Từ khi nhìn thấy Phong Thần Dật lăng nhăng cùng người phụ nữ khác, thời khắc đó trở đi, cô thật sự căm hận hết thảy tiểu tam trên thế giới này, vĩnh viễn không quên được sự khinh ghét của mình giành cho Nặc Đình, xem ra hai năm sau, sự oán giận kia lại ứng lên người cô.
Cô tự trách mình, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống đập vào ánh mắt trào phúng của Ngự Ngạo Thiên, anh không nghĩ vật nhỏ này khóc vì tự trách bản thân, mà vì áy náy không thể hâm mộ Cách Mỹ Vân được nữa, hay còn vì một lẽ nào khác…
Đáng chết! Một suy nghĩ tưởng bở vụt qua đầu Ngự Ngạo Thiên! "Vật nhỏ, lúc tôi quyết định nhận cô làm tình nhân, cô cũng nên chuẩn bị việc tôi đã có bạn gái."
"Nhưng tôi không nghĩ anh cũng là loại người như vậy a!!?"
"Cũng?" Ngự Ngạo Thiên đảo mắt một cái: "Còn có ai nữa? Bạn trai cũ của cô?"
‘Thình thịch’ Cảm súc không tên dâng lên, cô nghẹn ngào nuốt xuống, hốc mắt đầy nước mắt, thấp giọng nói: "Không phải anh đã biết rồi sao?"
Anh đương nhiên biết, cả đời này anh không quên được, 2 năm trước cô vì một người đàn ông khác mới tiếp cận anh, cô đã từng nói bị bạn trai cũ bỏ rơi. "Nếu đã như vậy, cô càng phải thích ứng với những thứ như thế, không phải sao? Đàn ông đều như vậy."
Nói láo! Trên đời này nhất định còn đàn ông tốt, nhất định có! "Ngự Ngạo Thiên, nếu như... Có một ngày tôi có thể trả cho anh khoản tiền kia, chúng ta có thể kết thúc trước thời hạn được không?"
"Không thể!" Con mắt thâm thúy lạnh lẽo, anh nâng cằm cô lên, âm lãnh nói: "Vật nhỏ, trừ phi tôi chơi chán, bằng không cô vĩnh viễn đừng nghĩ thoát ra từ tay tôi!!"
Nghe khẩu khí bá đạo của Ngự Ngạo Thiên, cô biết yêu cầu này của mình vĩnh viễn không thể đạt được. "Cái kia, vậy anh có thể đáp ứng tôi... Quan tâm đến chị Mỹ Vân nhiều một chút? Hơn nữa, tôi không muốn thể hiện quan hệ của chúng ta ở trước mặt chị ấy, được không? Xin anh."
Căm tức! Căm tức! Căm tức! Hiện tại Ngự Ngạo Thiên muốn lập tức bóp chết vật nhỏ này. Đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy có người phụ nữ muốn mang anh dâng cho người phụ nữ khác. "Được, tôi đồng ý với cô. Nhưng, nhớ kỹ! Yêu cầu này do chính cô nói ra, đến lúc đừng hối hận!" Buông cằm cô ra, khuôn mặt lạnh lùng rời khỏi biệt thự.
"Tôi mới không hối hận!" Tự lẩm bẩm một mình, ánh mắt cô mê man bất động nhìn mông lung. Ba năm... Đến cùng là đến khi nào? !
-&-
Sáng hôm sau.
Văn phòng tài chính đông kịt người: “Chiều nay đã đến phiên giao dịch, nhưng bút quỹ chúng ta đầu tư lại không hề khởi sắc, làm sao bây giờ a?"
"Các vị không cần sốt sắng, dù sao lần này chúng ta cũng đã đầu tư cổ phiếu Bảo Lệ Hoa, nếu quả thật xuất hiện sơ suất, tôi tin tổng giám đốc sẽ không trách tội chúng ta." Tôn Lệ cổ vũ nhân viên của mình.
Nhưng lời nói của cô ta không thể không đẩy Dao Dao tới nơi đầu sóng ngọn gió.
"Từ khi tôi làm việc ở Berson, chưa bao giờ thấy bộ phận tài chính đầu tư thất thủ, nếu lần này quả thực thất bại, chính là sự sỉ nhục bộ phận tài chính chúng ta! !"
"Đúng vậy! Họp thường niên của Berson, chúng ta luôn được tuyên dương đứng đầu, cũng tại ai đó tự cho rằng mình thông minh thích dắt mũi người khác."
"Ha, đúng là được mở mang tầm mắt, nếu lần này quả thật có sơ suất, không biết có bị sa thải hay không, ai nha, chúng ta đúng là xui tám đời mới gặp phải loại đồng nghiệp như vậy." Mỗi người góp một câu, lời ra ý vào, chua ngoa ám chỉ Dao Dao.
