Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 117: Chương 117: Người phụ nữ mang hài tử của ngự ngạo thiên




Sau khi Ngự Ngạo Thiên nói thì bầu không khí cũng không thay đổi hơn là bao, từ lâu hình ảnh của hắn ở trong lòng mọi người luôn gắn với sự sợ hãi.

“Dao Dao có thể cho ta năm phút không?”

“Không…”

Đang định từ chối nhưng khi nhìn vào ánh mắt cầu khẩn của Hạ Nhậm Lương thì cô bất đắc dĩ gật đầu đồng ý:

“Được rồi.” Sau đó cùng hắn đi ra khỏi nhà ăn…

“Dao Dao đối với chuyện ngày hôm qua…”

“Không nói ra được chứ? Những lời Ngự Ngạo Thiên nói đều là thật, em đúng là người phụ nữ của anh ta.”

“Không. Anh tin vào mắt của mình, lúc nãy ở nhà ăn…”

“Cám ơn anh đã giải vây cho em.”

“Ha ha, em hiểu sai rồi, những chuyện lúc nãy không phải là để giải vây cho em mà đó thật sự là những lời mà anh muốn nói. Bây giờ em là người phụ nữ của Ngự Ngạo Thiên là em yêu anh ta. Nhưng em cũng không thể ngăn anh thích em được, anh sẽ không bao giờ từ bỏ tình cảm của mình với em, không bao giờ!

Hạ Nhậm Lương chấp nhận đứng ngoài chuyện tình của cô, cô cho rằng sau những việc đã xảy ra thì Hạ Nhậm Lương sẽ ghét cô lắm, nhưng dường như mọi chuyện không phải như vậy.

Nhưng thật đáng tiếc… Cái gì cô cũng không thể cho hắn được, bất luận tình cảm, còn là một câu nói an ủi.

“Hạ Nhậm Lương có phải anh nghỉ việc là vì chuyện kia không?”

“Không, không phải. Công ty của ba anh đột nhiên xảy ra một số chuyện khó khăn, nhưng ba anh lại sức khỏe không tốt nên không thể chống đỡ nổi, vì vậy ta mới quay về thay vị trí của ông ấy để giúp công ty vượt qua khó khăn này.”

“Anh cố gắng nhé!”

“Ừ, em cũng vậy, anh đi đây.”

“Chào anh!”

“Chào em… Dao Dao…”

Trước khi đi, Hạ Nhậm Lương định ôm cô một cái nhưng lại bị cô vô tình từ chối, ánh mắt của hắn chứa đựng nhiều thứ không giải thích được. Đúng là Dao Dao rất cự tuyệt tình cảm của hắn, nhưng mà…

Hạ Nhậm Lương cũng không biết cái ôm này có thể đem đến cho anh những sóng gió lớn đến cỡ nào, cũng không biết tình nhân của Ngự Ngạo Thiên đáng sợ đến nhường nào!

Không biết khi nào bọn họ mới có cơ hội gặp lại được nhau. Chỉ có mấy ngày quen biết nhưng hắn lại dành cho cô một tình cảm rất lớn không thể nào quên được. Phần tình cảm này nếu có cơ hội cô sẽ bù đắp lại gấp bội phần!

Đến giờ tan làm, Dao Dao trở về ngôi biệt thự của Ngự Ngạo Thiên.

“Tôi muốn gặp Ngự Ngạo Thiên! Vì sao các người lại không cho tôi vào?” Tiếng của một người phụ nữ truyền đến.

Dao Dao chậm rãi đi tới…

“Cô Lạc.” Angle đứng trước cửa cúi đầu chào cô.

Cô gái ở cửa thấy sự việc như vậy liền kéo Dao Dao lại, điên loạn chất vấn:

“Cô là ai? Vì sao có thể tùy ý ra vào nhà của Ngạo Thiên?!

“Cô Triệu, người này chính là…”

“Tôi là người làm mới tới của cậu chủ Ngự.” Cắt ngang lời của Angle, cô vội vàng giải thích cho bản thân mình. Trực giác mách bảo cô rằng, người này và Ngự Ngạo Thiên chắc chắn có quan hệ gì đó, cô không muốn chuốt rắc rối cho mình.

“Cô là nữ người làm của Ngạo Thiên?”

Người phụ nữ kia nhìn Dao Dao bằng ánh mắt nghi ngờ nhưng nhìn thấy Dao Dao còn non nớt nên cũng không còn nghi ngờ gì.

“Ha ha, nghĩ cũng đúng, Ngạo Thiên sẽ không thay đổi bản chất đâu! Buông tay cô ra.”

Dao Dao tiếp tục đi vào trong ngôi biệt thự.

“Dao Dao cô không sao chứ.” Dương Liễu quan tâm chạy tới chỗ cô.

“À không có chuyện gì.”

Một giờ sau, người phụ nữ đó vẫn còn la hét ầm ĩ ngoài cửa. Mãi đến một giờ sau căn biệt thự mới lấy lại được sự yên tĩnh.

