Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 348: Chương 348: Vẫn chưa bắt đầu thì đã kết thúc




Chầm chậm nhắm đôi mắt lại. Dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, anh ta biến bị động thành chủ động, vòng tay thật chặt qua eo của cô, đầu lưỡi dùng hết sức lực cạy hàm răng của cô ra, rồi quấn chặt lấy lưỡi của cô.

Lúc này, Dao Dao mở to đôi mắt, giây phút này nước mắt chỉ biết rơi xuống mà thôi.

Chưa từng nghĩ, bên cạnh người đàn ông này rất lâu rồi, cho dù chưa hề chủ động hôn anh ta, kỹ năng hôn của cô cũng trở lên tuyệt vời.

Hơi thở của Ngự Ngạo Thiên dần dần trở lên dồn dập, đủ để chứng minh, nụ hôn này của Dao Dao mới kích thích làm sao!

Bàn tay để trống của người đàn ông men theo eo cô trượt lên trên, Dao Dao hơi nhíu mày lại nhưng không có bất kì sự phản kháng nào. Cũng đang bắt chước động tác của anh ta, dùng bàn tay của mình thâm nhập vào bên trong áo khoác comle của anh ta.

Đột nhiên, Ngự Ngạo Thiên dường như đã phát giác được điều gì!

Tay anh vô thức ấn tay của cô xuống, vội vàng mở to đôi mắt.

Khi đối diện với đôi mắt tràn đầy ý nghĩ căm hận đó, Ngự Ngạo Thiên đẩy cô ra...

Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn bước lảo đảo lùi về phía sau, người đàn ông có khả năng quan sát thật mạnh mẽ, dường như trong chốc lát đã cảm nhận được rồi nhưng đáng tiếc...

Cô vẫn lấy trộm thành công khẩu súng từ trên người anh ta!

Cầm khẩu súng trên tay từ từ giơ lên.

Ngự Ngạo Thiên không có bất kì một cảm giác luống cuống nào, trái lại còn nở nụ cười kì lạ: “Bảo bối, em biết em đang làm gì không?”

“Anh nên biết tôi đang làm gì!”

“Em đã sâm nhập vào mạng lưới tình báo quốc gia rồi hả?”

“Đúng, anh đoán xem, tôi đã thấy được cái gì?”

Nhìn nét mặt tươi vui đó của Dao Dao, hắn thở dài một tiếng, thong thả an nhàn vểnh hai chân lên: “Cho nên, đây là câu trả lời của em phải không?”

“Đây là anh dồn ép tôi, Ngạo Thiên! Là anh dồn ép tôi! Tôi đã nói rồi, nếu anh dám làm tổn thương người trong gia đình tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu!” Tiếng gào thét phẫn nộ vang khắp căn phòng dào dạt ôn hoà này, nghe có vẻ như không được du dương.

Ngay cả Dao Dao cũng cảm thấy tiếng thét của mình đã phá vỡ tất cả những hồi ức trong căn phòng nhỏ ấm áp này nhưng cô không có sự lựa chọn!

“Vậy xem ra anh cũng phải dùng những lời giống như thế hỏi em, em có chuyện gì không bỏ qua cho anh được vậy?”

Cái gì...

Chuyện...

Nói về Hắc đạo, không được! Nói về thương nghiệp, không được! Ngày hôm nay, Ngự Ngạo Thiên đã có địa vị hết sức quan trọng ở giới chính trị, cô dùng cái gì để đối đầu với anh ta? Dùng cái gì để báo thù thay bố mẹ.

Ha, đúng vậy, Ngự Ngạo Thiên hỏi rất đúng. Ngày hôm nay anh ta giống như một ngọn núi lớn và cô... chỉ là một viên đá nhỏ mà thôi, không là cái gì sao?

“Tìm Phong Thần Dật giúp đỡ em sao? Thảo nào, dạo này em và anh ta gần gũi với nhau như thế mà.” Khi Ngự Ngạo Thiên đang nói những lời này, trên mặt tuy hiện lên nụ cười mỉa mai nhưng trong lòng hắn vẫn cứ chìm đắm vào ngày hôm đó, nhìn thấy nội dung ở trên màn hình lớn.

“Ha, anh thực sự làm tôi thức tỉnh rồi đấy, Ngự Ngạo Thiên. Tôi vẫn có thể tìm Phong Thần Dật giúp đỡ mà.”

