Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 106: Chương 106: Đại mạo hiểm




“Tại sao vậy? Anh ta vừa trưởng thành lại làm cho người ta có cảm giác an toàn, những cô gái không phải đều sẽ thích người giàu có đẹp trai như vậy sao?”

“Không... Anh ta, thâm sâu không lường được. Tôi, biết sợ!”

“Long Diệp tổng thì sao? Dịu đàng mê hoặc người khác?”

“Người đàn ông dịu dàng quả thực tốt, nhưng...” Kiểu dịu dàng của Long Diệp là loại ngoài nóng trong lạnh đi? “Anh ta cũng không phải mẫu người tôi thích.”

“Hàn phó tổng thế nào?”

“...” Toát mồ hôi, Hạ Nhậm Lương càng nói càng đáng sợ. Nếu như cứ như vậy so ra, còn là loại ánh sáng Long Kỳ, không tốt là không sai nhưng tối thiểu cũng đơn giản hơn rất nhiều.

“Tiểu Lạc, Tiểu Hạ, hai người đừng ở đó tán gẫu nữa, lại đây cùng chúng ta chơi đi.” Đột nhiên truyền đến tiếng bắt chuyện của mấy đồng nghiệp ở cách đó không xa.

“Dao Dao, cô đi không?” Hạ Nhậm Lương hỏi thử.

“À, anh đi đi. Đừng để ý đến tôi.”

“ Vậy cô không đi, tôi cũng không đi.”

“Đừng, quên đi, chúng ta cùng nhau đi thôi.” Cô khẽ mỉm cười, cùng với Hạ Nhậm Lương bước tới hòa nhập vào đám đồng nghiệp...

“Ngự tổng, anh chẳng lẽ không cảm thấy được ánh mắt cô gái kia thật sự có chút đáng sợ sao? Tôi nghĩ nên tích cực bồi dưỡng cô ấy một chút.” Bên kia vị trí quầy bar, Uông Hãn đưa ánh mắt nhìn Dao Dao cách đó không xa đang cùng Hạ Nhậm Lương nói chuyện trời đất.

“Uông tổng, khi tôi chưa thu mua Bác Sâm, lực ảnh hưởng của anh ở Bác Sâm là rất lớn, tôi vẫn luôn tin tưởng con mắt tinh tường của anh, Nhưng... Cô gái kia thì quên đi.”

“Hừ, Nói thật lòng, tôi thực sự rất ít gặp được nhân tài có khứu giác nhạy bén như vậy, nếu như bỏ lỡ thì thật sự đáng tiếc?”

“Ha ha, Uông tổng, tôi khuyên anh đừng lãng phí thời gian.” Long Diệp phản ứng nhạy bén tiếp lời Uông Hãn nói: “Theo tôi được biết Lạc Dao Dao vẫn còn là sinh viên, không bao lâu nữa phải trở về trường.”

“Ồ? Thì ra là như vậy, đúng là đáng tiếc!” Uông Hãn thất vọng lắc đầu. “Ngự tổng, Long tổng, hai người nói chuyện tiếp đi, tôi cùng tổng giám đốc Lâm thảo luận một chút.”

“Được.”

Đợi Uông Hãn rời khỏi, Long Diệp đưa ánh mắt nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên nãy giờ vẫn không yên lòng, nhìn theo ánh mắt của hắn, Long Diệp xấu xa nở nụ cười: “Ôi chao, ôi chao, tiểu Laury thật là có tiền đồ nha, vừa tới công ty một hai ngày liền có người theo đuổi rồi.”

“Haiz...” Ngự Ngạo Thiên cười lạnh một tiếng, con ngươi thâm thúy lóe lên: “Nếu như cô ấy biết thân phận của người đàn ông kia không chừng sẽ phát khóc?”

“Hử?” Trong nháy mắt, đôi mắt mê người của Long Diệp nổi lên tia nghi ngờ, xem ra tiểu Laury với người đàn ông kia dường như có chuyện gì đó?

“A, tiểu Lạc thua rồi, tiểu Lạc, cô chọn đi, là nói thật hay mạo hiểm?” Mười mấy đồng nghiệp ngồi vây thành một nhóm chơi trò lời thật lòng, đại mạo hiểm.

Dao Dao cười cười khổ sở: “Chọn nói thật đi.”

“Tốt lắm.” Mấy người phụ trách điều khiển trò chơi lặng lẽ tụ tập thương lượng, chỉ chốc lát sau, một người trong đó nói rằng: “Tiểu Lạc, cô mới mười chín tuổi, nếu như hỏi cô... dường như ai cũng cảm thấy hơi sớm nhưng hiện tại chúng tôi hỏi cô, nụ hôn đầu tiên của cô là cho ai?”

Mồ hôi chảy dòng dòng... Cũng không thể trả lời là Ngự Ngạo Thiên được? Vậy còn không bằng hỏi cô... cho ai thì tốt. “Tôi... Tôi vẫn nên chọn đại mạo hiểm đi.”

“Vậy? Xem ra là người không thể nói ra rồi? Tốt lắm, nếu như đại mạo hiểm thì...” Mấy nữ đồng nghiệp lại nháo lên, đứng dậy nhỏ giọng thương lượng: “Để tiểu Lạc làm đại mạo hiểm cái gì bây giờ?”

