Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 107: Chương 107: Ở trước mặt đồng nghiệp bị hắn...




Hạ Nhậm Lương lẳng lặng quan sát một màn này nãy giờ, trong mắt cũng tràn đầy nghi hoặc, tuy rằng thời gian làm việc của hắn ở Bác Sâm không dài nhưng nhiều ít nghe nói qua tác phong cùng với sở thích của Ngự Ngạo Thiên, Lạc Dao Dao không giống với mẫu người mà hắn thích, huống hồ Ngự Ngạo Thiên cũng chưa bao giờ hẹn hò cùng nhân viên trong công ty nhưng tại sao...

Hạ Nhậm Lương thật không giải thích được.

Một hồi lâu sau, Dao Dao cầm cà vạt trở lại: “Nhiệm vụ hoàn thành!”

“A? Ha ha, tiểu Lạc, cô... Cô thật lợi hại. Rốt cục là cô đã nói gì với Ngự tổng mà anh ấy lại vui vẻ đưa cà vạt cho cô vậy?”

“À, tôi nói với Ngự tổng là tôi đang chơi trò đại mạo hiểm, mong anh ấy giúp một chút, vì thế anh ấy bảo tôi tự đến lấy.”

“Thật sự đơn giản như vậy?”

“Ừ, chỉ đơn giản như vậy thôi...” Đương nhiên, sự thực so với bọn họ nghĩ còn đơn giản hơn.

Lại qua mấy lượt chơi, lúc này đến phiên Hạ Nhậm Lương bị phạt. “Ha ha, không cần hỏi, với Hạ Nhậm Lương thì lựa chọn quen thuộc là lời thật lòng rồi?”

“Chị Lý, cũng là chị hiểu tôi.”

“Đó là.” Chị Lý đảo mắt nói: “Chúng ta muốn hỏi tiểu Hạ có phải cậu thích tiểu Lạc không?”

“Hay! Hỏi hay lắm!” Mọi người đồng thanh lên tiếng.

Làm cho Dao Dao và Hạ Nhậm Lương người nhất thời đỏ mặt tía tai.

“Trả lời! Trả lời! Trả lời!”

“Mọi người chơi thật là náo nhiệt, có thể thêm người không?” Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp truyền đến.

Mọi người đều đưa ánh mắt nhìn: “Ngự, Ngự tổng. Long tổng?” Chỉ thấy, Ngự Ngạo Thiên và Long Diệp cùng nhau xuất hiện ở phía sau bọn họ.

“Không cần khẩn trương, chúng ta cũng là nhàn rỗi buồn chán mà thôi, mọi người không ngại có thể cho chúng tôi chơi cùng chứ?”

“Đương... Đương nhiên không ngại.” Như vậy bọn họ mong còn không được, phải biết rằng Ngự tổng rất ít tham dự loại trò chơi đông người này, bọn họ có được cái vinh hạnh này chính là đã tu luyện mấy đời. “Ngự tổng, Long tổng mời ngồi.” Mọi người chủ động nhường ra hai vị trí.

Đợi Ngự Ngạo Thiên và Long Diệp ngồi xuống, Dao Dao trong lòng khóc thầm. Thực sự phiền muộn, tại sao bọn họ phải tới tham gia cái trò chơi này chứ?

“Được rồi, tiếp tục vấn đề vừa nãy, tiểu Hạ, nói mau, có phải cậu thích tiểu Lạc không?” Ánh mắt của mọi người đều lộ ra ý ép hỏi.

Đối mặt đối với vấn đề này khuôn mặt của Dao Dao vốn dĩ đã đỏ ửng, lúc này có Ngự Ngạo Thiên ở đây cô càng thêm mất tự nhiên, thỉnh thoảng dùng ánh mắt liếc trộm Ngự Ngạo Thiên cách đó không xa.

“Quên đi, tôi quyết định chọn đại mạo hiểm.” Hạ Nhậm Lương dường như chống đỡ không được ánh mắt áp lực của mọi người, không thể làm gì khác hơn là đổi thành nhiệm vụ khiêu chiến. Đợi hắn hoàn thành nhiệm vụ xong, một ván mới lại bắt đầu.

“Há há! Ngự tổng! Ngự tổng thua rồi.” Mọi người lộ ra vẻ hưng phấn, lúc này, các chị em nhân viên đã dồn dập vây xung quanh Ngự Ngạo Thiên.

“Ngự tổng, anh chọn lời thật lòng, hay đại mạo hiểm?”

Hắn suy tư chốc lát, ưu nhã cười nói: “Lời thật lòng.”

Ngay lập tức trong mắt của tất cả mọi người lóe lên, mấy nữ nhân viên ở gần hắn nhất đều không hẹn mà cùng hỏi: “ Ngự tổng, anh có bạn gái chưa?”

“Có.” Ngự Ngạo Thiên trả lời vấn đề này không có bất kỳ do dự nào.

Đại bộ phận những cô gái xung quanh đều cho thấy biểu tình cực kỳ thất vọng, quả thực, một người ưu tú như Ngự Ngạo Thiên đã có bạn gái là chuyện không mấy ngạc nhiên.

