Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 437: Chương 437: Cô Rất Giống Cô Ấy (2)




“Hiện tại toàn thế giới đang tham gia tìm kiếm ngài ấy. Nhưng xin lỗi, chúng tôi vẫn không có cách nào đi cứu ngài ấy cả.” Ni Mạc cúi đầu biểu thị sự áy náy.

Trong đôi mắt Dao Dao chứa đựng sự không hiểu: “Tại sao? Không phải một phương gặp nạn thì tám phương giúp đỡ sao? Tại sao Á Tư Lan Quốc các ngài có thể không quan tâm đến sự mất tích của lý sự Quốc Vụ viện?”

“Cô trước đừng hỏi tôi nguyên nhân. Tôi hỏi cô một vấn đề trước. Cô là người Trung Quốc phải không?”

“Đúng.”

Ni Mạc nghe xong sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc. Bởi vì bọn họ vẫn luôn nói chuyện bằng tiếng Anh, hắn vẫn luôn cho rằng cô là người Nhật Bản. “Tiểu thư, tôi có lòng khuyên cô một câu, nếu cô không muốn vừa đến cảng biển đã bị xử tử thì đừng nói ra mình là người Trung Quốc.”

“Tại... tại sao? Không phải quan hệ của Á Tư Lan Quốc và Trung Quốc từ trước vẫn rất tốt sao?” Đây là khi cô tìm tư liệu về Á Tư Lan Quốc mà biết được. Bởi vì rất nhiều người dân Á Tư Lan Quốc là con cháu của người Trung Quốc nên sự giao lưu giúp đỡ giữa hai nước rất tốt.

“Tiểu thư, về quan hệ giữa đất nước chúng tôi và nước Trung Quốc tôi không tiện nói. Nhưng tôi có thể chắc chắn nói cho cô biết tướng quân của chúng tôi Băng Dạ đại nhân cực kì ghét người Trung Quốc.”

Băng Dạ đại nhân.

Cực kì ghét người Trung Quốc?!

Khuôn mặt nhỏ trắng bệch không biết thế nào xuất hiện một tầng sợ hãi, cũng không biết vì cái gì khi Dao Dao nghe thấy cái tên Băng Dạ trong lòng dường như cực kì bất an.

“Cốc, cốc, cốc.” “Ni Mạc thượng tá!” Một người đàn ông mặc quân phục nhanh chóng bước vào, thân hình thẳng tắp chào theo nghi thức quân đội. “Tàu chiến còn ba phút nữa thì đến cảng biển, Băng Dạ tướng quân đã đến cảng biển chuẩn bị kiểm duyệt.”

“Đã biết. Mệnh lệnh tất cả mọi người tập trung ở boong tàu chờ Băng Dạ tướng quân kiểm duyệt.”

“Vâng.”

Ni Mạc sắp xếp xong tất cả, nhanh chóng nhìn về phía Dao Dao “Cùng tôi đi đến boong tàu.”

“Vâng...” Đi theo Ni Mạc thượng tá xuống boong tàu.

Đầu tiên, rơi vào tầm mắt Dao Dao là từng người từng người binh lính mặc quân trang. Bọn họ đứng thẳng tắp thành hàng, mặt hướng về phía cảng biển.

Nhìn theo hướng nhìn của bọn họ, có càng nhiều binh lính đang đứng thành một mặt trận ngay ngắn ở cảng biển đón chào họ.

Tàu chiến dựa vào cảng biển, từ từ thả cầu thang xuống, Ni Mạc đi đầu, Dao Dao rón rén đi phía sau hắn.

“Ni Mạc thượng tá.” Tiếng hô đinh tai nhức óc truyền đến. Các binh lính ở cảng biển đồng loạt chào theo nghi thức quân đội.

Ni Mạc bỗng chốc dừng lại, một mặt trận chào đón ở cảng biển mở ra một lối đi.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc quân trang màu trắng đang từ từ tiến về phía bọn họ.

Nhìn từ xa, người đàn ông này và Ngự Ngạo Thiên ít nhất cũng phải cao khoảng 1m9. Thân hình cân đối làm cho bộ quân trang màu trắng hoàn toàn vừa vặn, lộ ra người đàn ông này khác hẳn với những người khác, bộ dạng đầy khí chất.

Trong vài nghìn binh lính, dường như liếc mắt một cái liền có thể nhận ra hắn địa vị phi phàm. Cái này, có lẽ chính là cái được gọi là thần thái. Ngự Ngạo Thiên không phải cũng như vậy ư? Ở chỗ nào cũng đều xuất chúng.

Nhưng người đàn ông càng đến gần, Dao Dao bỗng dưng không thể tự chủ mà lùi về phía sau, cả người không hiểu sao phát run.

Da người đàn ông này rất trắng, là một khuôn mặt góc cạnh, dưới chiếc mũi thẳng tắp là đôi môi dày vừa phải.

Mà thứ khiến Dao Dao sợ hãi chính là cặp mắt màu hổ phách kia, thật lạnh lùng, sắc bén giống như một con chim ưng, không tìm thấy được một chút tình cảm và sự ấm áp nào.

Càng làm cô sợ hãi là hơi thở nguy hiểm tỏa ra từ trên người hắn, băng lãnh, không thể đến gần. Mà sự lạnh lùng của hắn so với Hàn Ly Thương lại không giống nhau.