Một nữ đồng nghiệp trong đó đảo mắt nói: “Để cô ấy đi lấy cà vạt của Ngự tổng là được rồi!”

“Cô điên rồi sao tiểu Kiều, tôi nghe nói bộ phận khác cũng chơi như vậy, thiếu chút nữa bị Ngự tổng giết chết, cô bảo tiểu Lạc làm vậy khác nào bảo cô ấy đi chết?”

“Hừ. Nhưng các người không cảm thấy tiểu Lạc gần đây quá nổi tiếng sao?”

“Á, cũng đúng...”

“Được rồi, tiểu Lạc, chúng ta đã thương lượng xong, muốn cô đi lấy cà vạt của Ngự tổng! Trộm cũng được, cướp cũng được, chỉ cần mang về đây, cô liền qua lượt chơi.”

“Hả?” Dao Dao há hốc mồm.

Nhìn những đồng nghiệp khác, thoáng cái đã đoán ra mấy người kia là đang chỉnh cô nhưng bọn họ đều ôm thái độ xem kịch vui không lên tiếng.

Hạ Nhậm Lương ở một bên dường như đã nhận hết thảy, vội vàng mở miệng: “Các người bảo Dao Dao đi khiêu chiến với Ngự tổng, chẳng khác nào nhìn cô ấy bị mắng!”

“Tiểu Hạ, anh không cần phải che chở tiểu Lạc như vậy chứ? Là tiểu Lạc tự chọn đại mạo hiểm, hơn nữa, chỉ là trò chơi mà thôi, Ngự tổng sẽ không thực sự tức giận đâu nhỉ?”

“Đúng đó. Cô ấy cũng có thể chọn nói thật mà.”

“Các anh đều là nhân viên lâu năm không thể không biết, lần trước vì cái trò này mà có người bị Ngự tổng mắng.” Hạ Nhậm Lương càng nói càng kích động.

Dao Dao thấy vậy rất sợ cục diện trở nên xấu hổ vội vàng kéo Hạ Nhậm Lương lại: “Không sao, không sao, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

“Dao Dao!”

“Không có việc gì, Hạ Nhậm Lương, anh đừng lo lắng.” Dứt lời, cô bước nhanh về phía quầy bar cách đó không xa.

Nhất thời, ánh mắt mọi người đều rơi trên người Dao Dao, dường như rất mong chờ một màn cô bị chửi.

Bước chân càng đến gần quầy bar, trong tim cô nổi lên từng hồi trống “Thịch, thịch, thịch.” Thỉnh thoảng liếc trộm xung quanh, thấp giọng gọi: “Ngự, Ngự Ngạo Thiên, Ngự Ngạo Thiên.”

“Hử?” Ngự Ngạo Thiên chậm rãi quay đầu lại, nhìn bộ dạng thần bí của cô, không nhịn được nhíu mày: “Có chuyện gì lại đây nói.”

Ánh mắt khẩn trương liếc nhìn Long Diệp, cô xiết tay bước tới trước mặt của Ngự Ngạo Thiên: “Cho tôi... Cà vạt của anh.”

“Phốc.” Long Diệp ở một bên nghe xong thiếu chút nữa phun rượu trong miệng ra ngoài: “Tiểu Laury, cô đừng nói với tôi là cô đang chơi trò lời thật lòng đại mạo hiểm đó?”

“Đúng vậy.”

“Vậy sao cô không chọn lời thật lòng?”

“Bởi vì... Bởi vì bọn họ hỏi tôi... Nụ hôn đầu tiên cho ai.” Nói xong, cô ủy khuất cúi đầu.

“Trời ơi, Ngạo Thiên, ngươi xem tiểu Laury bị chỉnh như vậy thật đáng thương, còn không mau giúp cô ấy một tay?”

Đợi Long Diệp nói xong, Ngự Ngạo Thiên cười tà: “Bé cưng, muốn cà vạt, tự đến lấy.”

“Hả?”

“Tiểu Laury, cô “hả” cái gì? Ngạo Thiên phối hợp với cô như vậy, còn không mau đến lấy, phải biết rằng nếu như là người khác sớm đã bị Ngạo Thiên cho một cái tát đi trở về rồi.”

Nhìn vẻ mặt Long Diệp không có ý tốt cười cười, lại thấy trên khuôn mặt Ngự Ngạo Thiên là ý cười tà, Dao Dao oán hận trừng mắt liếc bọn họ.

Hai người bọn họ cùng một chỗ quả thực là cá mè một lứa, đời này cô sẽ không quên được hai người này ở trong thang máy một xướng một họa chỉnh mình. Khốn khiếp!

Bất đắc dĩ bĩu môi, cô lấy hết dũng khí chậm rãi, run rẩy cởi cà vạt trên cổ Ngự Ngạo Thiên ra...

Ngay lập tức, các đồng nghiệp chờ xem kịch vui nhìn thấy một màn này tất cả đều choáng váng. “Chuyện gì xảy ra? Ngự, Ngự tổng lại không hề nổi giận? Điều này thật khó tin.”

“Chủ yếu là... Các người không thấy được tiểu Lạc tự mình gỡ cà vạt của Ngự tổng sao? Tôi thật muốn biết tiểu Lạc vừa rồi rốt cuộc nói với Ngự tổng cái gì, Ngự tổng mới không nổi giận.”

“Tôi cũng rất muốn biết.” Tất cả mỗi người một câu suy đoán lung tung lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.