Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 471: Chương 471: Quyết định hạ sinh đứa bé (2)




“Ha ha, cô Lisa à, cô là thư kí của Thần Dật nên thời gian ở bên Thần Dật chắc sẽ nhiều hơn tôi, xem bộ dạng cô lúc này, không phải là đã cảm nhận được điều gì đó rồi chứ?”

Đúng vậy, từ cái ngày đầu tiền Tạ Chỉ Thanh đến công ty thực tập, Lisa đã nhìn thấy đôi mắt của cô ta phát sáng, chắc chắn không phải loại bóng đèn tiết kiệm điện, hơn nữa 5 lần 7 lượt nghe ngóng những tài liệu mật quan trọng. “Nhưng cô phải là người hiểu Phong tổng hơn tôi chứ, phải trở thành người của Phong tổng mới không bị cô ta giật dây.”

“Ha ha, tất nhiên tôi hiểu Thần Dật. Thế nhưng… tôi cũng biết thế nào gọi là minh thương dị đóa, ám tiến nan phòng, bây giờ cô ta vẫn chưa biết tôi là ai, tức là tôi đang đứng trong bóng tối. Vì vậy, không cần thiết để cô ta biết rõ kẻ thù của mình là ai.”

Hu…

Nghe xong lời Dao Dao nói, Lisa không nén được tiếng thở dài, cô còn lo lắng bà Phong sẽ bị Tạ Chỉ Thanh chơi xỏ, bây giờ xem ra…

Ha ha ha ha, xem ra bà Phong đây cũng không phải bóng đèn tiết kiệm rồi, trước đây cô ta còn dùng kế sách để có thể 1 chọi 10 cơ mà, xem ra sự lo lắng của Lisa là dư thừa rồi.

“Cốc cốc cốc.”

“Vào đi!”

Khẽ mở cánh cửa văn phòng, thấy Phong Thần Dật đang chăm chú đọc tài liệu, Dao Dao cười một cách bí hiểm. “Phong tổng, có thể nói chuyện riêng tư một lúc với ngài không?”

“Em yêu, em nói chuyện có thể bớt rợn người một chút không?” Phong Thần Dật vẫn cúi đầu đọc tài liệu cầm trên tay.

Cô tỏ vẻ không vui bĩu miệng: “Chẳng có ý gì, chưa gì đã bị anh phát hiện rồi.” rồi cô kéo ghế ra, nũng nịu ngồi xuống.

“Rồi, là anh sai. Lỗi của anh. Lần sau sẽ không vạch trần em nữa.”

“Phải thế chứ!”

Trông vẻ mặt Dao Dao vẫn không mấy vui vẻ, Phong Thần Dật bất lực lắc đầu, bỏ tài liệu trên tay xuống, chầm chậm tiến đến gần cô, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn: “Vợ ạ, đừng giận nữa được không?”

Mặt Dao Dao bỗng chốc đỏ ửng lên, đây là lần thứ hai cô nghe được Thần Dật gọi mình là vợ, hơn nữa lại ở chốn nghiêm nghị như thế này. “Anh, anh có thể nhẹ nhàng một chút không?”

“Ha, nói đi. Tìm anh có việc gì?”

“Cũng chẳng có việc gì quan trọng, em chỉ muốn hỏi anh… học trưởng Kỳ Liên, có phải là do anh tuyển đến?”

Phong Thần Dật quay sang, chậm bước về phía bàn làm việc: “Ừm, hai ngày trước Khả Hinh đến tìm tôi, nói muốn giới thiệu bạn trai đến công ty, em có xem qua CV của Kỳ Liên Ngạo Vân, thực là một người tài, liền giới thiệu anh ta đến bộ pháp vụ rồi. Sao vậy?”

“Hừm…” Dao Dao ngập ngừng, thử đưa ra lời đề nghị: “Anh, có thể từ chối học trưởng Kỳ Liên được không?”

“Tại sao?”

“Ừm…”

Trông bộ dạng khó nói của Dao Dao, đôi mắt lạnh lùng của Thần Dật trầm xuống, cười nhạt: “Bời vì hắn là em trai Ngự Ngạo Thiên phải không?”

“Anh… anh đã biết rồi sao?!” Dao Dao mở to đôi mắt không dám tin.

“Từ lâu rồi Ngự Ngạo Thiên có nói với anh hắn có một người em trai. Lần này, sau khi Khả Hình dẫn Kỳ Liên Ngạo Vân đến giới thiệu, anh đã nói chuyện riêng với cậu ấy rồi, cậu ấy chính là em trai của Ngự Ngạo Thiên.” Đôi mắt lạnh lùng chợt sáng lên, Phong Thần Dật tựa vào lưng ghế bàn làm việc: “Không phải là anh không cảm nhận được tình cảm mà Ngự Ngạo Thiên dành cho em trai mình, cũng không phải không cảm nhận được sự uất hận mà Kỳ Liên Ngạo Vân dành cho Ngự Ngạo Thiên. Vì vậy, anh đặc biệt muốn tuyển Kỳ Liên Ngạo Vân về. Chuyện này không liên quan đến Khả Hinh.”

“Anh muốn lợi dụng Kỳ Liên Ngạo Vân để hạ gục Ngự Ngạo Thiên?”

“Chẳng ai có thể hiểu rõ tâm tư của Ngự Ngạo Thiên hơn anh em ruột thịt, không phải sao? Vì vậy, Kỳ Liên Ngạo Vân là nhân tố sáng giá nhất có thể khống chế Ngư Ngạo Thiên!”

