Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 393: Chương 393: Lần thứ hai ngự ngạo thiên xuất hiện trong phòng cô




Cô chậm rãi nhắm mắt lại. Đúng vậy, nếu cô cứ buông tay rời đi như vậy, Thần Dật phải làm sao bây giờ?

Vẫn sẽ bị Ngự Ngạo Thiên dằn vặt, dây dưa, cô luôn để ý rất nhiều, liệu Thần Dật có càng để ý hơn cô không?

Hắc Viêm Long nói rất đúng, ngay cả khi trong lòng không quên được chuyện này thì cũng phải dùng mọi cách mà quên đi. Cô không nên để Phong Thần Dật cũng bị dằn vặt giống như cô...

“Tôi đã hiểu.” Mệt mỏi gật đầu.

Hắc Viêm Long nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhẹ giọng thở dài...

Nếu như, Phong Thần Dật không phải là bạn hắn thì hắn nhất định khuyên Phong Thần Dật và Dao Dao ly hôn rồi.

Loại tình cảm của ba người này, chỉ cần một người rút lui, sẽ dễ dàng giải quyết. Cũng hết cách, hắn không có lựa chọn khác, Phong Thần Dật là bạn hắn, hắn chỉ có thể đứng về phía Phong Thần Dật mà thôi, cố gắng khuyên Dao Dao duy trì cuộc hôn nhân này!

“Reng reng reng reng...”

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Dao Dao hít vào ngụm khí lạnh, giương mắt nhìn.

Hắc Viêm Long liếc nhìn thái độ của Dao Dao, mặt tối sầm lại, khuôn mặt miễn cưỡng gượng cười, nói: “Là Thần Dật, tôi giúp cô nghe điện thoại của cậu ấy nha.” Nói xong, không đợi Dao Dao trả lời, hắn vội vàng cầm điện thoại đi nhanh ra khỏi phòng.

Sau khi xác định cửa đã đóng lại, Hắc Viêm Long nhìn tên Ngự Ngạo Thiên hiện trên màn hình điện thoại, cơ thể dựa vào ghế sô pha, chậm rãi nhấn nút nghe...

“Bảo bối, em đang làm gì đó?”

Nghe giọng nói ngọt ngào trong điện thoại, môi hắn kéo lên nụ cười, thu hoạch lớn nhất ngày hôm nay chính là hai vị lãnh đạo tập đoàn này nha, đối mặt với người phụ nữ yêu dấu, cả hai đều lộ ra vẻ ấm áp và quan tâm.

“Ngự tổng, sao cậu có thể xưng hô với vợ người khác như vậy?”

“Thần Dật?”

“Tôi không phải Thần Dật, tôi là Hắc Viêm Long.”

“Hả? Là Hắc tổng à. Dao Dao đâu?” Giọng nói trong điện thoại đột nhiên lạnh xuống.

Hai tay Hắc Viêm Long khoanh trước ngực, chậm rãi nói: “Mới từ quỷ môn quan cứu về. Cô ấy hiện đang nằm trên giường dưỡng bệnh, Ngự tổng có muốn đến đây “thêm chút sức lực” hay không, như vậy sau này cậu cũng sẽ không gặp được cô ấy nữa!”

“Tút tút tút.”

Điện thoại đột nhiên cúp máy, mắt Hắc Viêm Long chợt lóe lên: “A, thật là một ông chủ khó khăn, không nói một lời, đúng là thái độ cậu ấy và Phong Thần Dật đều giống nhau!” Hắn đứng dậy, đi về phía phòng ngủ.

Dao Dao lo lắng nhìn hắn: “Thần Dật nói gì vậy?”

“Không có gì, cậu ấy chỉ hỏi cô về chuyện công ty thôi.”

“Anh ấy không có nghi ngờ gì chứ?”

“Không có.” Biểu hiện của Hắc Viêm Long rất tự nhiên, làm cho Dao Dao cũng không nhận ra được cuộc điện thoại khi nãy là ai gọi đến.

“Vậy thì tốt...” Hai mắt cô vô ý nhìn về cánh tay đang băng một lớp băng gạc thật dày kia: “Coi như hiện giờ gạt được Thần Dật nhưng khi anh ấy trở về, nhìn vết thương này của tôi cũng sẽ biết đã xảy ra chuyện gì?”

“Cô không phải là bị người Phong gia hãm hại sao? Cậu ấy hận bà mẹ kế như vậy, đến lúc đó cô đem việc này đổ hết lên người mẹ kế cậu ấy là được rồi.”

Vẻ mặt cứng đờ, cô bỗng nhiên cảm thấy...Hắc Viêm Long này...thật xấu nha!

“Tuy rằng mẹ kế anh ấy không phải người tốt nhưng chúng ta cũng không thể làm vậy được?”

“Cô thật là ngốc mà. Trong kinh doanh, đây được gọi là win-win (1)! Ngược lại chúng ta không thể để Thần Dật biết chuyện này, mà Thần Dật lại hận mẹ kế cậu ấy như vậy. Cô vừa vặn có thể đuổi mẹ kế cậu ấy ra khỏi gia tộc, chuyện này quả thật là...nhất cử lưỡng tiện sao (2).”

“Ha ha... hình như cũng đúng. Thôi quên đi, bây giờ đi được tới đâu hay tới đó.”

“Đúng rồi, cô gái ngốc, mẹ cô hay ba cô là người nước Á Tư Lan Quốc vậy?”

Nhìn vẻ mặt tò mò của Hắc Viêm Long, đầu óc mơ hồ của cô lắc đầu: “Không phải. Bọn họ là người Trung Quốc.”

