình này lúc nào lại biến thành hiện trường cho vô số
người vây xem, còn có người chúc mừng, hình như nhảy nhót đong đưa hai tay, lại
có đang bên cạnh hưng phấn huýt sáo.
Y Na thừa nhận mình rất bảo thủ, mà một người hiện đại
mà không cởi mở bằng người cổ đại, nàng thực rất mất mặt!