Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 219: Chương 219: Dao dao là công chúa ngủ trong rừng




“Các vị khách quý, các vị phụ huynh, bây giờ màn biểu diễn của tân sinh viên chính thức bắt đầu, tiết mục đầu tiên “Công chúa Bạch Tuyết”.”

Ánh sáng trên sân khấu bỗng nhiên tối xuống, một cô gái tường thuật câu chuyện bằng giọng nói ngọt ngào. Lúc này, Cung Tiểu Mạn đóng vai công chúa Bạch Tuyết bỗng nhiên bước ra trước sân khấu...

“Ôi, cô bé này hình như là bạn của Tiểu La Li phải không?” Long Diệp nói, mang theo ánh mắt vui vẻ liếc nhìn Hàn Ly Thương bên cạnh.

Mắt hắn nhìn phía trước, lạnh lùng nói: “Long Diệp, cậu nhìn tôi lúc này là có ý gì?”

“A, chẳng có gì. Chính là từ sau ngày Ngạo Thiên rời khỏi nhà, tôi nhìn thấy cô gái đó giống như đã lên xe của anh phải không?”

“Ho! Khụ khụ khụ.”

“Ly Thương, cậu đang lo lắng cái gì phải không? Chẳng lẽ đã làm chuyện không nên làm sao?”

Nghe trong lời nói của Long Diệp có ý châm chọc, lông mày hắn gần như xoắn lại thành một nhóm: “Tôi có thể cùng cô gái đó làm cái gì chứ? Anh nghĩ tôi là Ngạo Thiên sao?”

“...” Ngự Ngạo Thiên đang im lặng xem màn trình diễn cũng trúng đạn sao: “Ly Thương, xem ra cậu hình như lớn hơn tôi hai tuổi, năm nay là 30 rồi? Chà, tiểu nha đầu đó quả thực mới 19 tuổi đúng là có sự chênh lệch rất lớn.”

“Ngạo Thiên, ý của cậu là cậu và những cô gái đó không có sự chênh lệch sao?”

“Đương nhiên.” Ngự Ngạo Thiên nhún vai mỉm cười: “Mọi người đều nói tôi nhìn như hai mươi mấy tuổi, còn anh thì nhìn giống như ba mươi mấy tuổi rồi. Long Diệp, sau này chúng ta nên cách xa Ly Thương ra một chút đó, cậu ta và chúng ta đều không phải là người cùng thời đại rồi.”

“Nè, lúc này cậu cũng đừng trách Long Diệp tôi, là cậu tự chọc giận Ngạo Thiên trước đó.” Long Diệp ở bên cạnh xem kịch vui vẫn thấy sự việc chưa đủ lớn, tiếp tục châm dầu vào lửa.

“Các anh có phiền không?” Nảy giờ, Mạc Tuyết Đồng trầm lặng bây giờ nhìn không nổi nữa, vừa mở miệng nói, cuối cùng mọi người cũng chịu ngồi yên, đặc biệt là Long Diệp.

“Công chúa Bạch Tuyết, cô có người thích sao?” Trên sân khấu, diễn viên bảy chú lùn tò mò hỏi.

Cung Tiểu Mạn ngồi dưới đất suy tư trong giây lát, ánh mắt lóe lên theo bản năng nhìn về phía dãy ghế hàng đầu Hàn Ly Thương đang ngồi: “Tôi có người thích, đáng tiếc là anh ấy không thích tôi. Thậm chí ngay cả nhìn anh ấy cũng không thèm nhìn tôi một cái.”

“Ồ...” Rõ ràng lời thoại Cung Tiểu Mạn nói bây giờ đều không có trong kịch bản. Người lùn diễn với cô ấy hoàn toàn không thể tiếp tục diễn được nữa.

Lúc này, Cung Tiểu Mạn chuyển hướng nói: “Ha ha, có điều tôi tình nguyện tiếp tục chờ. Một năm cũng được, hai năm cũng được, tôi tin sớm muộn sẽ có một ngày trong mắt anh ấy sẽ có hình bóng của tôi. Nhưng cũng có thể, ngày này vĩnh viễn sẽ không tới.”

“Công chúa Bạch Tuyết, đến lúc đó cô sẽ làm gì?”

Cung Tiểu Mạn thu lại nụ cười đau buồn, vui vẻ đứng lên: “Đến lúc đó, tôi sẽ tìm đại một người để lấy, có điều tôi vẫn nên cảm ơn anh ấy, cho tôi biết cái gì là rung động, cái gì là... yêu!”

“Lời thoại đều không đúng, thật khó cho những người lùn diễn chung với cô ấy rồi. Ly Thương, lời của tiểu nha đầu đó là nói cho anh nghe phải không?” Không chỉ Long Diệp cảm thấy tin tưởng, rất nhiều người ở hội trường cũng đều cảm giác như vậy, dù sao lúc Cung Tiểu Mạn nói những lời này ánh mắt long lanh để lộ ra đó là sự chân thật, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Hàn Ly Thương.

“Làm sao tôi biết được? Đó là chuyện của cô ấy. Dù sao tôi cũng không có chút hứng thú nào với cô gái này!” Giọng nói lúc Hàn Ly Thương phát ra những lời này rất quả quyết, có lẽ, từ ngày Cung Tiểu Mạn hôn hắn thì hắn cho rằng Cung Tiểu Mạn là loại con gái nói năng tùy tiện.

