Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 447: Chương 447: Anh cho tôi uống cái gì vậy? (1)




Thật là âm hiểm!

Băng Dạ, Băng hồ ly này quả thực quá âm hiểm! “Băng Dạ, tôi không thù không oán với ngươi, tại sao ngươi muốn như vậy?!”

“Bởi vì cô lớn lên giống “cô ấy”, tôi không cho phép trên thế giới này còn có một người cùng giống như “cô ấy” vẫn còn người sống!” ngôn ngữ âm lãnh nói ra, bọn lính giam giữ lấy Dao Dao rời khỏi cái này bị sương mù xung quanh bể tắm.

Cô không thể nào hiểu được Băng Dạ được ăn cả ngã về không, chỉ cảm thấy lý do này của hắn nói quá vô lý. Xem ra...

Người đàn ông này quả nhiên không có linh hồn lại không hề có tình cảm.

Cũng bởi vì cô giống như “cô ấy”, nên không thể sống trên thế giới này rồi sao? À, vô tình mà... lý do buồn cười biết bao nhiêu…

Hai ngày sau.

Từ khi Dao Dao bị Băng Dạ giam giữ đến trong phòng giam đã qua hai ngày, hắn ban bố tin tức đến toàn quốc xử quyết “gián điệp quốc tế”, nhưng mà thời gian chỉ định xử quyết vào ngày hôm nay.

Ngẫm lại, một lần máy bay gặp nạn thật đúng là đã xảy ra nhiều lắm, quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi; cũng biết nhiều lắm, rất nhiều bí mật không muốn ai biết. Với cô đời người có chút cơn sóng dữ vốn là lần thứ hai dấy lên tình cảnh nguy nan.

Nằm ở trong sương mù bí mật này, Dao Dao thực sự không muốn lại đi miệt mài theo đuổi cái gì. Cô lại càng nhớ hòn đảo biệt lập kia nhiều hơn từng ly từng tí một.

Nơi đó phong tục, tập tục của người dân đều giống như khiến người ta mải mê. Mà ở nơi đó Ngự Ngạo Thiên, cũng giống như người trở lại nguyên trạng.

Ai...

Thật đúng là một chuyến lộ trình gặp nạn khó tin làm sao. Chỉ là... mục đích cuối cùng ở tại Á Tư Lan Quốc bị xử bắn, tin chắc không ai sẽ suy đoán được đến kết cục này.

Cuộn mình ngồi phòng giam trong góc phòng, Dao Dao vùi đầu sâu vào trên đầu gối.

“Tiểu nha đầu, nhanh lên trước khi chết ăn nhiều một chút đi. Một lát nữa cô bị xử bắn rồi, ít ra trước khi chết cũng có thể làm con quỷ no rồi.” lúc này, trưởng ngục đem mở cửa nhà lao ra.

Một bữa ăn cầm trong tay binh cúi đầu đi vào, đem bữa ăn đặt ở trước mặt cô.

“Cảm ơn.” Bất lực nói ra hai chữ, cô trầm ngâm ngẩn ngơ.

Lúc này, binh sĩ cầm lấy cái muỗng trên đĩa thức ăn múc một muỗng cơm nước đưa đến bên miệng của cô.

“Cảm ơn.” vẫn là một câu cảm ơn.

Có thể người binh lính kia chậm chạp không đưa muỗng đến mép cô.

Haiz...

Người binh sĩ này cũng quá nhiệt tình đi!? Còn phụ trách cho ăn cơm sao? Lòng tràn đầy phiền não Dao Dao bất đắc dĩ ngẩng đầu: “Cảm ơn... “ khi thấy trước mắt khuôn mặt kia quen thuộc, cô lập tức lộ ra một nụ cười kích động: “Ngự...”

“Suỵt” Ngự Ngạo Thiên tùy tiện cười kỳ quái, chậm rãi đem muỗng cầm trong tay đưa đến bên môi của cô: “Cái miệng này ăn trước đi đã.”

Hắn làm sao... Làm sao...

Dao Dao khó tin đánh giá hắn, Ngự Ngạo Thiên bây giờ đang mưu kế mặc quân phục của Á Tư Lan Quốc, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đầy tà khí này chính là người đàn ông mặc quân phục, dáng vẻ không kém chút nào so với Băng Dạ. Có thể là hai người đàn ông này trời sinh thân cao sở trí đây mà, đều có thể lấy sinh lực quân phục này toát ra vẻ đẹp trai.

Nhưng...

Tại sao Ngự Ngạo Thiên lại xuất hiện ở cái này? Làm thế nào hắn được cứu? Làm sao hắn biết mình bị giam giữ ở phòng giam vậy?

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác theo nhau mà tới, Dao Dao rất rõ hiện tại cũng không phải là lúc trả lời những câu đố này, cô há mồm ra “to” đi ngậm cái muỗng đầy thức ăn ăn sạch.

Ngự Ngạo Thiên hài lòng cười, lại múc một muỗng thức ăn khác đút cho cô.

Hết muỗng này đến muỗng khác, rất nhanh một mâm thức ăn đã bị Dao Dao ăn sạch hết thảy, cô tựa như hồn nhiên không cảm thấy khó chịu hay không được tự nhiên khi để Ngự Ngạo Thiên đút cho ăn, ngược lại toàn bộ tiến trình đều mang theo một nụ cười thản nhiên.

“Ây da, ngục giam Á Tư Lan Quốc thực sự keo kiệt mà, em không có nói cho bọn nó biết, một mình em có thể ăn phần thức ăn cho năm người sao?”

“Ai lại đi nói những thứ này đâu chứ?” hai ngày cô phiền muộn đều nhanh chóng tan biến rồi, cô cũng không tin, Ngự Ngạo Thiên bị xử bắn trước còn có tâm tình muốn ăn với người ta, sống mà không biết mệt mỏi à!?

