Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 439: Chương 439: Im Lặng Không Nói Gì (1)




“Ha… ha.” Cô nở nụ cười nhạt nhẽo rồi cùng hai bên binh sĩ bước vào trong phòng khách.

Băng Dạ đang ngồi uống trà bên trong.

Hai tên binh sĩ khom người bước vào: “Đại nhân, cô nương này đã thay xong y phục rồi ạ.”

Băng Dạ đưa con mắt nhìn về phía Dao Dao đang đứng ngoài cửa, tách trà đang cầm trên tay bỗng nhiên rơi xuống đất. Cả người hắn bỗng dưng như một mũi tên rời cung đang lao đến trước mặt cô.

Con mắt hổ phách vô tình vô cảm của hắn ta dường như đã có chút ấm áp. Không để Dao Dao phản ứng gì, hắn liền ôm Dao Dao vào lòng.

“Anh… rất nhớ em.”

Lời yêu thương phảng phất ma mị ấy khiến mọi cử chỉ của Dao Dao như dừng lại. Trong lúc này, tại sao giọng nói ấy lại giàu sức hút đến thế, tựa như tiếng nói của một người con trai dành cho người phụ nữ mà mình yêu thương, khiến người khác rung động.

Nhưng cô biết mình không phải người mà hắn đang tìm kiếm: “Tướng quân, ngài nhầm người rồi.”

“Hả.” Băng Dạ giật mình, hai tay không nỡ buông Dao Dao ra: “Trước khi chính phủ Nhật Bản cho người đến đón, hãy ở lại chỗ của tôi đi.” Giọng nói của nam nhân phảng phất chút cầu xin, đôi mắt hình hổ phách cũng trở nên thấm đượm tình cảm.

Không thể…

Cô không thể ở lại đây được!

Theo như những gì hắn vừa làm, chắc hẳn cô đang giống với một người mà hắn đang mong nhớ trong kí ức. Có thể là em gái ruột, hoặc cũng có thể là… người hắn yêu sâu đậm.

Nếu như em gái thì tốt.

Nhưng nếu là người yêu, cô ở lại đây, sớm muộn cũng gặp nguy hiểm.

Cô lạnh lùng lắc đầu.

Ánh mắt ấm áp trên khuôn mặt kia cũng biến mất: “Đưa cô ấy đến phía tây.”

Hai tên binh sĩ nhìn nhau, rồi mỗi người một bên đưa Dao Dao rời khỏi đại sảnh.

Thế này chẳng phải giam cầm sao?

Xem ra, tính cách của Băng Dạ chính là vô tình, hơn nữa hắn…

Chỉ có chút cảm xúc đối với nữ nhân trong hoài niệm mà thôi.

“Thả tôi ra.” “Thả tôi ra.”

Hai bên binh sĩ đưa cô vào trong một căn phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

“Này, mở cửa ra, mở cửa ra!” Cô dùng hết sức đập mạnh vào cửa, nhưng dường như chẳng có ai thèm để ý đến.

Ngoan ngoãn hợp tác? Cái gì mà ngoan ngoãn hợp tác chứ?

Chẳng lẽ hắn yêu cầu làm gì, cô cũng phải làm theo sao?

Dao Dao giận giữ ngồi xuống bên mép giường. Cô đưa mắt nhìn khắp căn phòng rộng lớn, rồi chú ý đến chiếc tủ với biết bao quần áo của con gái thật đẹp.

Nếu như không nhầm, thì căn phòng này sẽ là do Băng Dạ chuẩn bị cho người con gái trong hoài niệm của hắn ta rồi.

Đợi đã!

Cô tiến lại phía chiếc tủ, cẩn thận xem từng bộ quần áo.

Tủ này có bộ mới bộ cũ là do người con gái ấy đã rời đi khi còn rất nhỏ sao?

Cho nên, những bộ cũ là cô ấy đã từng mặc, còn những bộ mới này là do Băng Dạ quá nhớ cô ấy mà mua về.

Nhưng từ đó cũng có thể thấy rằng, cô gái ấy…là em gái của hắn, chứ không phải người yêu?

Xem ra “Mình nhất định phải ngoan ngoãn hợp tác với Băng Dạ, mới có thể nịnh được hắn cho người đi tìm Ngự Ngạo Thiên được. Cũng không cần hắn phải tìm, chỉ cần cho ta thiết bị liên lạc với chính phủ Trung Quốc là được rồi!”

