Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 372: Chương 372: Hôn lễ đơn giản




Có thể thấy được...

Tính cách kiêu ngạo của Phong Khả Hinh như vậy, nhất định là ở nhà rất được chiều chuộng. Có thể thấy, Phong lão gia rất cưng chiều đứa con gái Phong Khả Hinh này rồi. Lại thêm Phong Thần Duệ cùng với Phong Thần Dật, đều có cách xưng hô trên dưới bài bản với Phong lão gia ở trong nhà, chỉ có Phong Khả Hinh mới dám gọi hắn là ông già, không cần hỏi cũng biết chuyện gì xảy ra rồi.

“Được rồi, cô đừng làm phiền tôi nữa, tôi muốn gọi cho Kỳ Liên học trưởng rồi, cô về động phòng với anh hai tôi đi.”

“...”

Dao Dao đảo mắt bất lực, lúc cô định rời đi, cô lại ra vẻ khiêu khích nói: “Rõ ràng là cô phiền tôi trước!” Dứt lời, Dao Dao nhanh chóng đóng cửa phòng.

Phong Khả Hinh đúng là một cô gái thú vị. Chỉ là...

Cô ta có thể thành công cưa được Kỳ Liên học trưởng sao?

Về tới phòng ngủ của Dao Dao và Phong Thần Dật. Căn phòng này lộng lẫy và ấm cúng hơn nhiều so với phòng của Phong Khả Hinh. Quả thực so với nhà của Dao Dao rộng hơn gấn bốn lần, như một cái biệt thự nhỏ rồi.

Thật không rõ, Phong gia có mấy người, ở nhà lớn như vậy không sợ sao?

“Về rồi hả?” Phong Thần Dật đang xem tạp chí ở trên giường mỉm cười hỏi.

“Ừm.”

“Em gái anh đã nói gì với em?”

Dao Dao hơi nhíu dưới lông mày, chậm rãi đi đến giường, nằm xuống, trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Không phải chuyện của anh! Đây là chuyện của phụ nữ, anh tò mò cái gì?”

“...” Phong Thần Dật không thể tưởng tượng nổi nhìn Dao Dao đang liếc mình, tiểu khốn kiếp này, hiện tại như thế nào càng ngày càng hung dữ? Cho dù... lúc họ mới quen nha, cô ấy cũng đã rất hung dữ rồi!

Bỏ cuốn tạp chí trong tay xuống, hắn câu môi cười cười: “Để anh xem, em là muốn dư vị, dư vị, cơn thịnh nộ của anh phải không!”

“Ách... Đừng! Không được nha!” Dao Dao vừa muốn chạy trốn.

Phong Thần Dật một phát liền bắt được cánh tay của cô, hai tay không ngừng cù lét Dao Dao.

Lúc trước, cô chỉ cần chọc giận Phong Thần Dật, hắn dùng chiêu này mà trừng phạt cô, chọc cho cô cười đến chảy cả nước mắt. “Em sai rồi... Em sai rồi... Van xin anh, tha cho em đi, tha cho em đi.”

“Nói cho anh biết, lần sau còn dám nói chuyện như vậy với anh nữa hay không?”

“Không dám, không dám...”

“Ừ, phải như vậy mới ngoan chứ.” Phong Thần Dật thoả mãn thu hai tay về.

Dao Dao hé mắt, hung dữ nghiến răng, nghe lời con em anh đó, mỗi lần đều dùng chiêu này đối phó người ta, quả thực không biết xấu hổ mà!

Có thể...

Mỗi lần như vậy cô đều bị trúng chiêu.

Nằm trên giường, giảm bớt “thống khổ” do ngứa ngáy. Nhưng ai biết rằng...

Phong Thần Dật đột nhiên xoay người đè lên người Dao Dao.

“Anh đang làm gì vậy?”

“Em nói thử xem anh muốn làm gì?” Khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười, hắn mạnh mẽ hôn lên môi Dao Dao.

Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn liền cứng ngắc như bị điểm huyệt, cô còn cho rằng bọn họ sẽ giống như lúc trước vậy, chỉ nằm ở cùng một chỗ nhưng đều không làm chuyện gì hết.

Nhưng Dao Dao đã quên rằng hiện tại bọn họ đã là vợ chồng rồi!

Không... Không...

Đợi đã nào...! Đợi đã nào...!

Dao Dao, đừng cự tuyệt hắn, thế nhưng mà...

Phong Thần Dật tay thăm dò vào trong quần áo của cô, thuần thục cởi đồ lót của cô ra.

Đừng... đừng mà.

Bàn tay to lớn vây quanh trước ngực cô. Hô hấp của Phong Thần Dật trở nên dồn dập.

Nhưng trong mắt Dao Dao lại hiện ra một tia sợ hãi, cơ thể cũng không khỏi run lẩy bẩy, giống như một bé thỏ con đang sợ sệt.

