Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 391: Chương 391: Quay trở về từ ranh giới cái chết




Bên trong xe, sau khi Hắc Viêm Long nói những lời này thì xe nhanh chóng dừng lại bên lề đường.

“Hắc tổng, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vệ sĩ bên trong xe tò mò hỏi.

Hắc Viêm Long nhìn chằm chằm vào bóng dáng bên đường: “Đó là... Ngự Ngạo Thiên sao?”

Đợi vệ sĩ nhìn theo tầm mắt của Hắc Viêm thì Ngự Ngạo Thiên đã ngồi lên xe rồi rời đi.

“Giấy phép chính phủ, chắc là Ngự Ngạo Thiên đến xử lý công việc.”

“Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?” Hắc Viêm Long nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía đường cái đối diện tiểu khu.

“Nhanh lái xe!”

“Vâng. Hắc tổng.” Xe khởi động rồi quẹo cua một cái trực tiếp lái vào khu phố thấp kém nơi mà chiếc xe kia vừa rời đi.

Đây chính là nơi ở của mẹ Dao Dao.

Ngày hôm nay Hắc Viêm Long đến Bác Sâm để tìm cô nhưng Phong Thần Dật nói đêm qua cô đã bỏ nhà đi rồi. Hắn suy nghĩ, người phụ nữ này không có chỗ đi nên chắc là về nhà mẹ đẻ rồi. Vì vậy hắn liền chạy đến nơi đây. Ai biết được ở cửa khu phố lại gặp được Ngự Ngạo Thiên!

A...

Ngự Ngạo Thiên sáng sớm đã xuất hiện ở nơi này, lẽ nào...

Họ yêu đương vụng trộm sao?

Không phải, cô gái kia chắc hẳn không phải loại người như thế!

“Tự tôi vào là được rồi, mọi người ở cửa chờ tôi!”

“Vâng, Hắc tổng.”

Hắc Viêm Long theo cầu thang bước nhanh về phía cửa nhà Dao Dao.

“Cốc!” Vừa mới gõ một cái thì cửa phòng đột nhiên mở ra.

“Cũng không thèm khóa cửa, cô gái này thật không cẩn thận gì cả.” Đẩy cửa ra, hắn bước vào bên trong. Bên trong phòng khách rất yên tĩnh.

“Em gái... cô đang ở nhà sao? Em gái.” Hắn dò xét gọi hai tiếng, ánh mắt Hắc Viêm Long cuối cùng dừng lại trên cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt.

Lẽ nào còn đang ngủ sao?

“Em gái!”

“Cộc, cộc, cộc!”

“Tôi vào được chứ?” Hắc Viêm Long không nhịn được nhíu mày lại sau đó đẩy cửa phòng ngủ ra.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn sợ đến ngây người, con mắt màu đen không ngừng mở to.

Quần áo rơi khắp nơi trên mặt đất, cô gái nằm trong phòng tắm cùng với vết máu lênh láng.

“Lạc Dao Dao! Lạc Dao Dao!” Giọt mồ hôi lớn chảy xuống trán, Hắc Viêm Long vội vàng cầm lấy chăn đắp lên trên người của cô sau đó móc điện thoại ra gọi: “Nhanh kêu bác sĩ Trương qua đây!”

Ước chừng chừng một giờ sau...

Căn phòng yên tĩnh có rất nhiều người đứng. Hắc Viêm Long mặt không đổi sắc ngồi trong phòng khách.

Chỉ chốc lát sau, bác sĩ từ bên trong đi ra nói: “Hắc tổng, vết thương của vị tiểu thư này đã được khâu lại rồi. Chỉ là...”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là vị tiểu thư kia mất máu quá nhiều cần phải truyền máu gấp.”

“Vậy hãy truyền máu cho cô ấy đi. Nói với tôi thì có ích gì chứ?” Hắc Viêm Long tức giận gầm nhẹ.

Bác sĩ khẩn trương cúi thấp đầu xuống nói: “Hắc... Hắc tổng, Hắc gia chỉ có đủ máu dự phòng cho cậu, hơn nữa nhóm máu của vị tiểu thư này cực kỳ đặc biệt sợ rằng bệnh viện cũng sẽ không chuẩn bị kịp.”

“Vậy theo ý của ông là không có cách sao?” Hắc Viêm Long chớp mắt.

Bác sĩ này biết tính tình của hắn không tốt nên vội vàng lắc đầu nói: “Tôi vừa kêu hộ sĩ điều tra, nhóm máu phù hợp với vị tiểu thư này chắc hẳn Phong gia vẫn còn dự trữ một chút.”

Mỗi gia đình giàu có đều không tránh khỏi nguy cơ nên trong kho dự trữ có một số máu nhất định để phòng ngừa rủi ro. Số máu đó được được chuyển đến trong mỗi năm hoặc được chuyển từ nơi khác đến.

Hắc Viêm Long nhíu nhíu mày, chẳng lẽ Dao Dao vừa mới gả vào Phong gia thì bọn họ đã chuẩn bị máu cho cô rồi sao?

“Không nói sớm! Tôi sẽ gọi điện cho chú Phong! Được rồi, Dao Dao cần loại máu gì?”

