Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 371: Chương 371: Cả đời này cũng sẽ không buông tay em




“Anh không muốn biết!”

“Nhưng em muốn nói cho anh biết!”

Nói rồi Dao Dao cởi chiếc áo trên người mình xuống.

Trên cơ thể trắng nõn là chi chít những dấu hôn mờ. Mỗi vết tích này đều tượng trưng cho nỗi khuất nhục vô tận, giống như ác mộng không thể xua tan.

“Ba ngày nay, em vẫn luôn ở cùng Ngự Ngạo Thiên! Còn về việc đã làm những gì, anh cũng tự đoán được đúng không? Chúng ta... vẫn còn có thể kết hôn sao? Vẫn còn có thể kết hôn sao?”

Tại sao, tại sao Phong Thần Dật buộc cô phải nói ra chuyện của ba ngày này, cô thực sự muốn quên đi, quên đi tất cả...

Giữa lúc Dao Dao vẫn cho rằng Phong Thần Dật sẽ giận dỗi mà bỏ đi thì khuôn mặt lạnh lùng ấy lại hé lên nụ cười khó hiểu.

Ngay sau đó, Phong Thần Dật đứng dậy kéo lấy tay cô rồi xoay mình đặt cô xuống ghế sô pha.

“Anh làm gì vậy?”

Bờ môi lạnh bỗng đặt lên cổ cô, lên người, lên ngực, mỗi nơi có dấu vết nụ hôn của Ngự Ngạo Thiên, Phong Thần Dật đều hôn lên đó.

“Bây giờ, tất cả những dấu vết này đều là anh lưu lại! Còn về “những thứ khác”, anh không bận tâm.”

“Không bận tâm? Phong Thần Dật, anh có bị ngốc không vậy? Có người đàn ông nào sẽ không bận tâm chứ? Đến bản thân em cũng không có cách nào chấp nhận chính mình!”

“Vậy em hãy coi anh như đồ ngốc đi. Dù sao từ giây phút yêu em, anh đã... không bình thường rồi.”

Phong Thần Dật cười tự giễu bản thân rồi lại ôm chặt cô vào lòng.

Có lẽ là do những thứ đã trải qua lúc nhỏ mà hắn không còn thiện cảm với bất kỳ cô gái nào, cùng lắm cũng chỉ tìm tới họ một lúc khi có nhu cầu sinh lý.

Thậm chí khi có người khuyên hắn đi tìm một cô bạn gái, hắn luôn tỏ vẻ mặt xem thường: “Tìm bạn gái để làm gì? Tìm một người bạn tình không tốt hơn sao, tất cả mọi chuyện của đàn bà họ đều biết làm, hơn nữa còn chẳng phiền phức gì.”

Mỗi khi có người đề cập tới hôn nhân, hắn càng tỏ vẻ khó chịu hơn: “Hôn nhân? Hôn nhân là cái quái gì? Đó chỉ là một tờ khế ước không có tác dụng gì mà thôi, tới thời điểm muốn rời bỏ càng trở nên phiền phức!”

Nhưng kể từ khi gặp được Dao Dao, hắn bỗng nhiên muốn có một người bạn gái, muốn ở bên cô ấy, hắn còn muốn kết hôn nữa.

Lúc hắn cảm thấy bản thân mình như bị điên rồi, rõ ràng là không để tâm tới phụ nữ, vậy mà lại bị một cô gái làm cho thay đổi ý nghĩ ban đầu, kỳ lạ đến vậy sao?

Nhưng hắn lại không có cách nào phá bỏ suy nghĩ của mình, thời gian trôi dần, hắn ngày càng muốn đem cô gái ấy ở lại bên mình, mãi mãi chỉ yêu một mình cô ta...

“Lấy anh nhé, Dao Dao. Hãy để anh trở thành người thân duy nhất của em, chăm sóc em, bảo vệ và yêu thương em, được không?”

Dù chỉ được là người thân của cô, Phong Thần Dật cũng không bận tâm, hắn chỉ cần có cô ở bên cạnh thì đã mãn nguyện rồi.

“Hu hu... hu hu”.

Dao Dao tựa trong lòng hắn dở khóc dở cười nghẹn ngào.

Cô còn có thể từ chối sao? Làm sao có thể?

Nếu như cô còn từ chối, e rằng Phong Thần Dật sẽ trói cô lại đem tới lễ đường, người đàn ông ngang tàng này... cô nên...

Phải dùng cách gì để bù đắp những thiệt thòi này đây?

Cố gắng yêu anh ta? Cố gắng tìm lại cảm giác lúc trước?

Không... Vẫn là nên ở bên cạnh hắn cả đời này... cho tới khi hắn mãi ra đi. Đương nhiên, cũng có thể là cô rời xa thế giới này trước chăng?

“Phong Thần Dật, sao trước đây em không phát hiện ra... anh ngốc nghếch như vậy?” Dao Dao thỏ thẻ, ôm chặt lấy Phong Thần Dật.

