Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 220: Chương 220: Người bắt cóc cô ta là ai?




“Xem ra người xui xẻo kia chính là em trai của anh rồi.” Hàn Ly Thương nói châm chọc với vẻ mặt vô tình.

“Khụ khụ.” Long Diệp suýt chút nữa bị nghẹt chết bởi chính nước bọt của mình, tại sao lại đúng lúc như vậy chứ, người diễn vai hôn Dao Dao lại là em trai của mình chứ?

Hắn nhíu mày, liếc trộm sắc mặt của Ngự Ngạo Thiên bên cạnh, sắc mặt của hắn vẫn luôn u ám và không có bất kỳ chút hòa dịu nào.

“Hoàng tử, nhanh đến hôn công chúa của ngươi đi.” Tiên nữ Tử Đinh Hương dẫn Long Diệp đi tới bên cạnh một quan tài pha lê tuyệt đẹp.

Hắn nhìn trầm ngâm Dao Dao đang nằm bên trong đó.

Dao Dao hé mắt nhìn Long Kỳ, le lưỡi cười đểu.

Vở kịch này là bọn họ đã đổi trước một ngày công diễn, cô may mắn rút thăm trúng nhân vật công chúa, Long Kỳ thật bất hạnh rút thăm trúng nhân vật hoàng tử. Chỉ diễn tập qua một lần nhưng quá trình diễn tập Long Kỳ chưa từng hôn Dao Dao.

“Này, ngực phẳng, cô hy vọng tôi hôn cô thật sự sao? Hay là hôn giả đây?” Long Kỳ cười đểu ghé vào tai cô hỏi, đỡ cô từ trong quan tài pha lê lên.

“Đương nhiên là dựa theo kịch bản rồi, anh không thấy Ngự Ngạo Thiên đang ở phía dưới đó sao.”

“Ờ, đúng rồi. Vậy nếu tôi hôn cô thật, cô đoán xem Ngự Ngạo Thiên sẽ bị kích động mà xông lên không?” Nghĩ tới cảnh này, Long Kỳ cảm thấy vô cùng phấn khích, bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tức đến phát điên của Ngự Ngạo Thiên.

“Long Kỳ, anh đừng làm càn đó!” Dao Dao nhíu mày, bàn tay nhỏ bé vô ý véo nhẹ cánh tay của Long Kỳ.

“A! Ngực phẳng, cô dám véo tôi?” Long Kỳ cay đắng cắn răng chịu đựng, bởi vì khán giả đang nhìn nên hắn chỉ có tiếp tục diễn tiếp vai của mình, khuôn mặt đẹp trai chầm chậm ghé sát vào mặt Dao Dao, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...

Dưới khán đài đột nhiên lầm vào tình trạng yên tĩnh, tất cả nam sinh đều mở to hai mắt nhìn, dường như Long Kỳ phải can đảm hôn Dao Dao thật, tất cả mọi người đều muốn xông lên khán đài đánh cho hắn một trận.

Lúc này, Dao Dao mở hé mắt, không phải Long Kỳ muốn làm tới thật chứ? Đừng nha! “Long Kỳ, anh đừng điên đó, hôn giả nha! Hôn giả là được rồi.”

“Hôm nay tôi không muốn hôn giả, cô nhanh nhắm mắt lại, chờ tôi hôn! Nói xong, môi của hắn cách môi của cô chỉ có nửa tấc.

Tim của Dao Dao lo lắng thót lên tới cổ họng, đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở trong mũi Long Kỳ thở ra...

Nhưng đúng vào lúc này!

“Phịch!”

“Phịch!”

Dưới khán đài, hai cái điện thoại di động được ném cùng một lúc từ cả hai hướng, toàn bộ đều đập vào gáy của Long Kỳ.

“Mẹ kiếp, ai đánh tôi?” Hắn buông tay đang ôm Dao Dao ra, tức giận nhìn xuống khán đài.

Ngự Ngạo Thiên hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt âm u trừng mắt nhìn Long Kỳ trên sân khấu. Long Diệp ngồi bên cạnh hắn thở dài bất đắc dĩ nói: “Điện thoại của tôi đó...”

Và phía bên kia...

“Phong tổng...” Gương mặt Lisa khóc lóc nhìn Phong Thần Dật bên cạnh.

Hắn lạnh lùng nói: “Yên tâm, quay về tôi sẽ tặng cho cô một cái điện thoại tốt hơn!”

“Này, người đóng vai hoàng tử đó, ý đồ của hắn, ý đồ cũng tiêu luôn rồi, thật sự muốn hôn Lạc Dao Dao sao?”

“Đúng đó!” Dưới khán đài, truyền tới giọng nói khó chịu của một vài nam sinh.

Long Kỳ cởi trang phục diễn trên người ra, không chút khách khí lao xuống khán đài: “Mẹ kiếp ý đồ như thế nào thì mặc kệ tao, liên quan gì đến mặt thối các ngươi!”

“Muốn đánh nhau sao?”

“Tới đây!”

Lúc đầu lớp học công khai đang diễn ra thuận lợi, ngay lập tức biến thành một cuộc ẩu đả. Dao Dao đang ngủ say ngồi dậy, nhìn thấy cả khán đài hỗn loạn, quả thực muốn khóc. Tại sao sự việc lại biến thành như vậy?

