Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 116: Chương 116: Hạ nhậm lương thật sự là đại gia ẩn mình




Đã qua tuần mới, Dao Dao tới công ty rất sớm nhưng chỉ đứng ở bên ngoài phòng làm việc của phòng tài chính không chịu đi vào.

“Tiểu Lạc, nhanh lên sắp tới giờ vào làm rồi, cô còn ngơ người đứng đấy làm gì?” Đồng nghiệp đi ngang qua đều tò mò nhìn cô.

“A? Tôi đang định đứng ngoài này hít thở không khí một chút rồi sẽ vào…” Thực ra, tránh bữa nay cũng không tránh ngày mai, ngày mốt, nhưng sau những gì xảy ra vào hôm qua cô biết phải đối mạnh với Hạ Nhậm Lương sao đây.

Đã đến giờ làm việc, cô đưa mắt nhìn vào chỗ làm của mình rồi buộc lòng phải đi vào phòng làm việc.

Bên cạnh bàn làm việc của cô là bàn làm việc của Hạ Nhậm Lương, khoảng trống? Hạ Nhậm Lương vẫn chưa đi làm sao? Nếu đi làm bây giờ phải tới rồi chứ.

“Tiểu Lạc, tiểu Hạ hôm nay không tới sao?”

“Hả? Tôi cũng không biết nữa.”

“Gạt người à, tối thứ sáu hai người đi cùng nhau đến sáng thứ 2 lại không thấy hắn, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra rồi!” Mấy người đồng nghiệp tò mò quây xung quanh cô.

Cô cau mày khó chịu, ấp úng không biết phải nói như thế nào. Đúng lúc này…

“Các bạn! Tôi có chuyện muốn thông báo với các bạn.” Tôn Lệ đi tới trước mặt mọi người: “Sáng sớm hôm nay Hạ Nhậm Lương đã thông báo với tôi là cậu ta sẽ nghỉ việc, vị trí của cậu ta sẽ do Ngả Mễ Lệ thay thế.”

“Cái gì? Hạ Nhậm Lương nghỉ việc rồi sao? Mọi chuyện đang tốt lành như vậy sao lại nghỉ việc? Chẳng lẽ…”

“Này Tiểu Lạc, có phải do cô hay không, tiểu Hạ đã tỏ tình với cô nhưng cô đã từ chối hắn ta, vì vậy nên… hắn mới nghỉ việc? Mọi người chung quanh suy đoán sự việc.

Sau khi nghe xong Dao Dao dường như không còn để ý đến xung quanh, hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của riêng mình, không nói đến việc Hạ Nhậm Lương có phải là đại gia ẩn mình không, nhưng nếu như hắn chỉ là một người bình thường khi gặp những chuyện như vậy cũng sẽ nghỉ việc? Vậy không phải là mình đã hại một người thất nghiệp sao? Kỳ thực người nên nghỉ việc là mình mới đúng.

Cả buổi sáng cô vật lộn với những suy nghĩ đó, đến lúc ăn trưa cô cũng ủ rũ chau mày.

“Dao Dao cô làm sao vậy, trông sắc mặt có vẻ không tốt lắm? Hay là gặp khó khăn trong trong công việc à, có gì với nói với ta cho nhẹ lòng được không?” Bạch Linh lo lắng hỏi thăm.

Cô bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu đúng là khó khăn trong công việc thì tốt rồi!”

“Vậy rốt cuộc là gì…”

“Này, mọi người nhìn kìa, người trong ti vi không phải là tiểu Hạ sao?” Cách đó không xa có ai la lên, Dao Dao và Bạch Linh ngước lên nhìn chiếc ti vi trên vách tường.

“Hôm nay ông Hạ Du, chủ tịch của doanh nghiệp Lam Độ đứng thứ tư trong nước là sẽ chính thức giao vị trí Tổng tài cho con trai trưởng của mình là Hạ Nhậm Lương, một người rất tài giỏi, đã có bằng Thạc sĩ về quản lí tài chính, cùng nhiều bằng cấp và kinh nghiệm trong việc quản lí công ty, không biết dưới sự dẫn dắt của anh thì tập đoàn Lam Độ có bước lên một tầm cao mới tiến gần tới Phong thị hay Bác Sâm hay không? Mời xem tin tức tiếp theo bên dưới…”

“Này Dao Dao, kia có phải là Hạ Nhậm Lương người hay ngồi ăn trưa với chúng ta… đồng nghiệp, hay không? Bạch Linh kinh ngạc hỏi, miệng không khỏi há ra vì không thể tin được.

“Đúng là anh ta.” Dao Dao gật đầu.

“Không thể tin được, hắn là đại gia giấu mình sao? Sớm biết là vậy thì tôi đã sớm lấy lòng hắn rồi.” Bạch Linh nói với giọng hối hận.

Không chỉ có cô, mà dường như tất cả các nữ nhân viên trong phòng tài chính đều hối hận vì điều đấy. Nếu như sớm biết thân phận thật sự của Hạ Nhậm Lương chắc có lẽ họ sẽ không tiếc bất cứ gì để lấy lòng Hạ Nhậm Lương.

