Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 438: Chương 438: Cô Rất Giống Cô Ấy (3)




Còn về tính cách của hắn, cũng giống như cái tên, lạnh lùng, thần bí. Ni Mạc thượng tá nói từ trước đến nay chưa từng có ai nhìn thấy nụ cười của Băng Dạ, cũng chưa từng nhìn thấy hắn có biểu cảm dư thừa nào, vĩnh viễn là gương mặt ít nói cười, không chút biểu cảm. Thậm chí đến lời nói cũng ít, cực kì ít.

Ni Mạc thượng tá tiết lộ cho Dao Dao chỉ có bấy nhiêu, rốt cuộc hắn và Băng Dạ cũng tiếp xúc không nhiều. Ngoài lúc duyệt binh có tiếp xúc ngắn ngủi ra, còn lại đều là cộng sự.

Ngồi trong xe, Dao Dao xuyên qua cửa kính xe ngắm nhìn phong cảnh, diện mạo đất nước của Á Tư Lan Quốc.

Kì lạ...

Cô lại có cảm giác quen thuộc.

“Ni Mạc thượng tá, nơi đó là trung tâm thương mại quốc tế phải không?”

Ni Mạc nhìn theo hướng Dao Dao chỉ, kinh ngạc gật đầu: “Sao cô biết? Cô từng đến nước chúng tôi rồi à?”

Ha.

Đây mới là điểm bi ai của cô. Rõ ràng cô chưa từng đặt chân đến Á Tư Lan Quốc, nhưng đối với một số công trình ở nơi này lại rất quen thuộc. Tại sao lại như vậy?

Trong lòng bí ẩn xuất hiện cảm giác khó chịu, Dao Dao dứt khoát không đi xem Á Tư Lan Quốc thần kì này nữa.

Một lúc sau chiếc xe công vụ từ từ đỗ ở cổng của một ngôi nhà cổ uy nghiêm.

Nơi đây nằm dưới chân hoàng cung Á Tư Lan Quốc, tòa nhà uy nghiêm này chính là phủ tướng quân của Băng Dạ.

Đứng ngoài cổng nhìn vào tòa kiến trúc hùng vĩ này, quả là kiến trúc thuộc về tính cách của Băng Dạ tướng quân, đều là có bài có bản, không tùy tiện.

Ni Mạc thượng tá nói chuyện đơn giản cùng thủ vệ của phủ tướng quân một lúc liền đưa Dao Dao vào trong phủ.

Trong dinh phủ, là một người lính nam trong nước. Khi họ nhìn thấy Dao Dao đi vào trong tòa nhà lần lượt ném ra những ánh mắt kinh ngạc.

Có thể thấy, Băng Dạ thực sự mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, nếu không trong nhà không thể đến hình ảnh một người phụ nữ cũng không tìm thấy.

“Tiểu thư, cô ở đây đợi Băng Dạ tướng quân, tôi rời đi trước.” Ni Mạc đưa Dao Dao đến một căn phòng trang hoàng tao nhã.

Cô mỉm cười gật đầu: “Ni Mạc thượng tá, làm phiền ngài rồi, ngoài ra cũng cảm ơn ân cứu mạng của ngài.”

“Nên làm mà.” Nói xong Ni Mạc thượng tá liền rời đi.

Một mình yên lặng đứng ở trong phòng, Dao Dao thỉnh thoảng nhìn thấy một vài binh sĩ qua đường ném đến những ánh mắt kinh ngạc. Lẽ nào mình là người con gái đầu tiên vào phủ tướng quân? Bọn họ lại kinh ngạc như thế!

“Băng Dạ tướng quân.”

“Băng Dạ tướng quân.” Bỗng chốc trên hành lang truyền đến tiếng chào hỏi của các binh sĩ.

Tim Dao Dao trong nháy mắt nhảy khỏi lồng ngực. Băng Dạ đã về rồi sao? Nên dùng thái độ gì đối với hắn ta? Mỉm cười? Hay bất động thanh sắc?

Đang lúc do dự, Băng Dạ một tay kẹp quân mũ bước vào trong phòng, một đầu tóc ngắn màu cọ dưới ánh nắng mặt trời rất mê người.

Dao Dao khẩn trương đánh giá Băng Dạ từ trên xuống dưới.

Nhưng mà, từ lúc vào trong phòng, Băng Dạ mắt nhìn thẳng, thậm chí lúc đi qua người Dao Dao cũng không có bất kì biểu cảm nào. Mãi cho đến lúc ngồi vào chỗ, hắn dùng tiếng Nhật, âm lãnh hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi?”

“À” vừa nghe thấy giọng nói của Băng Dạ lông tơ trên toàn thân Dao Dao dựng thẳng đứng: “Tôi... mười chín tuổi.”

“Biết nói tiếng Anh không?”

“Biết.”

Có lẽ Băng Dạ không thích nói tiếng Nhật, trực tiếp đổi thành tiếng Anh: “Bố mẹ?”

“Ý gì chứ?” Dao Dao không hiểu chớp chớp mắt.

“Bố mẹ cô vẫn còn chứ?”

Dạ?! Lời nói của Băng Dạ đúng là ít đến đáng thương. Nhưng... sao lại có người trực tiếp hỏi bố mẹ nhà người ta còn hay không chứ? Không cảm thấy kì quái sao? Thế này so với trực tiếp hỏi bố mẹ người khác vẫn còn sống phải không có gì khác biệt?! “Bố mẹ tôi mất rồi.”

