Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 352: Chương 352: Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột




“Phong Thần Dật! Anh có hiểu hay không, anh nên tìm một người yêu anh để lấy làm vợ, mà người đó không phải là em!” Cô vẫn phải nói ra, phải do chính miệng cô nói ra rõ ràng.

Dù rằng cô biết những lời này sẽ khiến Phong Thần Dật bị tổn thương nhưng cũng không có cách nào khác, cho dù có phải tìm ngàn vạn lý do để từ chối cuộc hôn nhân này cô cũng phải làm, chỉ e với tính cách của Phong Thần Dật, hắn sẽ không dễ dàng gì mà thay đổi ý kiến.

Chỉ có duy nhất lý do này có lẽ có thể đẩy lùi được Phong Thần Dật.

Lúc cô mới biết về cuộc hôn nhân giữa Tiểu Kiều và Hạ Nhậm Lương, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là cảm thấy Hạ Nhậm Lương rất đê tiện. Hắn rõ ràng không yêu Tiểu Kiều nhưng lại vì những lý do khác mà kết hôn với cô ấy.

Nếu như bây giờ cô muốn trả thù cho mẹ của mình mà kết hôn với Phong Thần Dật, so với Hạ Nhậm Lương thì có gì khác biệt chứ?

Trong số hàng vạn lý do của một cuộc hôn nhân thì không yêu đối phương chính là lý do đáng sợ nhất.

Nhưng mà bắt đầu từ lúc nào cô lại không còn yêu Phong Thần Dật nữa?

Ồ, cô không nhớ nữa. Chỉ biết rằng, lúc mẹ cô qua đời, Phong Thần Dật đã xuất hiện trước mặt cô, cảm giác của cô lúc đó chính là người đàn ông này là “người nhà” của mình nhưng lại chẳng phải là người yêu!

“Không sao... em không yêu anh cũng không sao.”

Đồng tử giãn ra, cô sững người nhìn Phong Thần Dật đang cười gượng gạo ở trước mặt, nhất thời nhìn hắn như ngây dại. “Anh, anh... không để ý sao?”

“Đúng! Không để ý! Em không yêu anh cũng không sao, chỉ cần... anh yêu em là đủ rồi!” Dứt lời hắn đột nhiên kéo Dao Dao vào trong lòng. “Dao Dao, trả lời anh, có hay không?”

Anh yêu em...

Anh yêu em...

Chỉ có trời đất mới biết, cô đã đợi Phong Thần Dật nói ra ba từ này bao nhiêu năm rồi?

Hai năm đó bọn họ ở bên nhau, Phong Thần Dật chưa một lần nói ra ba từ này, trước giờ cũng chưa từng nói với cô, hắn yêu cô. Nhưng lúc này người đàn ông “keo kiệt” đó đã nói ra rồi.

Nhưng vì sao...

Cô ngay cả một chút hồi hộp cũng không có, ngược lại cảm thấy ba từ này sao lại nặng nề đến vậy? “Phong Thần Dật...”

“Có hay không? Dao Dao, chỉ cần em nói có, anh sẽ giúp em giải quyết chuyện với Ngự Ngạo Thiên!” Lần này, Phong Thần Dật không để cho Dao Dao có cơ hội nói chuyện nữa, hắn chỉ cần câu trả lời của cô.

Nhưng câu trả lời này lại đâu phải chỉ đơn giản là “có” hoặc “không”, có thể nói ra sao?

Đúng vậy, đúng là cô thật sự cần đến sự giúp đỡ của Phong Thần Dật, cũng cần phải mượn lực lượng của hắn để trả thù cho mẹ. Nhưng, nếu cô vì chuyện trước mắt mà kết hôn, cứ cho là bản thân không để ý, không quan trọng nhưng với Phong Thần Dật thì sao? Đối với hắn có phải là quá không công bằng đó sao?

Không... Cũng không được coi là không công bằng!

Họ đã từng qua lại với nhau, hơn nữa cô đã yêu hắn lâu như vậy, sau khi kết hôn, cô có thể từ từ tìm tại cảm giác yêu hắn, dũng khí để yêu hắn, cả đời này ở bên cạnh hắn, như vậy không phải là tốt rồi sao?

Nên chứ?...

Có thể chứ?

Từ từ... yêu... Phong Thần Dật? “Em đồng ý.”

“Ôi... he he...” Ngay khi Dao Dao gật đầu đồng ý, Phong Thần Dật mỉm cười hạnh phúc, giống như thể cô là một vật quý giá mà anh vừa có được, liền ôm chặt cô vào trong lòng.

Hắn thật sự quá hạnh phúc, hạnh phúc chưa từng thấy!

Yêu một cô gái nhiều năm như vậy, lại trở về bên cạnh hắn rồi. Cho dù... Hắn biết, cuộc hôn nhân này là hắn giở trò bỉ ổi mới có được. Nhưng mà không sao, hắn có thể từ từ làm cho cô yêu hắn một lần nữa, rồi sẽ cho cô một tương lai tràn đầy hạnh phúc...

Sáng sớm hôm sau.

Cuộc hôn nhân này thực sự đến quá đột ngột rồi, đối với Phong Thần Dật thì đó là một chuyện tốt, còn đối với Dao Dao, nó lại giống như là một giấc mơ vậy.

Hôm qua sau khi cô gật đầu đồng ý, Phong Thần Dật liền rời đi. Mãi đến sáng sớm hôm nay, Dao Dao vẫn còn đang nghĩ...

Phong Thần Dật hôm qua rốt cuộc có đến đây không?