“Tiểu Lạc, tiểu Lạc có phải cô đã sớm biết thân phận thật sự của Hạ Nhậm Lương rồi không? Đồng loạt các nữ nhân viên chạy lại quây quanh Dao Dao hỏi tới tấp.

Cô nàng cũng lúng túng cười: “Tôi, tôi cũng đâu có biết.”

“Tối thứ 7 hai người đi cùng nhau, đến sáng thứ 2 thì cậu ta nghỉ việc rồi trở thành tổng tài của Lam Độ, chẳng lẽ…” Nói phân nửa, mấy người đồng nghiệp nữ đều cười rộ lên.

“Được rồi, các cô đừng dò hỏi tiểu Lạc nữa, không chừng… Cô ấy cũng đang hối hận đứt cả ruột đấy chứ. Ha ha ha.”

Hối hận? Tại sao cô lại hối hận? Lẽ nào bọn họ nghĩ trong lòng Hạ Nhậm Lương thích cô, nhưng vì Hạ Nhậm Lương nghèo khổ mà bị từ chối? Trong cơn tức giận thì Hạ Nhậm Lương đã quay về đúng vị trí của mình?

A, tưởng tượng cũng thật phong phú.

“Bạch Linh, mình ăn xong rồi, đi trước nha.”

Dao Dao lập tức đứng dậy, đúng lúc đó một dáng người quen thuộc đi tới chỗ của Dao Dao:

“Hạ… Hạ Nhậm Lương.”

“Thịch, thịch, thịch.” Trái tim của cô đập nhanh hơn, cô không biết nên đối mặt với Hạ Nhậm Lương như thế nào, chỉ biết cúi đầu xuống, không ngừng né tránh ánh mắt của Hạ Nhậm Lương.

“Ôi, tiểu Hạ.” Mấy nhân viên nữ của phòng tài chính thấy hắn đột nhiên mắt sáng rực lên, đứng một bên cười nham nhở:

“Các ngươi đoán xem, đoán xem có phải tiểu Hạ tới đây để trả thù tiểu Lạc không?”

“Ôi! Thì ra là một soái ca giàu có, nếu như là ta không chừng bây giờ cũng rất khổ tâm. Không chừng tiểu Lạc bây giờ cũng đang trong tình cảnh ấy đấy. Nếu không phải như vậy thì tại sao cô ta lại xử sự như vậy?”

“Dao Dao, thực ra là tối thứ 7 anh có chuyện muốn nói với cô thế nhưng thời điểm đó thân phận của anh chưa thật sự thích hợp, anh lúc đó chưa xứng với em. Cho nên anh mới quyết định quay về với thân phận thật của mình…”

Hạ Nhậm Lương không thèm quan tâm tới ánh mắt của mọi người xung quanh, đút tay vào túi quần, tình cảm đi tới trước mặt của Dao Dao, chậm rãi nói:

“Anh yêu em.”

Trong nháy mắt, các đồng nghiệp tưởng đâu được xem kịch vui nhưng bây giờ không tin vào tai mình nữa. Nhưng Dao Dao biết đây chính là mục đích của Hạ Nhậm Lương.

Không cần thiết như vậy, Hạ Nhậm Lương không cần thiết phải làm như vậy thì cũng bị các đồng nghiệp hiểu lầm. Những lời hắn nói nếu truyền đến tai của Ngự Ngạo Thiên thì không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa? Lúc này cô cảm thấy dường như cô ngày càng gây ra tội lỗi nặng nề.

“Dao Dao, có thời gian không. Anh muốn nói chuyện với em một chút.” Hạ Nhậm Lương nói nhỏ bên tai của cô.

Tim cô đập nhanh hơn, nắm chặt tay mình:

“Xin lỗi, tôi… tôi…”

“Hạ tổng.”

Giọng nói của Ngự Ngạo Thiên truyền đến, Dao Dao theo bản năng ngước đầu lên rồi lập tức cuối xuống. Hắn ta rốt cuộc tại sao lại ở đây, hắn đã nghe tất cả những lời Hạ Nhậm Lương nói rồi hay sao?

“Ngự tổng.” Các đồng nghiệp xung quanh cúi đầu chào Ngự Ngạo Thiên.

“Chào Ngự tổng.” Hạ Nhậm Lương cũng lịch sự giơ tay ra.

“Ha ha, hôm nay tôi đã xem qua tin tức, chúc mừng anh Hạ tổng, cuối cùng cũng quay về đúng vị trí của mình.” Ngự Ngạo Thiên cũng lịch sự đưa tay ra bắt tay Hạ Nhậm Lương.

“Chuyện này còn phải cám ơn Bác Sâm đã bồi dưỡng tôi 2 năm qua, cũng học được không ít kinh nghiệm. Cám ơn anh Ngự tổng đã cho ta cơ hội này. Mặc khác… Tôi muốn nói với anh ‘nhân viên’ trong chuyện này, không biết anh … ‘buông tay’ sao?”

Ngự Ngạo Thiên đưa con mắt thâm thúy nhìn Dao Dao đang cuối đầu, mỉm cười nói: “Tôi tin tưởng ‘nhân viên’ của tôi sẽ suy nghĩ đúng mực nhưng việc này tôi không làm chủ. Không nói chuyện nữa, tôi phải về phòng làm việc đây.”

“Ngự tổng đi thong thả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.