Khuôn mặt lạnh lùng cuối cùng cũng hé lên nụ cười thật lòng nhưng ngay sau đó...

Đôi mắt hắn sâu thẳm lóe lên vệt sáng lạnh lẽo: “Ngự Ngạo Thiên... Chúng ta cùng chờ xem!”

Hôn lễ giữa Dao Dao và Phong Thần Dật không được tổ chức, đó là yêu cầu của cô, bởi hôn lễ lần trước bị bỏ dở giữa chừng, hơn nữa xảy ra chuyện đó với Ngự Ngạo Thiên, lần này cô không muốn công khai với giới truyền thông lời của thầy tướng số nói năm nay nhà họ Phong không thích hợp tổ chức hôn lễ.

Nhưng các bước đơn giản thì vẫn sẽ thực hiện, họ chỉ là dâng trà nhận người thân mà thôi.

“Mời ba dùng trà.” Trong căn phòng lớn, Dao Dao quỳ trên mặt đất, hai tay bưng chén trà đưa tới trước mặt Phong Tiêu.

“Ừ.” Phong Diệp không có biểu hiện gì, nhấp một ngụm trà rồi đặt sang một bên.

“Mời mẹ dùng trà.” Dao Dao hướng về phía Phong phu nhân mời trà.

“Ngoan.” Phong phu nhân mỉm cười nhẹ nhàng, trao cho cô một chiếc lì xì.

Nhưng cô lại không chú ý tới sắc mặt lạnh lùng của Phong Thần Dật khi bà trao lì xì cho cô!

“Em dâu, không phải là em cũng nên mời ta một chén trà chứ?” Phong Thần Duệ ngồi một bên cười tủm tỉm nói.

Thấy vậy vợ hắn liền như như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Cô ta vẫn chưa quên chuyện trước đây Phong Thần Duệ từng theo đuổi Dao Dao.

Dù Phong Thần Duệ đã giải thích rằng đó chỉ là vui đùa nhưng vợ hắn vẫn luôn để trong lòng.

“Anh cả, hình như không có đạo lý này? Anh cũng không phải bề trên!” Phong Thần Dật một tay đút túi, chạy tới chỗ Dao Dao đang quỳ kéo đứng dậy: “Dao Dao, anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.”

“Còn sớm như vậy đã muốn vào động phòng sao?”

Phong Khả Hinh vẫn luôn im lặng liền mở miệng, cô chạy tới trước mặt hai người: “Anh hai, em vì hôn lễ của hai người nên mới xin nghỉ phép, tốt xấu gì thì anh cũng nên để em và Dao Dao nói vài câu chứ.”

“Nói gì?”

“Anh quản được sao? Đây là bí mật của phụ nữ!”

Nói rồi Phong Khả Hinh kéo Dao Dao chạy lên lầu.

Phong Thần Dật quả thực hết cách với tính khí gian xảo này của cô em gái, có điều, hiện giờ thấy được em gái có thể chấp nhận Dao Dao, hắn cũng cảm thấy yên tâm hơn chút.

“Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng.” Bước vào phòng của Phong Khả Hinh, cô luôn miệng cười vái chào Dao Dao.

Dao Dao đưa mắt nhìn quanh căn phòng tựa như nơi ở của công chúa, cô không khỏi ngưỡng mộ, thực sự là một căn phòng đáng mơ ước.

“Cảm ơn cô, Khả Hinh.”

“Ôi, là tôi nên cảm ơn cô mới phải!”

“Hả?”

“Nhờ phúc của cô, tin tức cô và anh hai kết hôn khiến đã giúp tôi nắm chắc Kỳ Liên học trưởng trong tay.” Khả Hinh cười đắc ý.

Dao Dao nhíu mày khó hiểu: “Cô và... Kỳ Liên học trưởng?”

“Đúng. Nói không chừng anh ấy sau này sẽ là em rể của cô đó. Có điều... “

Phong Khả Hinh đưa hai tay ra trước người, đánh mắt nhìn Dao Dao từ trên xuống dưới: “Tôi không muốn trong nhà có bất kỳ tai tiếng gì, cô hiểu không?”

“Mồ hôi.” Cô thực sự không có cách gì đối với Phong Khả Hinh, cô ấy quá kiêu ngạo! Nhưng cô cũng không muốn truyền ra ngoài về chuyện trong nhà.”

“Yên tâm đi, tôi hiểu.”

“Dạ. Bên trong có chuyện gì đó, ông già không ưa cô cho lắm.”

“Điểm này cô có thể nhìn ra.”

“Vậy cô tiết lộ cho tôi một chút thông tin là được rồi, cô đừng nhìn dáng vẻ lạnh lùng lúc nào cũng một vẻ mặt của ông ấy, thực ra ông ấy là một lão ngoan đồng, cô chỉ cần chọc cho ông vui thì ông liền yêu mến chị. Giống như tôi đây, không biết bao lần ông ấy bị tôi chọc vui tới mức cười muốn bể bụng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.