Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 218: Chương 218: Buổi mở khoá biểu diễn long trọng




Tên này, không hề suy nghĩ gì cả, hoàn toàn cố ý làm mấy chuyện xấu này thôi! “Đừng mà!” Dao Dao bất an liền giãy giụa thân thể.

Ai ngờ, bàn tay to lớn đã sờ đến chỗ dây cài nút áo lót của Dao Dao, nhẹ nhàng hất tay, áo lót của Dao Dao liền bị mở ra.

“A...” Hai tay vô thức che trước ngực: “Anh bao nhiêu tuổi rồi hả?”

“Bảo bối, người hỏi câu này phải là anh mới đúng, em bao nhiêu tuổi rồi?” Con mắt Ngự Ngạo Thiên lóe tia tà tà khiến người ta phải run sợ liền quét mắt vào chỗ đang bị che dưới tay Dao Dao: “Biết rõ che cũng vô ích, còn ngồi đó phản kháng cũng vô dụng.” Dứt lời, hắn chỉ là dùng một tay liền dễ dàng đẩy bàn tay nhỏ bé của cô đang che ở trước ngực ra.

Tay còn lại, tiếp tục cởi xuống quần áo vướng bận kia.

Nửa thân trên Dao Dao cứ như vậy trần truồng không hề được che lấp liền lộ ra trước mặt Ngự Ngạo Thiên, chỉ cảm thấy đôi má truyền đến từng cơn cháy. “Không, không...” Biết rõ bây giờ cô có nói cái gì đều là vô dụng, Dao Dao đưa mắt nhìn người đối diện, liền chạm phải ánh mắt nóng rực của Ngự Ngạo Thiên.

“Nó có vẻ như đã lớn thêm không ít này?”

Anh ta đang nói gì cái gì vậy? Tại sao lại đi nói những câu làm người ta phải xấu hổ đến như vậy? Nhếch lấy cái miệng nhỏ nhắn. Một giây sau, người Dao Dao không khỏi bị giật mình một cái, cảm giác rõ ràng ngón tay của ai đó đang sờ ngực mình đấy “A... đừng, dừng tay!”

“Đừng dừng tay? Xem ra anh phải càng thêm ra sức nữa mới được?” Nói xong, Ngự Ngạo Thiên cúi đầu xuống, há miệng ra...

“A ha.” Tên xấu xa này, lại công kích chỗ sơ hở của người khác.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng khuấy động lấy nhũ hoa của Dao Dao, chỉ chốc lát sau, hô hấp của cô có chút hỗn loạn... “Đừng, mau dừng lại. Đừng có lại... Đừng có mút nữa.”

Dao Dao muốn điên lên rồi, cho dù cô không thích cùng Ngự Ngạo Thiên bị làm như thế nhưng thân thể cô lại vừa vặn phản ứng như là không được dừng lại, không ngừng, không ngừng phối hợp với hắn.

“Reng reng reng...” Chuông điện thoại di động làm gián đoạn bầu không khí mờ ám. Ngự Ngạo Thiên lộ ra có chút không vui.

“Chuyện gì?”

Thừa dịp hắn đang nghe điện thoại, Dao Dao liền nhanh chóng chỉnh lại y phục của mình, nhảy xuống khỏi người hắn. May mắn là có điện thoại cứu mạng, bất kể là ai đang gọi tới, Dao Dao liền vô cùng cảm kích với người ở đầu dây bên kia.

“Được, tôi biết rồi. Lập tức đi ngay.” Điện thoại vừa đứt, Ngự Ngạo Thiên liền chỉnh lại cà vạt trên cổ: “Bảo bối, công ty có chút việc, anh phải đi ra ngoài một chút.”

“Vâng.” Đưa mắt nhìn Ngự Ngạo Thiên rời đi, Dao Dao đột nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, chuyện vừa rồi...”

Bước chân dừng lại, Ngự Ngạo Thiên đút một tay vào túi, quay lại với nụ cười tiếc nuối trên mặt: “Tối thứ tư anh muốn tổ chức sinh nhật cho Tuyết Đồng, cho nên... Thứ tư em có hẹn... thì em tự đi đi.”

Hóa ra, thứ tư cũng là sinh nhật của Mạc tiểu thư, ha ha, thật khéo “Vâng, em biết rồi.” Dao Dao mỉm cười nhẹ gật đầu, như vậy thì tốt, Ngự Ngạo Thiên tổ chức sinh nhật cho Mạc tiểu thư, bản thân mình sẽ được tự do, rất tốt, rất tốt.

Cho dù Dao Dao cảm thấy mình không bận tâm chút nào nhưng qua trong ánh mắt kia cô lại không giấu được cảm giác mất mác đó...



Ngày mở lớp.

Thính phòng của đại học số một Trung Hoa có thể nói là xa hoa nhất trên Châu Á, không chỉ tượng trưng cho sức mạnh của Trung Quốc mà còn tượng trưng cho sức mạnh vô song của một trong những đại học lâu đời nhất.

Sức chứa của hội trường có thể lên đến mười nghìn người, rất náo nhiệt, trong hội trường từ sinh viên năm ba hoặc năm tư đến quý phụ huynh cũng có mặt ở đây. Vô số phóng viên cũng đến đây. Không nghi ngờ, bọn họ không chỉ bị hấp dẫn bởi buổi mở khóa biểu diễn mà còn đến đây để thăm khách quý.

“Ngự tổng, đến rồi! Ngự tổng đến rồi! Nhanh!” Theo một giọng nói phát ra, phóng viên quay màn ảnh nhắm ngay vào cửa ra vào.

