Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 472: Chương 472: Quyết định hạ sinh đứa bé (3)




“Điều đó là đương nhiên…”

Nghe học sinh xung quanh không ngớt lời tán thưởng Ngự Ngạo Thiên, Dao Dao cúi mặt không nói gì…

Hôm nay, hình tượng của Ngự Ngạo Thiên tồn tại như các vị thần, nhưng ai mà biết được tất cả những việc làm không quang minh chính đại của vị thần này?

Cô nhìn sang Kỳ Liên Ngạo Vân đang ngồi ghế của sinh viên năm 3, cô tin rằng tâm trạng của học trưởng Kỳ Liên lúc này cũng hệt như mình?

“Ngực lép, cuối cùng cô cũng chịu về trường rồi?” Long Kỳ ngồi phía sau ghé sát nói với Dao Dao.

Lúc đầu nhìn Long Kỳ cô ngỡ như người lạ, nhưng cũng nhanh chóng đáp lại, mối hận thù này là giữa cô và Ngự Ngạo Thiên, không liên quan đến người khác, không phải sao? “Tôi cũng không muốn quay lại, nhưng tôi đã hứa phụ trách các thủ tục ở trường, hoạt động lần này tôi không thể không đến.”

“Ha, rõ ràng là một tên mọt sách mà nay lại không muốn học hành gì nữa sao? Sao vậy? Kết hôn xong là chỉ muốn quan tâm hai người một thế giới thôi sao?”

Bị Long Kỳ chọc ghẹo như vậy, tâm trạng của Dao Dao cũng nhẹ hơn vài phần: “Anh chẳng phải cũng vậy sao? Rõ ràng trước đây vốn chẳng thích học hành gì, nay lại như thể yêu trường yêu lớp, thích hợp với mấy hoạt động của trường vậy?”

“Thích hợp cái gì? Hai ngày trước tôi vẫn còn bị mời bố mẹ đấy.

“Mời bố mẹ?” Dao Dao che miệng cười giễu cợt: “Cho đến nay tôi vẫn chưa biết cái cảm giác bị thỉnh bố mẹ.”

“Ha, cô thì giỏi quá rồi, chẳng phải là học sinh giỏi sao. Sao có thể bị gọi phụ huynh đến chứ.”

“Nói đến chuyện này, sao mà anh bị gọi cả phụ huynh đến thế?”

“Ây da…” Long Kỳ ngại ngùng gãi đầu, nhìn về phía xa xa: “Thầy hiệu trưởng nói là tôi ở trường gây loạn nên mới gọi anh tôi đến.”

Chuyện này có vẻ như xảy ra cách đây không lâu.

Long Diệp nhận điện thoại của thầy hiệu trưởng mà không hiểu chuyện gì, chạy ngay đến phòng hiệu trưởng, nhưng vừa đến nơi, thầy đã quở trách anh té tát…

“Ông Long, em trai ông đã thành lập một nhóm xã hội ở ngay trường đại học top 1, ông đã biết chưa?”

“Tôi không biết.”

“Haiz, Vậy ông nên đi hỏi em trai ông đi, đường đường là sinh viên trường đại học top 1, các em đều tuân thủ các quy tắc của trường, hiện nay nhiều giáo viên phát hiện các em có những vết săm trên người đã không nói rồi, nhiều bậc phụ huynh còn phản ánh lại đi các em còn đi đêm không về nhà. Nếu không phải nể mặt Ngự Cẩm Sự thì chuyện này tôi cũng không giải quyết hời hợt vậy đâu.”

“Phải, phải… cảm ơn thầy hiệu trưởng, về nhà tôi nhất định sẽ quản lý Long Kỳ thật tốt.” Long Diệp cảm thấy cả đời chưa bao giờ mất mặt như thế này.

Vừa về nhà đến nhà đã triệu hồi Ngự Ngạo Thiên đợi Long Kỳ về dạy cho một bài học.

“Ngao Thiên, anh nói trước hay để tôi nói trước?” Long Diệp đưa mắt nhìn Ngự Ngạo Thiên ra ám hiệu.

Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng mở lời: “Để tôi nói trước.” Ánh mắt sắc lạnh hướng về phía Long Kỳ đang đứng ngay trước mặt: “Tôi cho cậu đi học. Mục đích để làm gì? Cậu giỏi thật đấy, mới đi học được mấy tháng đã dựng cho tôi cả một xã đoàn?”

“Chuyện này không liên quan đến tôi, là bọn họ cứ muốn theo tôi đó chứ!”

“Còn già mồm à?! Bất kể họ có chủ động, hay là cậu chủ động, tôi hỏi cậu, có thật là cậu đã thành lập ra một xã đoàn không!”

“Phải…”

“Giải tán ngay lập tức cho tôi!” Ngự Ngạo Thiên dứt khoát ra lệnh.

Đến lúc Long Kỳ chuẩn bị giải thích, Long Diệp mới tiếp lời: “Long Kỳ, em có biết anh trai em là anh đây, hôm nay đã mất mặt như thế nào không, nghĩ cho anh một chút được không? Lúc trước thầy hiệu trưởng nhìn thấy anh, không phải là gật đầu thì cũng là một câu chào, hôm nay thì hay rồi, ông ta lại dám chỉ thẳng vào mặt anh mà trút giận! Đều là do em!”