Cô ít nhất có thể tìm thấy chút ấm áp trên người Hàn Ly Thương, nhưng trên người đàn ông này một chút ấm ấp mà con người nên có cũng không thể nhìn ra. Như kiểu hắn không thuộc về thế giới này. Có lẽ từ âm lãnh này có thể miêu tả được tính cách của hắn.

Thật là... một người đáng sợ!

“Băng Dạ tướng quân” chính vào lúc này, Ni Mạc thượng tá quỳ xuống cúi người cung kính trước mặt người đàn ông.

Nhìn lại tất cả các binh lính, từ tàu chiến lên đến cảng biển, đều đồng loạt quỳ gối.

Thì ra người đàn ông vừa nguy hiểm vừa âm lãnh này chính là Băng Dạ tướng quân.

Dao Dao bất an nhìn xung quanh.

Lúc này cặp mắt màu hổ phách lạnh lùng kia dần dần chuyển hướng sang cô.

Dao Dao bàng hoàng thở ra một hơi lạnh, theo bản năng cúi thấp đầu xuống. Nhưng cô đã xem nhẹ rồi...

Khi Băng Dạ nhìn thấy cô, lướt qua đôi mắt là sự kinh hãi và khiếp sợ.

“Ni Mạc thượng tá, cô ta... là ai?” BăngDạ âm lãnh hỏi.

Nhưng khoảnh khắc cô nghe thấy hắn nói chuyện, khuôn mặt Dao Dao trầm xuống, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn không chút biểu tình của người đàn ông.

Giọng nói này...

Rất... giọng nói rất quen thuộc.

Dường như giống với giọng nói đến từ địa ngục trong trí nhớ của cô, đều khiến người ta khó mà quên được, khiến người ta phát run.

Tại sao, tại sao giọng nói của Băng Dạ hết lần này đến lần khác xuất hiện trong trí nhớ của cô? Là trùng hợp? Hay là...

“Băng Dạ tướng quân, cô gái này là tôi cứu từ trên biển trong lúc tuần tra tàu.”

Cặp mắt màu hổ phách kia lại lần nữa nhìn về phía Dao Dao: “Người Trung Quốc?”

Cô khẩn trương nuốt nước bọt, lắc đầu, dùng một giọng tiếng Nhật lưu loát nói: “Hồi, hồi tướng quân, tôi... tôi là người Nhật Bản.”

Băng Dạ nheo mắt lại, đột nhiên quay người lại.

Nhìn bóng dáng người đàn ông dần dần rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm, nói thật lòng, ngoài Ngự Ngạo Thiên, đây là người đàn ông thứ hai khiến cô cảm thấy sợ hãi vô cùng ngay từ lần đầu gặp mặt.

Đúng lúc Dao Dao đang căng thẳng lau mồ hôi trên chán, Băng Dạ đang dần đi xa lại mở miệng: “Ni Mạc thượng tá, đưa cô gái ấy đến phủ tướng quân của tôi.”

Ni Mạc và Dao Dao dường như cùng lúc nhìn nhau. “Vâng... vâng... Băng Dạ tướng quân.”

“Ni Mạc thượng tá, vì sao Băng Dạ tướng quân gọi tôi đến phủ tướng quân?” Cô không muốn tiếp xúc với người đàn ông toàn thân đều toát ra khí tức nguy hiểm, không muốn...

“Xin lỗi, tôi cũng không biết. Tôi ngày trước ở trên biển cũng cứu qua rất nhiều người gặp nạn, Băng Dạ tướng quân nhìn thấy đến hỏi cũng không hỏi. Đây là lần đầu tiên hỏi tôi cô là ai, lại muốn cô đi đến phủ tướng quân. Phải biết rằng Băng Dạ tướng quân mắc bệnh sạch sẽ dị thường, căn bản không cho phép bất kì người con gái nào vào phủ của ngài.”

Bệnh sạch sẽ? Là chỉ hắn không có cách nào gần gũi phụ nữ?

Vậy tại sao còn gọi cô đến phủ của hắn? Lẽ nào hắn nhìn ra cô là người Trung Quốc?

“Ni... Ni Mạc tướng quân, ngài có thể nói cho tôi biết Băng Dạ tướng quân là người như thế nào, như vậy tôi cũng dễ ứng phó hơn!”

“Lên xe trước đi, tôi sẽ từ từ nói với cô.”

“Vâng.”

Á Tư Lan Quốc là nước lớn mạnh về quân hỏa cũng như quân sự. Quản lí của họ khác với Trung Quốc, phân một cấp thủ tướng, hai cấp thủ tướng, ba cấp Quốc Vụ viện vân vân. Bọn họ chính là hai tuyến đường, một người văn, một người võ. Võ lại ở trên văn.

Mà Băng Dạ là người đứng đầu lớn nhất quan chức chính trị “võ”, đại tướng quân thống lĩnh ngàn quân vạn mã. Có thể nói là dưới một người trên vạn người. Quyền lực tương đương với Phó Thủ tướng của Trung Quốc.

Mà Băng Dạ xuất thân không mang huyết thống hoàng tộc, nhưng lại là long phụng trong số bách tính bình thường. Mười tuổi đã ở Á Tư Lan Quốc bộc lộ tài hoa, hai mươi tuổi đảm nhận chức vụ thượng tá, mới hai mươi tám tuổi đã là đại tướng quân, năm nay ba mươi mốt đã có thể nói là nhân vật truyền kì của Á Tư Lan Quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.