“Hả? Sao lạ vậy...” Nếu như ba mẹ của Dao Dao không phải là người nước Á Tư Lan Quốc hoặc cô ấy không phải con ruột của ba mẹ cô ấy, hoặc là cô ấy đã điều tra sai dòng dõi của chính mình.

“Làm sao vậy? Hắc tổng, tại sao anh lại hỏi việc này?”

“À, là như vầy, bởi vì...”

“Reng reng....reng...” Hắc Viêm Long vừa muốn mở miệng nói thì điện thoại của hắn chợt vang lên. “Alo?”

“Hắc tổng, trong công xảy ra chút chuyện, Phó tổng muốn ngài qua xử lý một chút.”

Hắc Viêm Long khó chịu nhăn mày: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Ngày hôm nay tất cả mọi chuyện của công ty đều không được làm phiền tôi!”

“Nhưng mà, Hắc tổng... Chuyện này rất khẩn cấp, ngài nhất định phải đến xử lý mới được.”

“Thôi được, tôi biết rồi! Thật phiền phức!” Hắn phẫn nộ cúp điện thoại, thời điểm ngước nhìn lên...

Dao Dao cười với hắn: “Hắc tổng, hôm nay thật phiền đến anh, làm lỡ việc của anh, anh nhanh về công ty đi!”

“Ừ.” Hắc Viêm Long nhìn bình truyền dịch đang “tí tách” truyền nước nói: “Chờ lát nữa truyền dịch xong, cô có thể tự tháo kim ra được không?”

“Được.”

“Này, đúng rồi, thuộc hạ của tôi có mua quần áo, để ở trong phòng khách. Cô truyền dịch xong lấy mặc vào đi. Ngoài ra...” Hắc Viêm Long liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Công ty có việc cần tôi về xử lý gấp nhưng cô có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ nhờ người đưa đồ ăn đến cho cô.”

Nghe Hắc Viêm Long đem mọi việc sắp xếp ổn thỏa, Dao Dao thật sự cảm động, cô càng ước ao Phong Thần Dật có thêm nhiều bạn bè tốt như vậy, còn cô thì đã có Cung Tiểu Mạn là bạn tốt rồi.

“Vâng. Tôi biết rồi, Hắc tổng, cám ơn anh.”

Nhìn Hắc Viêm Long rời đi, cô ngơ ngác nhìn trần nhà, tận lực làm cho đầu óc mình thanh tỉnh, không muốn nghĩ đến bất cứ việc gì.

Có thể là do tiếp nước, thuốc truyền dịch gây nên, cũng có thể do đêm đó cô quá mức mệt mỏi, bất tri bất giác cô liền ngủ thiếp đi...

“Nếu như tôi chết, cũng sẽ kéo cô chết cùng. Bảo bối, cô đừng nghĩ có thể thoát khỏi tôi...”

“Bảo bối, ngủ với người đàn ông khác có thú vị hơn so với ngủ cùng chồng không?”

“Ôi. Nó thật là chật nha!”

“Thả lỏng đi! Kẹp chặt như thế có muốn tôi làm nhanh hơn cũng không được!”

“Không muốn... không muốn...”

Ác mộng kéo tới liên tục, trong giấc mộng toàn bộ là bóng dáng của Ngự Ngạo Thiên.

Người đàn ông với gương mặt đẹp trai quyến rũ, đôi mắt sâu không đáy, cùng với thân thể không ngừng cử động, một lần lại một lần khắc sâu vào trí nhớ cô.

“Dừng lại... Không muốn... Buông tha cho tôi!” Giật mình bật dậy, chăn theo thân thể rớt xuống, nhìn gian phòng tối tăm trước mắt, cô mới phát hiện thì ra là cô nằm mơ.

Mệt mỏi xoa thái dương đầm đìa mồ hôi. “Hỏng rồi, mấy giờ rồi vậy?” Đưa tay, mở đèn lên, cô nhanh chóng nhìn về bình truyền dịch nơi đầu giường. Đã truyền xong rồi.

Cô ngủ quên...may là tỉnh lại kịp lúc.

Dao Dao giơ tay lên, vừa tính rút kim truyền dịch ra, lại phát hiện trên mu bàn tay hoàn toàn trống không.

“Kim đã được rút ra rồi.”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng từ bên kia truyền tới, Dao Dao toàn thân sợ hãi, theo bản năng nhìn về hướng phát ra âm thanh...

Ngự Ngạo Thiên đang ngồi trên ghế. Ánh đèn lờ mờ chiếu vào mặt hắn nhìn thật âm u, khiến cho người khác phải sợ hãi.

***

(1) Win-win: (nguyên tắc thắng-thắng) là một trong những nguyên tắc cơ bản của nghệ thuật đàm phán hiện đại. Theo nguyên tắc này, những người tham gia đàm phán sẽ tôn trọng và chấp nhận nguyên tắc “đôi bên cùng có lợi” (win-win) hoặc “các bên cùng có lợi” (win-win-win). Nguyên tắc này đảm bảo cho kết quả đàm phán bền vững hơn. Cơ sở chính của nguyên tắc win-win chính là vấn đề thỏa mãn tâm lý của các bên tham gia đàm phán. Trước khi có nguyên tắc này, đàm phán dựa chủ yếu trên nguyên tắc win-lost (thắng-thua).

(2) Nhất cử lưỡng tiện: Làm một việc mà kết hợp giải quyết được luôn cả việc khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.