“Khốn kiếp, lão già này lại dám lên giọng thế sao? Em sẽ đi tìm người đến tính sổ với lão!”

Long Diệp nhìn sang Ngự Ngạo Thiên, bất chợt giận đến nổ khói; “Quay lại cho tôi!” Liền đó là những câu chửi rủa thậm tệ, chửi Long Kỳ không ngưng.

“Thôi được, đến giờ phút này, anh trai với Ngạo Thiên không quản em nữa. Em đúng là con rơi mà!’” Long Kỳ cúi sụp đầu, không cảm xúc.

Không hiểu vì sao, Dao Dao nghe câu chuyện mà hắn thuật lại chỉ thấy buồn cười.

Không phải là cô chưa từng tiếp xúc với Ngự Ngạo Thiên, Long Kỳ, Long Diệp, nhưng mỗi lần gặp mặt họ, cô đều có cảm giác giữa họ có sự thân thuộc và gần gũi như người nhà. “Vậy có thật sự là anh đã lập nên một nhóm xã hội đen ở trường.?”

“Đương nhiên là tôi…”

“Long đại ca, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, anh mau đi chuẩn bị đi.” Ngay khi Long Kỳ định phủ nhận thì có một học sinh kính cẩn đứng trước mặt hắn và nói.

“Khoan hẵn nói, công chúa Thái Bình, tôi phải đi tham dự cuộc thi rồi.” Nói rồi, Long Kỳ cùng cậu sinh viên cùng nhau rời đi.

Lúc gặp Dao Dao, đều đã nhìn đến ngây dại, vậy mà Long Kỳ vẫn dám phủ nhận việc mình không hề tổ chức một nhóm xã hội đen?!

Thật đến phục Long Kỳ, hắn đích thực là hắc đáo quỷ tài trời sinh mà? Sao có thể đi đến đâu cũng lập nên một nhóm xã hội đen được chứ?!

“Cố lên! Cố lên! Long đại ca, cố lên!’ Vài nữ sinh ngồi xung quanh tay cầm bông, liên tục cổ vũ cho Long Kỳ.

Dao Dao đứng bên cau mày khó hiểu, có cần thiết phải thể hiện phô trương như vậy không? Chẳng trách thầy hiệu trưởng phải triệu hồi Long Diệp ca đến, nếu cứ tiếp tục thế này, Long Diệp còn phải đến lần nữa.

Tiếng còi vang lên, cuộc thi chạy tiếp sức của các nam sinh năm 1 chính thức bắt đầu.

Long Kỳ dựa vào thể lực trời cho chạy một mạch từ đầu cho đến đích, hắn nhanh chóng mở được chiếc hộp đặt ở điểm cuối. Sau khi lấy ra được mảnh giấy, đọc qua một lượt, hắn nhanh chóng chạy đến trước mặt Dao Dao và nói “Đi theo tôi!”

“Hả?” Không đợi Dao Dao phản ứng lại, Long Kỳ đã kéo Dao Dao vào phòng nghỉ ngơi vắng người.

“Long Kỳ, anh làm gì thế? Không phải anh đang thi đấu sao?”

“Đúng vậy, tôi đang thi. Nhưng không có cô, làm sao tôi có thể hoàn thành phần thi của mình chứ?” Long Kỳ cười một cách nham hiểm rồi lấy mảnh giấy ra giơ trước mặt Dao Dao.

Vừa trông thấy hai chữ cái to đùng viết ở trên mảnh giấy, khuôn mặt cô bỗng co rúm lại: “Anh… không phải là anh… đến tìm tôi.. mượn đó chứ?”

Cái gọi là “mượn vật chạy ngắn” chính là mỗi người sẽ chạy quãng đường 400m, người đầu tiên đạt tới điểm cuối sẽ nhận được một tờ giấy trong đó có ghi nhiệm vụ, người đó phải theo chỉ thị thực hiện nhiệm vụ, nếu có thể hoàn thành thì sẽ là người thắng cuộc!

Thế nhưng….

Nhiệm vụ mà Long Kỳ nhận được, chính là…

Mượn… áo trong!

“Đúng vậy, nhanh đưa cho tôi.” Vừa nói, Long Kỳ vừa tự mình động thủ.

Dao Dao hoảng loạn vùng vẫy: “Đừng! Dừng tay lại, Long Kỳ! Dừng tay!”

Cô nào có phải là đối thủ của Long Kỳ, chỉ sau 2 3 giây, bàn tay hắn đã luồn được vào bên trong quần áo cô.

Cô lo lắng nắm chặt lấy bàn tay đang dần luồn lên phía trên, khẩn cầu nói: “Đợi đã! Tôi, tôi có thể tự làm được, anh đừng đụng vào nữa! OK?!”

“Không cần đâu, tôi tự lấy được.”

“Không phải là vấn đề này, Long Kỳ! Chúng ta nam nữ với nhau cần giữ khoảng cách!” cảm nhận được bàn tay Long Kỳ đã lân la tới ngực mình, cô lạnh người, khóe mắt như sắp khóc.

Long Kỳ cuối cùng cũng đã nhận thức được vấn đề về khoảng cách nam nữ, đôi mắt đen trắng phân minh bỗng bị một ngọn lửa nào đó đốt cháy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.