Đúng vậy, dựa vào mối quan hệ anh em của họ, cùng với cái tình mà Ngự Ngạo Thiên dành cho em trai mình, sẽ có nhiều chuyện mà Ngự Ngạo Thiên phải nhượng cho em mình, có điều…”Thần Dật, đừng như vậy, họ dù gì cũng là anh em ruột. Dù học trưởng Kỳ Liên có đang hận Ngự Ngạo Thiên thì chúng ta cũng không nên tạo ra trận bàn cờ giữa anh em họ!”

Bất chợt, khuôn mặt lạnh lùng của Phong Thần Dật bị bao phủ bởi một nét u uất, anh khẽ chớp mắt, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Dao Dao: “Em… không nỡ?!”

Đôi tay bị nắm chặt bỗng run lên, tuy câu nói của Phong Thần Dật mơ hồ không rõ nhưng Dao Dao hiểu rõ ý nghĩa câu nói trong đó.

Không nỡ?

Không nỡ?!

Là như vậy sao? Từ khi gặp Kỳ Liên Ngạo Vân xuất hiện ở Phong thị, phản ứng đầu tiên của cô chính là không muốn anh em họ sát phạt lẫn nhau.

Thế nhưng…

Đây chẳng phải là biểu hiện cho chút tình cảm còn xót lại đối với Ngạo Thiên hay sao?! “Xin lỗi, Thần Dật, có lẽ em không hiểu rõ hướng phát triển của sự tình, chỉ là một chút muốn báo thù, nhưng lại quên mất rằng mối hận này một khi bắt đầu thì không cần phải suy nghĩ quá nhiều, cũng không cần phải suy nghĩ nhiều đến tình cảm anh em của họ. Xin lỗi…”

Đúng, không cần phải suy nghĩ nhiều như vây.

Việc gia nhập của Kỳ Liên Ngạo Vân, vô tình đã thúc đẩy mục tiêu báo thù của cô, không phải sao?

“Anh ra ngoài trước đây.” Phong Thần Dật lạnh lùng buông tay.

Dao Dao mặt vô cảm xúc: “Thần Dật, sắp xếp cho em đến bộ phận pháp vụ đi.”

“Hả?”

“Những ngày này, chất xám của em đều ở bên Bác Sâm, có điều, em biết tình hình của anh hiện giờ cũng đang bị Phong Thần Duệ đàn áp không tha. Cũng cùng lúc cạnh tranh với Ngự Ngạo Thiên, em hy vọng mình có thể tận lực làm hết nghĩa vụ của một người vợ, cùng anh chống lại Phong Thần Duệ, có được không?”

Dao Dao vẫn luôn cho rằng mình chưa làm được gì cho Phong Thần Dật, nhưng thật ra Thần Dật có thể nhìn thấy rõ Dao Dao đã hy sinh cho mình rất nhiều trong khoảng thời gian này.

Nếu không phải là vì anh ta, Dao Dao sao có thể hận Lan Nghê Bội như vậy; nếu như không phải vì anh ta, những lãnh đạo cấp cao đã xin nghỉ phép sao có thể tự nguyện ở lại đến 20%.

Rõ ràng đã làm rất nhiều, Dao Dao vẫn nhất quyết cho rằng mình chưa làm được gì cả.

Phong Thần Dật hiểu rõ vì sao cô lại biểu hiện ra như vậy, nếu không, lấy gì để bù đắp cho sự thiệt thòi của trái tim này.

Cảm giác mắc nợ đó càng mãnh liệt, lại càng xem nhẹ công lao của mình; càng xem nhẹ công sức của mình thì càng dễ dàng chứng minh…

Cho đến ngày hôm nay, Dao Dao vẫn chưa tái lập tình yêu với anh ta!

“Anh biết rồi, đến lúc đó anh sẽ sắp xếp. Em đi ra ngoài trước đi.” Phong Thần Dật miễn cưỡng nở một nụ cười, mắt dõi theo bóng Dao Dao bước ra khỏi căn phòng.

Một lúc sau, trên khuôn mặt, ánh mắt anh mới bắt đầu hiện lên nét buồn bã và bất lực…

Sân thể chất trong khuôn viên ngôi trường đại học top 1 thật nhộn nhịp. Các bạn học sinh đến dự thi lần cuối cùng cũng đã đến và ngồi kín các dãy ghế trên sân.

Đề tài lần này là sự phát triển toàn diện trí đức mỹ thể lao, vậy nên thế vận hội lần này vừa là một cuộc thi thể chất, vừa là một thế vận hội phổ thông, được tiến hành tổ chức cả hai phương diện.

“Sau đây, xin mời ông Ngự lý sự có đôi lời phát biểu thay mặt cho toàn thể sinh viên.” Đợi MC nói xong, Ngự Ngạo Thiên chầm chậm tiến về phía khán đài.

“Thật vinh hạnh, giám đốc Ngự bận như vậy nhưng vẫn bỏ chút thời gian có mặt tại thế vận hội của chúng ta. Một lát nữa, tôi nhất định sẽ tìm ngài cùng chụp một bức ảnh.”

“Tôi cũng muốn đi! Nếu có thể có một tấm hình chụp chung với ngài, về sau đi tìm việc cũng sẽ thuận lợi hơn đôi phần?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.