Cũng chẳng biết tại sao mà cô thấy người phụ nữ bên ngoài thật đáng thương, nếu như không phải là yêu Ngự Ngạo Thiên thì chắc bây giờ cô ta cũng không điên loạn như vậy?

“Cậu chủ.”

“Cậu chủ.”

Đã đến giờ dùng bữa tối, Ngự Ngạo Thiên trở về, Dao Dao vội buông bát đũa xuống: “Cậu, cậu Ngự…”

“Ơ kìa bảo bối, sao lại xưng hô xa lạ với anh như vậy.” Không thay đổi sắc mặt, ngồi vào bàn ăn:

“Ăn cơm đi.” Rồi cầm lấy chén đũa.

Dao Dao vội vàng nói: “Em chỉ cùng Hạ Nhậm Lương nói chuyện có năm phút, đơn giản là nói lời tạm biệt không có gì khác.”

“Nói với anh những chuyện này làm gì?”

Hắn gắp một miếng thức ăn bỏ vào chén của Dao Dao: “Ăn đi.”

Hắn, hắn không quan tâm sao? Hay chút nữa hắn sẽ đem mình đẩy xuống hồ bơi cho chết chìm? Lòng dạ bất an cầm đũa ăn một ngụm…

“Ngạo Thiên em là Tình Không, em biết anh ở đây, anh có nghe em nói không?”

Lại là người phụ nữ lúc nãy, không phải cô ta đi rồi sao? Liếc mắt nhìn vẻ mặt của Ngự Ngạo Thiên.

Chỉ thấy hắn chỉ tay: “Angle, bên ngoài có chuyện gì vậy?”

“Trước khi cậu chủ về thì cô Triệu hôm nay đã tới đây một lần nhưng tôi không để cô ấy vào, không biết cô ta lại quay lại.”

“Cho cô ta vào đi.”

“Vâng.”

“Bảo bối…”

“Em, em ăn no rồi. Em về phòng trước đây.”

Không đợi Ngạo Thiên mở miệng cô đã vội rời khỏi bàn ăn.

A, hắn thật sự rất ít gặp những cô gái hiểu chuyện như thế này. Cười thỏa mãn, sau đó hắn đi vào phòng khách.

“Ngạo Thiên!” Triệu Tình Không vừa thấy mặt hắn liền vui mừng vừa định chạy tới ôm hắn từ phía sau thì bị Angle cản lại.

“Cô cùng lắm cũng chỉ là một người làm có tư cách gì mà xen vào chuyện này?” Triệu Tình Không tức giận hét lên rồi quay mặt về phía Ngự Ngạo Thiên:

“Ngạo Thiên!”

Hắn dường như không quan tâm gì, dửng dưng ngồi trên ghế salon, lạnh lùng nói: “Tình Không, tới tìm tôi có chuyện gì không?”

“Ngạo Thiên, em biết hiện tại chúng ta đã… nhưng…”

Cô sờ sờ vào bụng mình, rồi cười nói: “Em đã có con của anh.”

Khi những lời này được nói ra thì Dao Dao vừa mới bước lên lầu 2, len lén đứng ở lầu 2 nhìn qua phòng khách chứng kiến tất cả những gì xảy ra.

“Xử lí là được.”

Câu trả lời của Ngự Ngạo Thiên như một nhát dao đâm thẳng vào Tình Không, cũng như đâm vào lòng của Dao Dao.

Tại sao hắn có thể bình tĩnh nói ra những lời này? Người phụ nữ kia ít gì cũng đang mang trong mình giọt máu của hắn!

“Ngạo Thiên, anh đang nói gì vậy? Con của chúng ta cũng được gần 4 tháng rồi, anh xem, anh xem.”

Triệu Tình Không kích động lấy bức ảnh siêu âm từ trong túi ra: “Đây là con của anh, sao anh lại nhẫn tâm như vậy?”

Ngự Ngạo Thiên nhìn sơ qua bức ảnh đứa nhỏ trên tay cô, cười thần bí rồi nói:

“Triệu Tình Không, cô hẳn là luôn biết quan hệ với chúng ta, cũng biết tôi không có khả năng làm cho bất cứ người phụ nữ nào có con với tôi, chủ yếu nhất là…”

Đôi mắt thâm thúy của anh xẹt qua, tay hắn bóp mạnh miệng của cô, nói giọng trầm: “Hay là cô là con của kẻ thù tôi!”

“Em… em… em…? Ngạo Thiên, cha của con… là anh?”

Triệu Tình Không? Lẽ nào chủ tịch tập đoàn Áo Mỹ Triệu Chí Thành là cha của cô ta? Dao Dao căng thẳng suy nghĩ. Trước đây Ngự Ngạo Thiên giết chết Triệu Chí Thành không phải là vì chuyện làm ăn trên thương trường, mà là vì bọn hắn… Sớm đã có ân oán từ trước, Ngự Ngạo Thiên vì báo thù mà giết Triệu Chí Thành sao?

“Lẽ nào anh cô nói cho cô biết sao!” Buông tay ra, hắn lạnh lùng nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.