Thoát khỏi lời thoại kịch bản thì xuất hiện một đoạn ngắn như vậy, sau đó câu chuyện “Công chúa Bạch Tuyết” vẫn tiếp tục diễn theo quỹ đạo.

“Được rồi, tiếp theo là tiết mục thứ bảy “Công chúa ngủ trong rừng”.”

“Hả? Tại sao vẫn chưa thấy Tiểu La Li diễn “Cực đạo thiên sư”, tôi buồn ngủ rồi.” Long Diệp không chịu được ngáp một cái.

Sân khấu lần nữa lại lâm vào một màu đen kịt, bỗng, một chùm đèn chiếu vào người kể chuyện...

“Ngày xửa ngày xưa, hoàng hậu xinh đẹp sinh ra một cô công chúa vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, cô mời loài người và tiên nữ khắp nơi đến bữa tiệc. Nhưng lại không mời phù thủy tà ác Ca Tạp Ba Tư. Chuyện này khiến phù thủy lòng mang nhiều sự đố kỵ và căm hận, liền không mời mà tới...”

“Đùng…” Đèn sân khấu vừa chuyển, phù thủy tà ác xuất hiện do Phong Khả Hinh đóng vai: “Ta nguyền rủa, lúc công chúa 18 tuổi sẽ bị máy dệt đâm rách ngón tay mà chết!”

“Xôn xao...” Trên khán đài diễn viên đóng vai tiên nữ và loài người mở miệng lạnh lùng, lúc này tiên nữ Tử Đinh Hương chúc phúc: “Cũng không phải, công chúa bị máy dệt đâm rách ngón tay mà không bỏ mạng mà là ngủ say. Cho đến khi có một người yêu cô thật sự đến hôn vào môi cô, công chúa sẽ tỉnh lại!”

“Bây giờ, tôi lấy danh của hoàng hậu để ra lệnh, phá bỏ tất cả máy dệt toàn thành phố, cho đến khi công chúa tròn 19 tuổi!”

Lệnh của hoàng hậu hạ xuống, sân khấu lần nữa lại tối xuống, ánh đèn lại chiếu vào người kể chuyện... “Năm này qua năm khác, công chúa càng ngày càng xinh đẹp cho đến khi 19 tuổi năm đó...”

“Đó là cái gì?” “Đùng.” Ánh đèn chiếu vào trên người cô gái mặc trang phục công chúa. Cô chớp chớp mở đôi mắt to long lanh, chầm chậm ngồi ở trước chiếc máy dệt.

Khán giả ở dưới khán đài nhìn thấy dáng vẻ của công chúa ngay lập tức mở to hai mắt nhìn.

“Nữ sinh đóng vai công chúa đó thật xinh đẹp.”

“Đúng vậy, đúng vậy, thật là đáng yêu, lớn lên sẽ giống như búp bê. Ai biết cô ấy tên gì không?”

“Mọi người ngay cả cô cũng đều không biết? Bây giờ cô đúng là thí sinh hoa khôi của trường, Lạc Dao Dao năm nhất lớp đó. Không chỉ dung mạo xinh đẹp, học tập cũng là đứng đầu toàn quốc, nghe đâu cô ấy là lấy điểm số đứng đầu châu Á để vào trường chúng ta đấy.” Bởi vì sự xuất hiện của Lạc Dao Dao, dưới khán đài xôn xao không ngừng.

Sức tập trung của khán giả từ “ Công chúa ngủ trong rừng “ đổi thành tán thưởng dung mạo của Dao Dao.

“Tiểu La Li không phải là diễn “Cực đạo thiên sư” sao? Tại sao lại đổi thành “Công chúa ngủ trong rừng” rồi? Có điều nhân vật này quả thực là diện mạo xuất sắc.” Long Diệp tập trung tinh thần nhìn.

Những lời nói xung quanh cuộc tranh luận đã được truyền tới tai của Ngự Ngạo Thiên, hắn thật không muốn đem cô gái nhỏ này phơi bày ra trước mọi người nhưng ai ngờ cô là diễn viên xuất chúng như vậy.

“Được rồi, dựa theo kịch bản “Công chúa ngủ trong rừng”, lát nữa sẽ có người đến hôn đánh thức Dao Dao phải không?” Long Diệp thuận miệng nói như vậy.

Sắc mặt Ngự Ngạo Thiên lập tức trầm xuống.

Long Diệp hé miệng cười xấu xa, Hàn Ly Thương bên cạnh đâm chọt: “Này... Tôi thật sự muốn biết... Ai sẽ là người xui xẻo diễn vai hôn Lạc Dao Dao, anh đoán xem Ngự Ngạo Thiên lát nữa sẽ đối phó với người kia như thế nào...”

“A, công chúa xinh đẹp!”

Với âm thanh quen thuộc này, sắc mặt Long Diệp chớp mắt biến thành đen, lẳng lặng nhìn ánh đèn di chuyển...

“Tôi sẽ là người thật lòng đó của cô?” Chỉ thấy, Long Kỳ mặc trang phục của hoàng tử, xuất hiện trước mặt mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.