Phong Thần Dật cảm giác có gì đó không đúng, mở choàng mắt, chống lại đôi mắt đang sợ hãi của cô. Hắn biết rõ...

Dao Dao hẳn là... Đang nhớ đến tên Ngự Ngạo Thiên kia!

Đôi môi rời khỏi môi của Dao Dao, tay cũng rời khỏi người cô. “Ngủ đi.”

“Phù...” Dao Dao vô ý thức thở dài một hơi, không ai biết được vào lúc này, trong đầu cô đang xuất hiện hình ảnh của người nào!

“Đúng rồi, cho em xem thứ này.” Phong Thần Dật cười thần bí, cầm lấy tờ tạp chí trên đầu giường, lật đến một trang, chỉ chỉ một chiếc nhẫn kim cương: “Thích không?”

Chiếc nhẫn kim cương kia ít nhất cũng hai carat. Để giảm bớt bầu không khí ngượng ngùng vừa rồi, Dao Dao ra vẻ nghi hoặc nói: “Làm gì vậy? Muốn mua tặng em sao?”

“Em muốn sao?”

“Nếu hiện tại anh biến ra cho em thì...em muốn.”

“Híz-khà-zzz... Em đang muốn làm khó anh sao?” Phong Thần Dật khó xử nhăn lông mày nhưng một giây sau, hắn liền cười xấu xa, rất nhanh sau liền mở tay phải của mình ra: “Nhưng mà chuyện này không làm khó được anh!”

Ách...

Chỉ thấy, trong lòng bàn tay hắn thật sự có một chiếc nhẫn kim cương giống y chang chiếc trên tờ tạp chí, tên này, âm mưu cũng đã lâu rồi sao? Dao Dao ngẩng đầu, khinh bỉ mở trừng hai mắt: “Anh cũng thật có lòng cơ đấy.”

“Đương nhiên rồi, bằng không thì em sẽ hoặc là?” Phong Thần Dật hiểu được Dao Dao, bọn họ đã biết nhau nhiều năm như vậy, cô gái này này thật sự không thích nhận quà của người khác. “Đưa tay của em cho anh.”

Dao Dao bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi vươn tay phải của mình ra.

Phong Thần Dật mỉm cười đeo nhẫn lên ngón áp út của cô. “Em nghe này, chiếc nhẫn này có ý nghĩa rất đặc biệt, tuyệt đối không được làm mất nó!”

Ý nghĩa đặc biệt? “Có nhiều...” Ánh mắt trong lúc vô tình nhìn lên tai trái của Phong Thần Dật, Dao Dao kinh ngạc hỏi: “Khuyên tai của anh đâu rồi?”

Nhớ khi còn, cô mỗi ngày đều cười nhạo Phong Thần Dật vì này cái khuyên tai này: “Sao anh luôn đeo cái này thế, nhìn cứ như con gái ấy.”

Mỗi khi nói đến chuyện này, gương mặt Phong Thần Dật liền lạnh lùng, ngắn gọn đáp trả cô rằng: “Bởi vì cái khuyên tai này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt!”

“Đúng. Khuyên tai của anh đang ở trên tay của em.”

“Hả?” Hóa ra Phong Thần Dật đã sửa chiếc khuyên tai của mình thành chiếc nhẫn kim cương này sao? “Cuối cùng anh đã cam lòng tháo chiếc khuyên xuống rồi sao?”

“Đương nhiên. Mẹ của anh từng nói, chỉ cần chờ đến khi anh lấy vợ, sẽ trao nó cho vợ của anh, bây giờ không phải là anh đã tìm được rồi sao.”

Hóa ra, ý nghĩa đặc biệt mà Phong Thần Dật từng nói, là bởi vì chiếc kim cương này là của mẹ anh ấy trao lại sao? “Hóa ra là mẹ của anh để lại cho anh.”

“Mẹ?” Phong Thần Dật dựa vào đầu giường, một tay ôm bờ vai của Dao Dao, lạnh lùng nói: “Ý em nói đến mẹ nào?”

“Còn có người mẹ nào khác sao? Đương nhiên là người em vừa mới kính trà kia.”

“Dao Dao, anh chỉ nói một lần. Em hãy nhớ kỹ cho anh!” Lập tức, thần sắc Phong Thần Dật lạnh xuống: “Mẹ của anh tên là Phương Nhã Thơ, không phải tiện nhân Lan Nghê Bội kia! Anh không muốn em sau này gọi bà ta là mẹ. Em hiểu rồi chưa?”

Phong phu nhân hiện tại là... Mẹ kế của Phong Thần Dật?

Mà hắn lại gọi... Phong phu nhân là tiện nhân?

Ánh mắt nghi hoặc chống lại mặt của hắn.

Dao Dao mới nhìn đến, trong mắt Phong Thần Dật chứa đầy hận ý. “Thần Dật... Anh, mẹ ruột của anh đâu rồi? Dao Dao không biết có hỏi như vậy hay không nhưng cô lại rất muốn biết quá khứ của hắn.

“Qua đời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.