Nghĩ đến đây, mọi âu lo của cô dường như đã tan cùng mây xanh. Cô vui vẻ xoay tròn một vòng, rồi nằm trên chiếc giường công chúa đầy hưởng thụ.

Màn đêm yên tĩnh buông xuống, Dao Dao chán nhìn lên trần nhà.

“Két.”

Âm thanh từ cánh cửa phát ra, Dao Dao đang ngồi bỗng nhiên đứng dậy.

“Tiểu thư, tướng quân mời cô qua dùng bữa.”

Hay, cơ hội đến rồi!

Dao Dao đi theo hai tên lính, cẩn trọng hỏi: “Tướng quân của các ngươi không phải rất tuân thủ thói ở sạch sẽ sao? Sao lại có phòng của con gái ở đây?”

Hai người họ chỉ nhìn nhau và không trả lời.

Dao Dao lại tiếp tục dò hỏi: “Đó không phải phòng của em gái tướng quân chứ?!”

“Này, tiểu thư à, những lời này không nên nói tùy tiện!” Hai tên lính đứng lại, vội cắt lời Dao Dao: “Vẫn là những lời đó, chỉ cần cô ngoan ngoãn hợp tác cho đến khi đất nước của cô cho người đến đón cô về, những chuyên khác đừng nên tò mò, cũng đừng hỏi nữa.”



Người trong phủ tướng quân này thật lạ. Hình như họ chỉ quan tâm đến chuyện của hắn ta, ai nấy cũng khẩn trương vội vã.

Không phải là đang nghe ngóng chuyện em gái của ông ta sao, có gì phải lo lắng thế chứ?

“Lời này không nên nói tùy tiện.”

Chẳng lẽ căn phòng kia không phải của em gái hắn ta sao? Theo như những bộ quần áo cũ, kia chỉ là của bé gái bốn năm tuổi, cũng không thể là người yêu của hắn ta được.

Thôi, không nghĩ nữa, vẫn là đi một bước tính một bước, tùy cơ ứng biến vậy.

Đi theo sự dẫn dắt của hai tên lính, Dao Dao đến được đại sảnh.

Băng Dạ đã cởi bỏ bộ quân phục màu trắng, thay vào đó là bộ quần áo bình thường. Nhưng thật lạ, dường như bộ quần áo nào mặc trên người hắn cũng toát ra khí chất của một tướng quân. Khuôn mặt tuấn tú nhưng không chút cảm xúc, thật đáng sợ.

“Băng… Băng Dạ tướng quân.” Dao Dao miễn cưỡng mỉm cười, tiến gần lại bàn ăn.

Băng Dạ chỉ lạnh lùng đáp: “Ngồi đi.”

Ngồi rồi, cô cẩn thận cầm đũa lên gắp những món ăn đang bày trước mặt.

Căn phòng trở nên yên lặng. Yên lặng đến nỗi có thể nghe tiếng lách cách của đũa.

Mấy tên lính đứng bên cạnh bàn ăn cũng đeo khuôn mặt lạnh lùng vô cảm như thế.

Dao Dao lén đưa ánh mắt khẩn trương nhìn Băng Dạ, hắn đang cúi đầu gắp thức ăn một cách bình thản. Nếu như hắn cứ ngồi đó không động đậy thì chẳng khác nào một pho tượng cả. Cả đời Dao Dao cũng chưa từng nhìn thấy người đàn ông không hề có chút biểu cảm nào như hắn ta.

Đột nhiên, Băng Dạ như phát hiện ra Dao Dao đang lén nhìn mình, bèn ngẩng đầu dậy.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn khiến Dao Dao giật mình. Cô vội vã cúi đầu, nuốt miếng cơm đang trong miệng.

Thế rồi, Băng Dạ gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát cho cô: “Ăn nhiều một chút.”

“Cảm… cảm ơn.” Ánh mắt vô cảm của bọn lính đứng bên cạnh bỗng hiện ra vẻ ngạc nhiên. Từ biểu cảm ấy Dao Dao nhận ra đây là lần đầu tiên tướng quân gắp thức ăn cho phụ nữ. Nhưng, miếng thức ăn ấy thực sự không giành cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.