Chỉ thấy, Ngự Ngạo Thiên đang mặc một thân âu phục màu xám đi bên cạnh là Long Diệp, Hàn Ly Thương chậm rãi đi vào, không khí kia quả thực như gặp được người nổi tiếng, mọi người đều chăm chú nhìn đến.

“Mọi người, các phóng viên, mọi người nên biết rằng Ngự tổng có thói quen, xin lùi về phía sau.” Thủ hạ của Ngự Ngạo Thiên chặn đường các phóng viên bên ngoài.

Bất kỳ phương tiện truyền thông nào cũng biết rõ là Ngự Ngạo Thiên không thích xuất hiện trên báo chí, cho nên bọn họ nhiều lắm là chụp được bóng lưng của hắn mà thôi.

“Chủ tịch Ngự, vui lòng ngồi ở đây.” Các hiệu trưởng ngồi ở hàng ghế đầu tiên đều tự mình ra nghênh đón, để lại hàng ghế chính giữa ở dãy đầu tiền cho Ngự Ngạo Thiên và người của anh ta.

“Ngạo Thiên, Tiểu La Li biết cậu hôm nay sẽ tới sao?” Vừa ngồi xuống, Long Diệp liền hiếu kỳ hỏi.

“Tôi không có nói cho cô ấy biết.”

“Ách, vậy lát nữa Tiểu La Li thấy cậu thì...”

“Xin chào! Phong tổng! Phong tổng vậy mà đến rồi?” Đột nhiên, trong hội trường truyền đến vô số tiếng kinh hô không nhỏ.

Bọn người Ngự Ngạo Thiên ngoái đầu nhìn lại nhìn lại...

Chỉ thấy, Phong Thần Dật chậm rãi đi đến, so về đồ hoành tráng với bọn người Ngự Ngạo Thiên, Phong Thần Dật hôm nay rõ ràng ít hơn rất nhiều, chỉ dẫn theo thư ký Lisa tới.

“Phong tổng, anh hôm nay sao lại có hứng thú tới tham gia ngày mở khóa mới của trường đại học này vậy?” Các phóng viên là sao có thể bỏ qua cơ hội tốt để tiếp xúc với Phong Thần Dật này được, liền nhao nhao vây quanh Phong Thần Dật.

Hắn lạnh lùng cười, mắt nhìn Lisa bên cạnh, Lisa liền hiểu ý trả lời: “Các vị, em gái của Phong tổng đang ở trường này cho nên Phong tổng hôm nay chỉ là đơn thuần đến xem em mình biểu diễn thôi, hi vọng các vị phóng viên đừng hỏi về chuyện làm ăn nữa.”

Trong lĩnh này, Ngự Ngạo Thiên đã thuộc loại ít xuất hiện trên truyền thông rồi nhưng Phong Thần Dật so với Ngự Ngạo Thiên còn ít xuất hiện hơn gấp trăm ngàn lần, sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của các phóng viên và cũng hiếm khi xuất hiện trên màn ảnh.

“Có thể nói, chúng ta chỉ hợp với Phong Thần Dật một thời gian ngắn thôi? Tiểu tử này dường như không có bỏ xuống phòng tuyến với chúng ta.” Long Diệp ngồi ở hàng thứ nhất quay đầu lại, nói với Ngự Ngạo Thiên bên cạnh.

“A, Phong Thần Dật không tốt trong việc quan hệ xã hội.” Các cậu không thấy là tính cách của hắn cùng Ly Thương có chút giống nhau sao?”

Bị Ngự Ngạo Thiên vừa nói như vậy, bọn họ thật đúng là cảm thấy Phong Thần Dật cùng Hàn Ly Thương có chút giống nhau, chỉ là so với Hàn Ly Thương còn muốn khéo hơn một ít. Ít nhất, Hàn Ly Thương lúc nào cũng hoàn toàn là lời ăn tiếng nói có chủ ý mà Phong Thần Dật ngẫu nhiên sẽ biểu hiện vài phần vui vẻ nhưng không ai lại không biết đang chỉ là nụ cười nghề nghiệp mà thôi.

“Nói thật, tôi vẫn cảm thấy Phong Thần Dật còn khó đối phó hơn so với Phong Thần Duệ. Ngạo Thiên, nếu như tôi là cậu, tôi tình nguyện về phe Phong Thần Duệ, đối phó Phong Thần Dật.” Đây là suy nghĩ của cá nhân Long Diệp nhưng hắn cũng biết được vì sao Ngự Ngạo Thiên nên cùng phe với Phong Thần Dật.

Không khó để nhìn thấy, thái độ của Ngự Ngạo Thiên đối với Phong Thần Dật là rất tích cực và đánh giá cao hắn ta. Về cơ bản, các thương hiệu trẻ sau này, Phong Thần Dật là một ngôi sao mới.

“Này, Long Diệp, Phong Thần Dật tới rồi.” Hàn Ly Thương đụng tay Long Diệp nhắc khéo, ra hiệu kêu hắn im lặng.

“Ngự tổng, Hàn phó tổng, Long tổng.” Phong Thần Dật chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ, trưng ra khuôn mặt lạnh lùng cùng lễ phép phủ lên vẻ tươi cười.

Bọn người Ngự Ngạo Thiên đứng lên, cùng bắt tay hắn: “Thần Dật, đến để xem em gái của anh sao?”

“Đúng. Ngự tổng, biểu diễn sắp bắt đầu rồi, tôi sẽ không quấy rầy anh.” Nói xong, Phong Thần Dật cùng Lisa ngồi ở hàng ghế thứ hai bên cạnh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.