Ánh mắt nhìn về hai chiếc điện thoại rơi xuống trong quan tài, có phải một cái điện thoại là của Ngự Ngạo Thiên không? Cái còn lại...

Ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía khán đài, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại tại vị trí của Phong Thần Dật. Lẽ nào cái còn lại là của Phong Thần Dật sao?

“Hồ ly tinh chính là hồ ly tinh, lúc đầu vở kịch đang tốt đẹp, bởi vì cô ta, toàn bộ đều biến thành tranh đoạt tình nhân rồi.”

Buổi diễn kết thúc, mọi người phía sau hậu đài ồn ào tràn đầy lòng căm thù đối với Dao Dao.

“Chính là, mọi người nhìn đi, hiệu trưởng nhất định sẽ truy cứu sự việc này. Cuối cùng chúng ta đều bị hồ ly tinh làm liên lụy rồi. Cái gì mà sân trường tinh khiết, cơ bản là một cái máy phát điện.”

Nghe những lời nhục mạ chói tai đó, cho dù trong lòng Dao Dao rất khó chịu nhưng cũng không nói gì, dù sao cũng thân cô thế cô, lúc này cô mà nói thì chỉ khiến cho mọi người càng thêm ghét cô mà thôi.

“Lạc Dao Dao, không nên để bụng, bọn họ chính là ganh tỵ với cô mà.” Sau khi Trương Lệ Lệ đưa khăn cho cô, cười nhạt, xoay người rời đi.

Trương Lệ Lệ không phải là... người của Phong Khả Hinh sao? Tại sao cô?

Ha ha, cái này có lẽ là vạn sự lưu nhất tuyến sau này phải nhớ thật kỹ đạo lý này, nếu như lần trước cô thật sự ngoan với Trương Lệ Lệ, có lẽ sẽ nhìn ra khẩu khí ác khí nhưng thực chất là tạo nên một kẻ địch mới.

Cởi bỏ trang phục diễn trên người ra, Dao Dao một mình rời đi khỏi hậu trường đầy lời đàm tiếu này. Bước chậm rãi trong vườn trường tĩnh mịch, mới phát hiện lần đầu tiên không khí đại học lại yên tĩnh như vậy.

“Bây giờ mới hơn 11 giờ, dự đoán lớp học công khai cũng vừa mới kết thúc.” Cùng Tiểu Mạn đã là 2 giờ, xem ra còn phải nghĩ cách giết, giết thời gian rồi.

Cũng không biết bây giờ Ngự Ngạo Thiên đã đi hay chưa?

Hắn làm sao bỏ qua được sinh nhật của Mạc tiểu thư chứ?

Đối với Ngự Ngạo Thiên mà nói, Mạc tiểu thư thật sự là không giống như những người bình thường? Dự đoán hắn sẽ không quên sinh nhật người đã cùng hắn chứ? Ha ha.

Ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế dài, cô thất thần nhìn chằm chằm vào ánh đèn ở đằng xa.

“Lộp cộp, lộp cộp.” Tiếng bước chân rất nhỏ từ phía sau truyền tới, Dao Dao nhíu mày, vừa định quay đầu lại...

Hai bàn tay chợt bịt miệng cô.

“A!” Là ai đây? Lại là bắt cóc sao?

Người cô bị kéo với một lực cực mạnh, Dao Dao giãy giụa bất an, ánh mắt vẫn nhìn sân trường yên tĩnh, bây giờ lớp học công khai đã kết thúc rồi, mọi người đều đã rời đi rồi, hơn nữa nơi này là phía sau sân trường, chắc chắn sẽ không có người đi qua nơi này.

“A a a!”

Bỗng nhiên người mạnh mẽ vác Dao Dao phòng học đa phương tiện, đi lên từng tầng, cho đến tầng sân thượng cao nhất. Bước chân của người đó cuối cùng cũng dừng lại.

Gió thu thổi lất phất làm quần áo mỏng manh của cô bay khiến cô cảm thấy mát, cộng thêm cảnh đêm yên tĩnh này cực kì dọa người, tại sao hắn lại đem mình lên sân thượng? Lẽ nào hắn muốn đẩy mình xuống?

“A!” Nỗ lực giãy giụa đều uổng công, không khí căng thẳng bao trùm lấy thân cô.

Đúng lúc này...

Người đó cuối cùng cũng buông ra. Dao Dao theo bản năng quay đầu lại, vừa định hét lên...

“Hả, Phong Thần Dật?” Tại sao lại là hắn? Cô suýt chút nữa té trên đất.

“Ngạc nhiên sao?”

Ngạc nhiên cái đầu á? Toàn bộ đều ngạc nhiên có phải không? “Anh muốn làm gì? Thực sự dọa chết tôi rồi!”

“Không có gì, chỉ là muốn cho em một bất ngờ mà thôi.” Phong Thần Dật nở nụ cười mê hoặc, chậm rãi đi tới tay vịn, nhảy lên một cái, ngồi lên trên.

“Anh bây giờ thật đúng là mà lại học được trò đùa quái đản như vậy? Tôi có chuyện, đi trước đây.”

“Không được phép đi!” Phong Thần Dật kéo mạnh cánh tay cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.