“Nhóm máu O, nhóm máu đặc biệt. Cậu nói với Phong lão gia là ông ấy biết rồi.”

“Được.” Hắc Viêm Long vội vàng bấm số điện thoại của Phong Tiêu, khuôn mặt lạnh lùng lập tức biến đổi thành một nụ cười nho nhã: “Bác trai, là cháu đây, Viêm Long.”

“Chuyện gì, Viêm Long?”

“Là như vậy. Cháu... có một người bạn rất thân vừa mới xảy ra tai nạn xe cộ. Nhóm máu của cô ấy rất đặc biệt, thông qua kiểm tra thì hình như kho máu mới của Phong gia có dự trữ máu phù hợp với nhóm máu của cô ấy.”

“Ồ! Người bạn kia của cậu cũng đến từ nước Sloan sao?”

Nghe Phong Tiêu nói lời này, Hắc Viêm Long vô cùng sửng sốt. Nước Sloan sao? Mẹ kế và chị gái của Phong Thần Dật dường như cũng là người của đất nước kia.

Vì sao khi hắn mượn máu thì chú Phong lại đột nhiên nói ra những lời này?

Đôi mắt màu đen của Hắc Viêm Long chuyển động, mỉm cười nói: “Chú, tại sao chú lại biết bạn của cháu là người Sloan?”

“Ha ha, cậu biết đấy mẹ và chị Thần Dật đều là người Sloan, ước đoán toàn quốc chỉ có mỗi gia đình chúng tôi có nhóm máu đặc chủng. Cậu đột nhiên tìm tôi mượn máu thì chắc hẳn muốn mượn nhóm máu O rồi.”

Chuyện gì xảy ra vậy?

Nhóm máu O đặc chủng là nhóm máu của người Sloan sao?

Không thể giải thích nổi, Hắc Viêm Long dường như đã biết được bí mật gì đó nhưng dường như lại có chút mất trật tự. Đôi mắt màu đen không ngừng nhìn về phía phòng ngủ.

Tại sao Dao Dao lại cùng nhóm máu với mẹ kế và chị dâu của Phong Thần Dật chứ?

Cho dù Hắc Viêm Long vô cùng hiếu kỳ nhưng chuyện cấp bách nhất vẫn là cứu Dao Dao. Hắn đành phải đè xuống sự hiếu kỳ rồi phái người đến Phong gia lấy máu về.

Thời gian trôi qua từng chút...

Hắc Viêm Long chậm rãi đi vào bên trong phòng ngủ nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút huyết sắc nào, hắn nhíu mày.

“Hắc tổng, đã một ngày rồi cậu không ăn gì cả, để tôi gọi thủ hạ đi mua đồ cho cậu.”

“Không cần, mọi người đi ra ngoài đi!” Hắc Viêm Long khoát tay áo, các vệ sĩ đứng bên trong phòng khách nhanh chóng rời khỏi nhà Dao Dao.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Dao Dao đột nhiên vang lên.

Hắc Viêm Long rất nhanh cầm lấy rồi liếc nhìn tên hiển thị, hắn vội vàng bấm nghe...

“Đang làm gì đó?” Trong điện thoại truyền đến một tiếng nói quen thuộc.

Hắc Viêm Long khổ sở liếc nhìn Dao Dao rồi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hắn trả lời với giọng điệu rất thoải mái: “Anh đoán xem tôi đang làm gì?”

“Viêm Long? Làm thế nào... Dao Dao đâu?”

“Tôi rảnh rỗi buồn nên tìm cô ấy đi ăn, cô ấy mới vừa vào phòng vệ sinh. Một lát nữa tôi sẽ bảo cô ấy gọi cho anh.”

“Được.”

“Được rồi, Thần Dật.” Đôi mắt màu mực của Hắc Viêm Long chợt lóe lên, hắn chậm rãi nói: “Chừng nào anh từ Turkey trở về?”

“Còn phải vài ngày nữa. Có chuyện gì sao?”

Còn vài ngày...

Đôi mắt màu mực của hắn nhìn về phía cổ tay Dao Dao đang băng bó đầy vải trắng, hắn vội vàng nặn ra một khuôn mặt tươi cười: “Không sao, tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi. Sau khi trở về thì cùng nhau ăn cơm nhé.”

“Được. Tôi cúp máy trước.”

“Được.” Hắc Viêm Long rất nhanh liền cúp điện thoại, theo bản năng thở dài một hơi.

Nếu như lúc đầu hắn không rõ vì sao Dao Dao lại tự sát thì khi nhận được cuộc điện thoại của Phong Thần Dật hắn có hơi hiểu một chút.

Ngay cả hắn cũng cảm thấy khó khăn khi đối mặt với Phong Thần Dật vậy... Dao Dao thì sao?

“Hắc tổng...”

Bỗng một tiếng nói yếu ớt truyền vào trong lỗ tai của Hắc Viêm Long. Thân thể hắn chợt giật mình một cái. Hắn hơi tức giận nhìn về phía Dao Dao: “Đột nhiên nói chuyện, muốn hù chết tôi sao hả người phụ nữ kia?”

Cô hôn mê trọn một buổi sáng, bây giờ có thể tỉnh lại cũng coi như hắn có thể yên tâm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.