Hạ Nhâm Lương ngồi bên cạnh cô thực sự nghe không nổi nữa: "Này, các người nói đủ chưa? Không phải để công việc sát chân mới nhảy sao? Các người ở đây líu ra líu ríu cái quái gì a? Huống hồ, việc này thật sự liên quan tới tiểu Lạc sao? Cô ấy không phải thanh đao gác trên cổ bức tổng giám đốc phải mua cổ phiếu, đây chính là quyết định của tổng giám đốc. Các người muốn chua nói ngoa sao không chạy tới nói trước mặt tổng giám đốc?!"
"Ồ? Anh Hạ, anh đang che chở cho Lạc tiểu thư sao? Tôi hỏi anh, nếu như lần này đầu tư thất bại, anh ăn nói thế nào đây?" Một người đồng nghiệp nhắm ngay Hạ Nhâm Lương lên tiếng.
Dao Dao thấy thế, vội vàng kéo tay anh ta: "Hạ Nhâm Lương, anh đừng nói nữa. Thật sự cám ơn anh, tôi không muốn liên lụy đến anh."
Hạ Nhâm Lương biểu hiện như không có chuyện gì, nhìn cô mỉm cười, rồi lạnh lùng nhìn người đồng nghiệp kia: "Nếu lần này đầu tư thất bại, tôi từ chức, ok?!"
Anh ta, anh ta đang nói cái gì a? "Hạ... Hạ Nhâm Lương, anh..." Trong lòng cô không biết nên cảm kích hay nên hổ thẹn, cô càng nghẹn ngào nhất thời nói không nên lời.
"Được, anh Hạ, đây là anh nói, tôi sẽ chờ anh từ chức!" Dứt lời, không khí trong phòng rơi vào trạng thái hoàn toàn yên tĩnh.
Mãi đến tận trưa, Dao Dao và Hạ Nhâm Lương trở thành hai thành phần bị cô lập.
"Anh không nên khí phách nhất thời mà nói như vậy, nếu như lần này thật sự thất bại, trước tiên tôi sẽ cảm thấy có lỗi với Berson, sau đó là có lỗi với anh". Giờ ăn trưa, hai người ngồi chung một bàn, Dao Dao hổ thẹn nhìn Hạ Nhâm Lương nói.
"Không có chuyện gì, ha ha, cô không cần lo lắng. Tôi đây nhất định tin tưởng con mắt của cô. Vả lại, tôi có từ chức cũng không thất nghiệp được, cô yên tâm đi!” Nói xong, anh ta đẩy mâm cơm đến trước mặt Dao Dao: "Nhanh ăn cơm đi."
"Hạ..." Nếu sớm biết sự kích động nhất thời của mình phải trả giá bằng việc đầu tư thua lỗi, anh ta cũng không muốn xông vào chỗ chết. "Xin lỗi. Có điều anh đã tin tưởng tôi. Anh nhất định… sẽ không phải từ chức!" Nhất định, cô tin tưởng lần này chắc chắn không nhìn nhầm, chắc chắn sẽ không.
"Hừm, tôi tin tưởng cô, vẫn luôn tin tưởng cô."
Nụ cười của Dao Dao như vệt nắng mặt trời trong mùa đông lạnh giá, ấm áp, dịu dàng hiện lên trong mắt anh ta. Mặc kệ lần này Berson thu hoạch được gì, với Hạ Nhậm Lương cũng không quan trọng bằng tình bạn thuần khiết giữa hai người.
Ai nói xã hội này bị tha hóa, không phải người tốt vẫn còn tồn tại sao?
"Dao Dao, Dao Dao."
Bỗng, một giọng nói quen thuộc vang lên, Dao Dao ngẩng đầu nhìn lên: "Bạch Linh, sao cậu lại ở đây?" Mấy ngày nay, không thấy Bạch Linh trực thang máy, còn tưởng rằng Bạch Linh đã bị sa thải rồi, không nghĩ tới...
"Ai nha, đừng nói nữa, quản lý Long cứng nhắc cho tớ nghỉ mấy ngày, mãi đến hôm trước tớ mới trở lại làm việc, làm tớ sợ muốn chết, còn tưởng rằng đã bị sa thải rồi đấy."
Bạch Linh đã nói vậy, chính là... Ngự Ngạo Thiên không sa thải cậu ấy? Đã xảy ra chuyện gì a, khẩu khí hôm trước của anh... Quên đi, tính cách người đàn ông này từ trước đến giờ luôn âm dương bất định, phỏng chừng đã quên chuyện sa thải Bạch Linh. "Tốt quá, Bạch Linh, chúng ta lại là đồng nghiệp rồi."
"Hừm, ân. Đúng rồi, vị này là..." Ánh mắt Bạch Linh xoay một cái, chậm rãi nhìn Hạ Nhâm Lương tiêu soái anh tuấn, không khỏi mở cờ trong bụng...