Khi Dao Dao trả lời xong câu hỏi này, đôi đồng tử màu hổ phách của Băng Dạ mở to gấp bội. “Mất lúc nào? Cô chắc chắn mình sinh ra ở Nhật Bản? Cô dám khẳng định mình mười chín tuổi?”

Người đàn ông vốn dĩ tiếc lời như vàng này ngay lập tức “vượt, vượt” hỏi nhiều vấn đề như thế, thực làm cho Dao Dao có chút chống đỡ không được. Băng Dạ điều tra hộ khẩu ư? Thật là một người đàn ông tính cách kì quái. “Mẹ tôi qua đời không lâu, bố tôi thì sớm đã mất rồi. Tôi chắc chắn mình sinh ra ở Nhật Bản, hơn nữa đích thực mười chín tuổi.”

Sự hứng thú của Băng Dạ phảng phất tiêu tán không còn nữa, đôi mắt hổ phách kia của hắn cũng mất đi ít nhiều ánh sáng: “Tôi đã thông báo cho người của chính phủ Nhật Bản rồi. Họ sẽ phái người tới đón cô.”

Ý?! Cái này thực sự không ổn rồi, cô lại không phải là người Nhật Bản. “Băng Dạ đại nhân, tôi tự mình về nước là được rồi.”

“Cô có hộ chiếu?”

Ha, cái này cô thực không có, dù cho có cô cũng không dám lấy ra, bỏ đi, đợi chính phủ Nhật Bản phái người tới, cô trở về cùng họ. Đến lúc đó ngồi máy bay trở về Trung Quốc cũng được.

Vậy phía Ngự Ngạo Thiên thì làm thế nào? Cô nên liên hệ thế nào với chính phủ Trung Quốc đi cứu Ngự Ngạo Thiên đây?

Dao Dao chần chừ suy nghĩ, ngược lại không chú ý đến con mắt Băng Dạ vẫn chưa từng rời khỏi mặt của cô.

“Bộp, bộp.” “ Người đâu?” Băng Dạ u ám vỗ vỗ tay.

Hai người lính vội vàng bước vào “Băng Dạ đại nhân, có chuyện gì ạ?”

“Đưa cô ấy đi đến phòng phía tây thay quần áo.”

“Ủa?!” Hai người lính đại kinh thất sắc liếc mắt nhìn nhau, khẩn trương cúi đầu “Biết... biết rồi. Tiểu... tiểu thư đi theo chúng tôi.”

Uầy, thay quần áo?

Dao Dao cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người đã rách nát, thật sự phải đổi một bộ khác rồi. Không ngờ Băng Dạ tướng quân này nhìn thì không có chút ấm áp, không chút tình cảm nào mà cũng thật cẩn thận.

Nhưng mà?! Hai người lính kia vừa nghe thấy thay quần áo sao lại căng thẳng như thế chứ?”

Cô mơ hồ cùng hai người lính đi đến gian phòng phía tây.

Hai người lính run rẩy mở khóa cửa “Tiểu thư, mời. Quần áo ở bên trong, cô thích bộ nào thì mặc bộ đấy.”

“Biết rồi.” Bước vào trong phòng, phản vào ánh mắt của Dao Dao là một căn phòng màu hồng cực kì đáng yêu, một tấm màn công chúa cao cao vây quanh, một đống búp bê đồ chơi ở góc trong.

Mở ra chiếc tủ đứng to đùng màu hồng, bên trong treo dày đặc những bộ quần áo vừa đẹp vừa đáng yêu.

Có vài bộ quần áo xem ra là của lúc sơ sinh, cũng có quần áo lúc một hai tuổi, dù sao thì mỗi giai đoạn tuổi đều có. Có điều, những bộ quần áo cho trẻ con mặc đều là đồ cũ, có lẽ có người mặc qua rồi. Mà đối với quần áo của người lớn hơn một chút hoàn toàn đều là đồ mới.

Kì quái? Băng Dạ không phải mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng sao? Tại sao trong nhà lại có phòng của con gái, quần áo của con gái? Cô cho rằng Băng Dạ bảo cô đổi quần áo là đổi quần áo nam chứ.

Lẽ nào bệnh sạch sẽ của Băng Dạ chỉ là đối với phụ nữ, hoặc là...

Hắn... thích trẻ con?

Vậy cô há chẳng phải dê vào miệng cọp sao?!

Khẩn trương nuốt nước bọt, Dao Dao nhìn bộ quần áo trên người đã rách nát, vẫn miễn cưỡng lấy ra trong tủ một bộ váy công chúa mặc lên người.

Đi đến trước gương, xoay một vòng “Wow, bộ váy này thật dễ thương.” Bộ váy bồng bềnh màu hồng nhạt phồng lên cao cao, ống tay mềm mềm đáng yêu, toát ra khí chất hoàng tộc. Những bộ quần áo này là ai mua? Thật là có mắt nhìn.

“Cốc, cốc, cốc” “Tiểu thư, cô thay xong quần áo chưa? Tướng quân mời cô trở về phòng khách.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Dao Dao mỉm cười bước ra khỏi phòng.

Hai binh lính đứng ở cửa vừa nhìn, hai tròng mắt lập tức sáng lên “Tiểu thư, cô thật dễ thương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.