Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 446: Chương 446: Nữ vương á tư lan quốc (3)




“Ở Nhật Bản có rất nhiều suối như thế này, chẳng lẽ ngươi không quen sao?”

Dao Dao trước nay chưa từng đi qua chỗ đó.

“Chúng ta… trước đây, chẳng phải luôn như thế này sao?” Băng Dạ đưa mắt nhìn về phía Dao Dao.

Dao Dao toàn thân sững lại, có phải Băng Dạ đang thử cô không? “Tướng quân, cô gái đó của ngài, lúc đó vẫn là một cô gái trẻ chứ?”

“Có gì khác sao?”

Nói rồi, Băng Dạ kéo Dao Dao về phía mình.

Dao Dao muốn dứt tay hắn ra. Ai ngờ Băng Dạ lại nói: “Xem ra cũng không có gì thay đổi.” Ánh mắt hổ phách nhìn cô cũng dần dần tan biến.

Cô biết rằng hắn ta lại đang tìm kiếm người con gái đó trên cơ thể của cô. “Tướng quân, ta nói rồi, ta không phải cô ấy.”

Cả người Băng Dạ cứng đơ, nhưng tay vẫn không hề có ý muốn buông ra.

Con ngươi ấy nhìn cô hồi lâu rồi nói: “Cô không có được khí phách của cô ấy, cũng không có sự tàn nhẫn của cô ấy. Tuy lúc đó cô ấy còn là một cô gái trẻ, nhưng cũng luôn toát ra phong thái vương giả. Thế nhưng…” Đột nhiên ngừng lại: “Cô thông minh giống cô ấy, nhanh trí. Cô luôn nghĩ rằng giả vờ thua là có thể dừng việc huấn luyện. Ha, sao ta lại không nhìn ra chứ?” Trong lúc đó, đôi môi của hắn cũng chợt nở nụ cười.

Cả người cô ngây ra.

Cuối cùng hắn cũng đã cười rồi, hơn nữa lại là nụ cười vô cùng tươi tắn.

“Tướng quân, cô ấy… là ai?”

Dao Dao bất giác mở miệng hỏi.

Băng Dạ đột nhiên thở dài, không nói lời nào, buông tay cô ra, dựa người vào thành hồ.

Một lúc sau, hắn đưa tay lên ngực nói: “Cô ấy là cả mạng sống của tôi.”

Trong giây phút ấy, Dao Dao cảm thấy người đàn anh này như đã trở về là chính mình không còn lạnh lùng đáng sợ nữa. Có lẽ sự ấm áp của hắn đã biến mất cùng với sự ra đi của cô gái kia rồi.”

Hắn và cô ta rốt cuộc có quan hệ gì mà để một người đàn anh như hắn ta lại lấy tính mạng của mình ra để miêu tả sự quan trọng của cô gái đó chứ.

“Ở lại đi.”

Dao Dao ngẩn người quay lại hỏi: “ Gì chứ?”

“Cha mẹ cô chẳng phải đã đi thiên quốc rồi sao? Vậy thì cô ở nước mình cũng chẳng còn gì lưu luyến nữa rồi. Ở lại bên cạnh tôi đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô.” Băng Dạ nhẹ nhàng nói.

“Tướng quân, cha tôi đã không còn ở đó nữa, nhưng tôi vẫn còn có chồng mình ở đó, còn có một mối thù cần phải báo. Nhưng…”

Cho dù không vì Phong Thần Dật, không vì Ngự Ngạo Thiên, cô cũng sẽ không ở lại đây, không ở bên người đàn anh vô tình này. Không chừng một ngày cô sẽ bị hắn xử lý ra sao.

“Như vậy thì bỏ đi…” Băng Dạ quay người bước đi.

Dao Dao giật mình, hôm nay chẳng phải một cơ hội tốt sao? Khó khăn lắm mới làm cho hắn cười, hơn nữa tính tình lại ôn hòa như vậy, không khi nào có được cơ hội tuyệt như vậy đâu: “Tướng quân.”

“Gì vậy?” Gương mặt lạnh tanh của hắn quay lại nhìn Dao Dao.

“Ở trận đấu vừa rồi, tôi đã thắng rồi sao?”

“Ừ, thắng rồi.”

“Wow. Tuyệt vời, chính là trời giúp ta. Vậy là ngài không cần làm cận vệ cho Lan Nặc bệ hạ rồi.”

“Ừ.”