“Ding ding.”

“Anh đã đến cổng trường học em rồi.” Khi tin nhắn này được gửi đến, cô liền xác nhận được tất cả những gì xảy ra ngày hôm qua là sự thật. Cô... Cô thật sự đã đồng ý kết hôn với Phong Thần Dật rồi. Bởi vì họ đã có một cuộc hẹn rằng sáng sớm hôm nay sẽ đi đến Phong Gia để gặp ba của Phong Thần Dật.

Sau khi đánh răng rửa mặt, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Dao Dao nhanh chóng lên xe của Phong Thần Dật.

“Chào buổi sáng.”

Lời chào quen thuộc này vẫn giống như hai năm trước, chỉ có điều khác biệt là, người đàn ông này so với hai năm trước đã trưởng thành hơn rất nhiều, rất rất nhiều, không còn là những bộ đồ giản dị lúc trước nữa, thay vào đó là bộ âu phục sang trọng. “Chào buổi sáng.”

Chiếc xe vừa chuẩn bị khởi động.

“Chờ đã!” Dao Dao khó xử kéo lấy cánh tay của hắn: “Anh... không suy nghĩ lại sao?”

“Anh có cảm thấy hôm qua là do em bị kích động và không lí trí, nên mới lựa chọn như vậy?”

Đúng vậy!

Cô không chỉ cho rằng Phong Thần Dật hôm qua là do quá kích động và không tỉnh táo nên mới đưa ra quyết định như vậy, mà ngay cả bản thân cô cũng cho rằng mình cũng quá kích động và không tỉnh táo nên mới đưa ra câu trả lời như vậy.

Sáng sớm hôm nay, cô đã hỏi đi hỏi lại bản thân cả ngàn vạn lần rồi, thật sự là muốn kết hôn với Phong Thần Dật sao?

Kết hôn là chuyện của cả một đời!

Cho dù sau này cô có thể yêu lại Phong Thần Dật một lần nữa nhưng lúc này đây, cô đối với hắn chỉ có cảm giác của “người thân” mà thôi. “Thần Dật, em khuyên anh hãy suy nghĩ lại.”

“Năm anh mười ba tuổi hai đứa mình đã gặp nhau, từ đó đến nay, cảm giác của anh đối với em chưa từng thay đổi, sáu năm rồi, em cảm thấy anh còn phải suy nghĩ cái gì?”

Sáu năm... chưa từng thay đổi? Vậy hắn năm đó tại sao lại cùng với...

Bỏ đi! Bây giờ cô còn có tư cách hỏi Phong Thần Dật những điều này sao?

Thực ra nếu nghĩ lại, bản thân cũng không giống như vậy, từ năm hắn 16 tuổi cho đến bây giờ là hai mươi hai tuổi, cũng là khoảng thời gian sáu năm đằng đẵng, chỉ có điều... tình yêu đó không biết lúc nào đã dần dần biến mất rồi.

“Trước đây em đã từng hỏi anh thích em từ khi nào, không phải anh nói từ lúc em học năm ba trung học sao? Bây giờ sao lại thành năm nhất rồi?”

Nhìn ánh mắt xem thường của cô, Phong Thần Dật cười nhạt, trực tiếp khởi động xe: “Vậy em đoán, cái nào mới là sự thật?”

“Em làm sao biết, anh mỗi lúc một thay đổi, bây giờ lại thành lúc em mười ba tuổi.”

“Ồ.” Phong Thần Dật đưa tay đặt lên vai cô, ghé sát đầu vào tai cô thì thầm: “Lúc em cứu con mèo của anh.”

Lần đầu gặp nhau, hắn chỉ là cảm thấy cô gái này thật sự rất dễ thương, hắn từ trước đến nay chưa từng gặp qua cô gái nào dễ thương như vậy. Nhưng mà lần thứ hai họ gặp lại nhau, chính là lúc Dao Dao đã cứu con mèo mà hắn nuôi đó. Hắn nhất thời liền có cảm giác rung động với cô gái dễ thương này.

Thật kỳ lạ, không nói được vì sao thích cô ấy, chỉ là trong lòng rất muốn để cô ấy ở bên cạnh mình, rất muốn yêu cô ấy.

Mà lúc trước, bất luận Dao Dao gặng hỏi vấn đề này như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng đều trả lời rất mơ hồ.

Nhưng hiện tại lại không như vậy...

Hắn đã từng rất nhiều lần làm tổn thương cô chỉ vì suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau.

Nếu như hai năm trước, hắn có thể trân trọng mối quan hệ này một chút thì có lẽ đã không đi xa quá như vậy.

Nếu như hai năm trước, lúc hắn bị đưa đi xa như vậy, không phải tỏ ra một chút cũng không quan tâm thì cũng sẽ không phải dằn vặt mình suốt hai năm rồi.

Nếu như hai năm sau hắn lại lần nữa gặp được cô, không phải dùng thái độ đùa vui đối với cô, mà là ngồi xuống nghiêm túc nói với cô ấy, anh vẫn còn yêu em, có thể họ cũng sẽ không mất một khoảng thời gian dài như vậy mới có thể ở bên nhau.

Nếu như... hai năm sau, lúc cô tìm hắn mượn tiền, hắn không nói những lời làm tổn thương cô, cô... có thể sẽ không làm tình nhân của Ngự Ngạo Thiên.

Vì vậy, kể từ giờ phút này, hắn tự nói với bản thân sau này sẽ không làm tổn thương người con gái này nữa, yêu thì nói ra; tốt với cô thì sẽ thể hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.