“Ha ha.” Ngự Ngạo Thiên cưng chìu vuốt xuôi chóp mũi của cô, xoay người nhìn về phía trưởng ngục: “Tôi muốn mang cô ấy đi chấp hành xử bắn.”

“Hả? Chỉ một mình ngươi sao?”

“Đúng vậy!” Ngự Ngạo Thiên từ trong túi móc ra xử bắn, giao cho người trưởng ngục kia. Một mình hắn đây làm việc với mười mấy lực lượng hùng mạnh chỉ giành được hành quyết thôi sao.

“Được rồi, mang cô ta đi thôi.” trưởng ngục mở ra cửa phòng giam.

Ngự Ngạo Thiên quay đầu cười, con mắt trái Dao Dao chen lấn va đập vào nhau, dáng vẻ biệt dạng mê người.

Cô giả vờ nặng nề đứng lên, đi theo phía sau Ngự Ngạo Thiên đi ra khỏi phòng giam.

Dọc theo đường đi, dự tính không ngờ thuận lợi như vậy, nhìn thấy tất cả binh lính của bọn họ đều rất sung sướng mở ra từng đường chốt chặn vững chắc.

Chỉ không lâu sau đó bọn họ đã đi tới một chốt chặn cuối cùng ngay trước mắt.

“Két”

Cửa sắt vừa dày vừa nặng kéo hướng về phía trước, phía trước chính là lối ra ngục giam. Mắt thấy ánh sáng sắp tới, sắc mặt Dao Dao nghiêm túc lại dừng bước.

“Sao vậy, bảo bối?” Ngự Ngạo Thiên cười tà quay đầu lại.

Cô hơi nhíu mày: “Anh... không cảm thấy quá thuận lợi sao?” xử bắn chắc là hành vi phạm tội rất nghiêm trọng đấy!? Làm sao có thể sẽ để cho có mỗi một sĩ binh mang đi bị xử bắn người được?

Quay đầu lại, nhìn đứng ở từng cánh cửa sắt cạnh những binh lính kia, bọn họ cho đi cũng quá dễ dàng chút ít.

“Ha ha, thuận lợi vẫn không được sao?” Ngự Ngạo Thiên cười kỳ lạ, ngay thời khắc quay lại đó, đáy mắt lại xẹt qua một tia âm lãnh sáng chói...

Nếu Ngự Ngạo Thiên cũng cảm thấy không có việc gì, khả năng này chỉ thực sự không có sao chứ. Dao Dao cũng bỏ đi nghi ngờ trong lòng, tiếp tục theo phía sau hắn hướng ngục giam đi ra ngoài.

Trong phút chốc, ánh sáng nhức mắt chiếu vào đôi mắt Dao Dao, đã ở ngục giam hai ngày ngây dại cô còn không còn cách nào thích ứng ánh mặt trời chói mắt bên ngoài.

“Cuối cùng ngươi cũng đã hiện thân rồi.”

Chợt, một thanh âm âm lãnh từ chính diện truyền đến, Dao Dao rất nhanh vò vò hai mắt của mình, mới phát hiện...

Ngục giam bên ngoài, vây đầy binh sĩ. Mà Băng Dạ lạnh lùng ngồi ở trên một cái ghế, mặt không cảm xúc nhìn bọn họ.

Cô cũng biết! Cũng biết tất cả vô cùng thuận lợi, cường quốc quân sự giống như Á Tư Lan Quốc này làm sao có thể gọi một sĩ binh mang phạm nhân tử hình tạm giam đi pháp trường được?

Làm sao bây giờ? Băng Dạ chán ghét người Trung Quốc như vậy, giống như Ngự Ngạo Thiên loại này thân kiêm trọng chức, Băng Dạ khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!?!

Thân thể bất an bắt đầu run rẩy, Dao Dao theo bản năng kéo góc áo lại Ngự Ngạo Thiên, vẻ mặt sợ hãi nhìn Băng Dạ ngồi cách đó không xa.

“Ha ha, không có chuyện gì đâu.” Ngự Ngạo Thiên nở một nụ cười trấn an cô, đôi mắt sâu thẳm kia chậm rãi nhìn về phía Băng Dạ: “Ngươi gióng trống khua chiêng muốn dụ tôi đi ra như vậy, làm sao tôi lại có thể không hiện thân chứ?”

Dẫn... Ngự Ngạo Thiên hiện thân?!

Dao Dao nghe lời này, kinh ngạc nhìn về phía vẻ mặt cười kỳ quái của Ngự Ngạo Thiên, thì ra hắn vừa mới cũng nhận thấy được điểm thuận lợi này là điềm báo bất an rồi sao? Hắn sở dĩ không vạch trần chính là vì tự chui đầu vào lưới?!

“Ba ngày trước, tôi nhận được tin tức, có người chứng kiến gặp lại ngươi hiện thân ở bên trong lãnh thổ Á Tư Lan Quốc, tôi phái một sư đoàn đi lục soát ngươi đều không tìm được, cũng chỉ có thể dùng chiêu này thôi.”

Dùng chiêu này?

Băng Dạ có ý rằng hắn sở dĩ biết đại trương kỳ cổ xử bắn mình như vậy chính là vì dẫn Ngự Ngạo Thiên hiện thân?!

Lòng dạ người đàn ông này... thật không bại chút nào bởi Ngự Ngạo Thiên mà!

Ánh mắt sợ hãi nhìn hai người đàn ông chớp động đôi mắt, giờ khắc này, Dao Dao mơ hồ cảm thấy Ngự Ngạo Thiên gặp một kẻ cường địch

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.