Nhưng biểu tình của Dao Dao lại trở nên càng mất tự nhiên, rõ ràng đã biết hắn có bạn gái là sự thật nhưng đối mặt với loại quan hệ này vẫn có chút thay đổi, có chút khó chịu.

Lại qua mấy lượt chơi. “Ngự tổng, anh lại thua rồi, lần này chọn nói thật đi?”

“Được.”

“Bây giờ điều anh muốn làm nhất là gì?”

Hắn khẽ cong môi cười, ưu nhã vuốt vuốt vài sợi tóc, con ngươi thâm thúy không khỏi nhìn về phía Dao Dao ở cách đó không xa: “Hiện tại tôi muốn Lạc Dao Dao làm một việc...”

“Á!” Sắc mặt của mọi người nhất thời cứng đờ.

Nhưng một giây kế tiếp... “Muốn cô thắt lại cà vạt cho tôi.”

“Hô...” Lúc này mọi người mới thở ra một hơi, có trời biết Ngự Ngạo Thiên ngữ khí mạnh mẽ quả thực khiến mọi người sợ hãi.

Nhưng rõ ràng Dao Dao đã quen với phương thức nói chuyện của người đàn ông xấu xa này, cô thực sự rất muốn nói với mọi người, ngàn vạn lần chớ bị bộ dạng ưu nhã lúc này của Ngự Ngạo Thiên lừa gạt, hắn thực sự là một người rất xấu xa, rất nguy hiểm. Đồng thời cô cũng hiểu rõ, Ngự Ngạo Thiên mạnh miệng nói câu kia hình như không đơn giản là nói giỡn.

Cô thuần thục thắt lại cà vạt cho Ngự Ngạo Thiên.

“Hửm? Lạc Dao Dao, cô thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy nhưng đeo cà vạt lại rất nhuần nhuyễn nhỉ?” Theo những lời của Ngự Ngạo Thiên, mọi người lúc này mới phản ứng lại.

Chính xác, căn cứ vào tuổi của Lạc Dao Dao cũng không thể đeo cà vạt cho đàn ông thành thục như vậy được.

“Ha ha, Ngự tổng, bởi vì tôi có một người chú. Chú ấy nói tôi nên học trước những thứ này, cho dù tôi cực kỳ cực kỳ chán ghét chú ấy... tôi có phản đối nhưng không có tác dụng, chú ấy là trưởng bối mà.” Dao Dao khéo léo dùng lời nói đáp trả sự khiêu khích của Ngự Ngạo Thiên.

Hắn cười một cách xấu xa: “Thật không? Chắc cô phải rất thương chú nhỉ? Bằng không, bảo cô học đeo cà vạt, cô sẽ học sao?”

Khốn khiếp! Ngự Ngạo Thiên tại sao phản ứng nhanh như vậy? Vì sao mỗi lần tranh luận cùng hắn, cô luôn bị nghẹn họng?

Tức giận!

Nhưng không thể phủ nhận là, từ sau lần bị Ngự Ngạo Thiên nói về chuyện thắt cà vạt, cô thật sự có nghiêm túc học.

“Lạc Dao Dao, cô cứ ngồi bên cạnh tôi là được”

“A?” Không chờ Dao Dao kịp phản ứng, cô đã bị hắn kéo ngồi xuống.

Nữ đồng nhiệp lúc đầu ngồi cạnh Ngự Ngạo Thiên nhất thời buồn bực nhíu mày, vị trí tốt như vậy bị cướp mất ai lại cam tâm cho được?

“A a a, tiểu Vương, lần này anh thua rồi, lời thật lòng hay đại mạo hiểm?”

Lại có một người bị phạt, Dao Dao đang vui vẻ mong đợi sự lựa chọn của hắn nhưng đột nhiên...

Sau lưng truyền đến một hồi mát lạnh, một tay cô theo lưng quần tìm kiếm xuống phía dưới.

Nhất định là Ngự Ngạo Thiên, hắn ta quá lớn mật rồi? Tuy nói chỗ bọn họ là góc chết nhưng chỉ cần có người nhìn về bên này sẽ thấy hắn đang làm gì.

“Này, ngày hôm nay là ngày nghỉ.” Thừa dịp tiếng động lớn, cô nhỏ giọng nhắc nhở Ngự Ngạo Thiên.

“Vậy sao? Thiếu chút nữa tôi quên mất, vậy bây giờ cô cứ coi như cấp trên đang quấy rầy nhân viên là được rồi.”

“...” Hắn... Hắn tại sao có thể nói ra những lời không biết xấu hổ một cách tự nhiên như vây? “Mau lấy tay ra, cầu xin anh.”

Làm như không nghe thấy thỉnh cầu kia, bàn tay mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt ve cặp mông trắng nõn của cô.

Có lẽ bởi vì khẩn trương, hoặc là vì sự vuốt ve của hắn, thân thể của cô dần dần nóng lên, gương mặt cũng hiện lên một tầng ửng hồng đẹp mắt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.