"Đến đây, tớ giới thiệu với cậu. Anh ấy tên Hạ Nhâm Lương làm ở bộ phận tài chính. Còn đây là Bạch Linh, làm ở bộ phận phục vụ."
"Chào anh."
"Ha ha, Bạch Linh, chào em." Hạ Nhâm Lương nho nhã lễ độ bắt tay Bạch Linh.
Bất luận đối với ai, Hạ Nhâm Lương vẫn luôn khiêm nhường, không đánh mất cốt cách, khiến người khác cảm thấy anh ta không đơn giản chỉ là một nhân viên tầm thường.
"Được rồi, chúng ta mau ăn đi, sắp đến giờ làm rồi." Tâm tình phiền muộn của Dao Dao nhờ có sự xuất hiện của Bạch Linh rốt cục thoáng dịu đi một chút.
Nhưng đến buổi chiều...
"Sắp đến giờ rồi, chút nữa sẽ mở phiên. Cổ phiếu rốt cuộc có tăng điểm không a." Mọi người mặt mày ủ rũ ai oán.
Ngồi trên ghế làm việc, Dao Dao cũng căng thẳng toát mồ hôi lạnh, thỉnh thoảng lầm bầm: "3 phút! Sau 3 phút nhất định sẽ thay đổi! Nhất định!"
"Dao Dao? Cô đang nói gì đấy?" Hạ Nhâm Lương vô cùng nghi hoặc hỏi.
Cô khoa tay 'Xuỵt' 'Xuỵt', không ngừng xem đồng hồ đeo tay. 3, 2, 1!
"Không thể nào?!"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Mọi người mau nhìn biểu đồ xem! Cổ phiếu... Cổ phiếu... Trực tiếp tăng 100 điểm!" Trong nháy mắt, tất cả mọi người cùng cẩn thận nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính.
Mà Dao Dao suýt nữa kích động rơi lệ.
"A nha, xem ra lần này tôi không phải từ chức rồi." Hạ Nhâm Lương đứng bên cạnh ôn nhu nở nụ cười.
Hô hấp cô dần trở lại bình thương, nhìn Hạ Nhâm Lương cười nhẹ: "Cảm ơn anh tin tưởng tôi."
'Thình thịch' thời khắc nụ cười vui vẻ kia ánh vào mắt Hạ Nhâm Lương, anh ta cảm thấy trái tim mình không tự chủ gia tăng nhịp đập, vội vàng cụp mắt, tránh nhìn thẳng vào mắt cô: "Đương nhiên rồi. A, ha ha."
"Thần kì! Kỳ tích thực sự đã xuất hiện a. Loại cổ phiếu tưởng chừng bỏ đi trong nháy mắt đã biến thành át chủ bài. Ở thị trường chứng khoán, cổ phiếu tăng mạnh đến 1000 điểm, có thể xem là kỳ tích."
"Tiểu Lạc, tiểu Lạc, cô cảm thấy cổ phiếu còn có khả năng tăng điểm thêm lần nữa ở phiên giao dịch tiếp theo không?" Hai ba người đồng nghiệp kích động chạy tới bên cạnh Dao Dao.
Cô mỉm cười lắc lắc đầu: "Cổ phiếu hiện tại tăng nhanh như vậy, nên có không ít người mua vào, hiếm ai bán ra. Nếu không có sai sót gì, bắt đầu phiên giao dịch tiếp theo thậm chí có thể tăng lên 1000 điểm."
"Còn có thể tăng?? Vậy giá trị cao nhất là bao nhiêu?"
"3000 điểm! Lên tới 3000 điểm nhất định không thành vấn đề."
"3000 điểm a??" Mọi người đều kinh ngạc: "Tiểu Vương, Tiểu Vương, ở đây cậu tính toán nhanh nhất, nếu cổ phiếu thật sự tăng tới 3000 điểm, vậy lợi nhuận Berson là bao nhiêu?"
"Ây... Ít nhất là 2 tỉ."
"Nha!!! 2 tỉ, đã tới tháng báo cáo định kì. Xem ra lần họp thường niên này bộ phận chúng ta lại có thể giữ chắc tiền thưởng cuối năm. Cám ơn cô, Dao Dao. Cô đúng là thiên tài chứng khoán a."
Tội thần lập tức trở thành công thần, mọi người kích động hướng về Dao Dao tỏ ý cảm ơn, tuy nhiên một số khác lại coi cô thành cái đinh trong mắt. Dù sao, một nhân viên mới tới đã lập thành tích như vậy nhất định sẽ chọc nhiều người ghen tỵ.