Chỉ “ừ” thôi sao? Hắn ta không thể khen cô lấy một lời hoặc nói tiếng cảm ơn sao? Thật ra thì chiến công của ngày hôm nay, công lao cũng là của Băng Dạ. “Tướng quân, tôi có chuyện này muốn nhờ ngài giúp.”

“Chuyện gì?”

“Chuyện là thế này. Tôi có một người bạn, cậu ta gặp nạn ở bờ biển Á Tư Lan Quốc ngài có thể cho người đến cứu hộ được không? Đương nhiên, hoặc là để tôi báo tin cho chính phủ Nhật Bản đến cứu cậu ta cũng được.” Đúng vậy, chỉ cần gọi điện cho chính phủ Nhật bản, với thân phận của Ngự Ngạo Thiên, chắc hẳn cả thế giới sẽ tìm ra.

“Bạn của cô?” Tướng quân quay người: “Là đàn anh sao?”

“Đúng vậy.”

“Ngự Ngạo Thiên.”

“Đúng thế, đúng thế.” Dao Dao bất ngờ nhận ra khi nói “bạn của cô” hắn đã dùng tiếng Trung Quốc để nói.

Xong… xong đời rồi.

Nhìn cặp mắt của Băng Dạ dần dần trĩu xuống, Dao Dao lo lắng lùi lai phía sau.

“Lạc Dao Dao, vợ của Phong Thần Dật, con trai thứ hai của tập đoàn Phong Thị Trung Quốc đã tử nạn khi đi chiếc phi cơ Bartholomew.”

Nghe Băng Dạ dùng tiếng phổ thông lưu loát kể lại, cô biết chắc người đàn anh này đã biết hết mọi chuyện. Thậm chí, ngay từ đầu hắn đã biết rồi.

Một người đàn anh thật nguy hiểm.

“Cô đã lừa tôi.” Hắn tức giận nắm chặt tay Dao Dao. Sự lạnh lùng trên người tỏa ra như muốn làm cả dòng suối ấm này đóng băng lại.

“Chẳng phải ngài cũng lừa ta sao?” Cô đáp lại.

Băng Dạ dần dần buông lỏng tay.

“Ha ha ha…” Dao Dao cười đau khổ. “Anh nói đã thông báo cho chính phủ Nhật Bản đến đón ta, nhưng đến giờ họ vẫn chưa đến. Căn bản là anh vẫn chưa nói, đúng không?” Băng Dạ có thể nói rõ ràng tình cảnh của mình, cũng có thể thấy chính phủ Trung Quốc đã nhận được tin tức từ Á Tư Lan Quốc. Từ lần đầu gặp đã biết hắn ta là ai.

“Tôi không hề thông báo cho chính phủ Nhật Bản, vì tôi ghét người Trung Quốc. Bây giờ… tôi có thể nhắc lại một lần nữa câu hỏi lần đầu mà chúng ta gặp nhau.”

“Không cần nhắc lại nữa. Tôi dám khẳng định mình sinh ra ở Trung Quốc.” Dao Dao trả lời một cách chắc chắn.

“Được lắm.” Băng Dạ buông tay cô ra, tiến về phía bờ hồ: “ Người đâu!” Nghe thấy vậy, Dao Dao bất chấp người đang không mặc gì, lao nhanh lên mặc quần áo.

“Tướng quân.” Khi cô vừa mặc xong quần áo, binh lính đã kéo vào.

Dao Dao vô cùng ngạc nhiên, hai tay bị binh sĩ bẻ ra sau lưng. “Bắt cô ấy lại cho ta. Tuyên bố với cả nước rằng cô ta sẽ bị xử tử hình.”

Băng Dạ định làm vậy thật sao? Rõ ràng đã biết mình là ai rồi, vẫn còn dám làm chuyện này? “Băng Dạ, anh có quyền gì mà xử ta? Đây là một vấn đề vô cùng quan trọng.”

“Đúng vậy. Với địa vị của Phong gia ở Trung Quốc, cùng với tình hình hiện tại của ngươi ở đất nước này, ta giết cô coi như chuốc lấy phiền toái. Nhưng, cô chỉ là một tên gián điệp quốc tế có ý đồ mưu sát ta, ta không biết cô tên gì, là ai hết.”

Hay lắm, chính là thủ đoạn vô biên. Băng Dạ định tiền trảm hậu tấu. Giả vờ không biết mình là ai, chờ giết xong rồi mới biết mình đã nhầm. Với tầm ảnh hưởng của hắn ở đất nước này, ai có thể làm gì được hắn chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.