"Haiz, tôi nhìn cô chỉ là may mắn gặp vận khí tốt thôi."
"Oh. Tôi không tin có cái gì gọi là thần đồng, trừ phi cô thông minh đạt IQ tới 200 điểm." Cách đó không xa, vài người đồng nghiệp vừa mắng vừa liếc mắt.
"Này, mặc kệ Dao Dao vận khí tốt, cô ấy vẫn đúng là thần đồng, lần này bị cô ấy nói trúng rồi, các người còn chưa nhận thua đi?" Hạ Nhâm Lương bất mãn phản kích .
"Thôi đi, Hạ Nhâm Lương." Dao Dao khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu. Mặc kệ mọi người phủ nhận cô như thế nào, chỉ cần Hạ Nhâm Lương không phải từ chức, đồng thời không ảnh hưởng tới Berson, cô đủ hài lòng rồi.
"Các vị, các vị, bình tĩnh một chút." Lúc này, quản lí chi nhánh Lâm Á Thành mỉm cười đi vào: "Việc thị trường chứng khoán lần này tổng giám đốc đã thấy, vì vậy ngài ấy vừa bảo giám đốc gọi điện thoại cho tôi, thông báo tối thứ sáu sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi mọi người ở nhà riêng."
"Thật sao?? Wow, đây là lần đầu tiên chúng ta được thiết đãi a. Đến nhà riêng của tổng giám đốc? Thật sự muốn biết nơi ấy nhìn ra sao."
"Không được, lát nữa tan ca tớ muốn đi mua quần áo. Tổng giám đốc đãi tiệc, nói vậy Hàn phó tổng, giám đốc Long còn có quản lý Uông sẽ tới, tớ nhất định không bỏ qua cơ hội tốt này."
"Thiết, nhìn bộ dạng của cậu xem, có thể có cơ hội hay không? Nói không chừng tổng giám đốc sớm đã có bạn gái rồi."
"Ây..." Năm mồm mười miệng bàn tán sôi nổi, mặt ai cũng vô cùng hưng phấn chờ mong, dù sao đây cũng là lần đầu tiên mọi người tiếp xúc gần gũi với nhau, đương nhiên sẽ xuất hiện căng thẳng.
"Dao Dao, ngày mai chắc cô đẹp lắm?" Hạ Nhâm Lương nhỏ giọng.
"Có thể ngày mai tôi không đi."
"Tại sao a? Cô là người có công lớn nhất, tổng giám đốc nên khen thưởng cô mới phải chứ?"
A, tổng giám đốc khen thưởng? Cô thật không nghĩ tới được Ngự Ngạo Thiên khen thưởng, phần thưởng tốt nhất với cô bây giờ chính là sẽ không rơi vào hoàn cảnh này.
Có điều nguyên nhân tối thứ bảy không đi không phải vì tránh né Ngự Ngạo Thiên, chủ yếu thứ bảy là ngày duy nhất được nghỉ, cô còn muốn đến bệnh viện xem tính hình ông nội thế nào. "Tôi, thứ bảy có việc."
"Lạc Dao Dao." Bỗng, quản lý Lâm đưa mắt nhìn Dao Dao.
"Quản lý Lâm, có chuyện gì sao?"
"Lần này tổng giám đốc đặc biệt dặn dò tôi... Nhất định phải gọi cô tới. Ngài còn dặn tôi nói cho cô biết..." Quản lý Lâm khó xử nhíu mày, bên tai cô nói nhỏ: "Nếu cô không đi sẽ biết hậu quả thế nào!"
'Vật nhỏ, nếu cô không đến, biết hậu quả sẽ là như thế nào!' xuyên qua lời quản lý Lâm và giám đốc Long, cô hoàn toàn tưởng tượng được câu nói này nhất định là Ngự Ngạo Thiên gọi Long Diệp nói lại với mình.
Lẽ nào anh quên thứ bảy là ngày duy nhất trong tuần cô được nghỉ sao? Thôi bỏ đi, tiệc đãi vào buổi tối, ban ngày có thể đi thăm ông nội là tốt rồi.
"Tôi biết rồi, quản lý Lâm, tôi sẽ đi." Cô bất đắc dĩ bĩu môi, rầu rĩ không vui ngồi lại chỗ.
"Dao Dao, tối thứ sáu tôi qua đón cô?"
"A? Ha ha, cám ơn anh Hạ Nhâm Lương. Tự tôi đi được rồi."
"Ồ. Vậy cũng được." Bị từ chối, ánh mắt Hạ Nhâm Lương thoáng qua tia rầu rĩ…