Đột nhiên, Ngự Ngạo Thiên từ từ siết chặt nắm tay, khoé môi gợi cảm nhếch lên hơi nở nụ cười u ám: “Giống làm tình nhân cho anh, em cũng đến làm tình cho cho cậu ta sao?”

“Đó là tự do của tôi!”

“Tự do? Ha, cô gái, em đã quên rồi sao, hợp đồng của chúng ta tuy đã huỷ bỏ rồi nhưng em còn thiếu nợ anh, vẫn thiếu chứ?”

Đúng vậy, khoản nợ đó vẫn còn, vẫn mãi còn!

Cô ấy không rời xa anh ta, chỉ vì cô không vượt qua được cánh cửa trong lòng, bởi vì cô vẫn còn đang mắc nợ anh. Nhưng bây giờ, tâm trí của cô đã không có cách nào bình tĩnh đối diện với khoản nợ này!

“Tiền, tôi sẽ nghĩ cách trả lại anh. Còn mạng người, khi nào anh trả lại cho tôi đây?”

“Mạng người? Mạng người nào?” Đầu của Ngự Ngạo Thiên nghiêng nghiêng, cười phá lên vẻ khinh thường.

“Ngự Ngạo Thiên, anh vẫn phải giả vờ sao? Bố của anh là một kẻ dã tâm! Ý đồ của bố anh là phát động đảo chính, bị đất nước phát hiện rồi, bị xử chết là thật xứng đáng! Anh có tư cách gì mà đi báo thù, đó là kết cục xứng đáng của bố anh! Rất xứng đáng!”

Khi tiếng gào thét căm giận của Dao Dao buông xuống, nụ cười trên mặt Ngự Ngạo Thiên trong nháy mắt đã bị thủ tiêu bởi một sắc mặt u ám. Dường như, thần chết sắp cướp đoạt sinh mệnh của con người vậy, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.

“Bảo bối, em nói lại lần nữa cho anh!”

“Đây là sự thật, Ngự Ngạo Thiên! Là bố anh đáng chết!”

Đột nhiên, Ngự Ngạo Thiên cấp tốc đứng dậy.

“Đừng cử động.” Hai tay Dao Dao cầm chặt khẩu súng, chỉ thẳng vào vị trí trái tim của anh ta.

“Ha.” Nụ cười u ám lung lay cả khoé miệng, Ngự Ngạo Thiên chầm chậm giơ tay lên.

“Lạch cạch, lạch cạch.” Từng viên đạn rơi xuống từ lòng bàn tay của anh ta, rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh lanh lảnh.

Dao Dao không thể tưởng tượng nổi mở to đôi mắt, vô thức đưa mắt nhìn vào khẩu súng trong tay...

Khi nào? Ngự Ngạo Thiên lấy đạn ra khỏi lòng súng từ khi nào?

Nhớ ra rồi, hình như cái giây phút cô lấy được súng, Ngự Ngạo Thiên đã ấn tay của cô xuống, chính là khoảnh khắc đó?

Ngay cả lòng súng hắn ta cũng có thể lấy ra, tại sao cũng không giật lấy súng?

Thật là một người đàn ông khôn lường, lúc này, Dao Dao một lần nữa cảm thấy mình giống như một con khỉ, cơ thể đã bị người đàn ông này đùa bỡn tan tác tơi bời.

“Ngự Ngạo Thiên, cho dù hôm nay anh không lấy đạn đi, hôm nay tôi cũng không dùng cái này để giết anh đâu.” Sắc mặt Dao Dao không có biểu hiện gì ném khẩu súng trên tay xuống, đây không phải là nói vuốt đuôi, cô ấy sẽ không dùng cái thứ dơ bẩn đó để giết người đàn ông này.

“Ha, vậy em muốn báo thù như thế nào?”

“Tôi sẽ dùng cách của tôi đoạt lấy tất cả những gì thuộc về anh! Ngự Ngạo Thiên, tuy thân phận chính trị của anh là tự anh có được. Nhưng... tôi có trách nhiệm kéo anh từ trên cao xuống! Chúng ta, hãy chờ xem!”

Nói xong, sắc mặt Dao Dao u ám rời khỏi cái căn phòng tràn đầy ấm áp và hồi ức này.

“Ha.” Ngự Ngạo Thiên cô độc một mình đứng trong căn phòng lắc đầu không biết làm thế nào, cúi người nhặt khẩu súng trên mặt đất lắp vào, chậm bước đến bên cửa sổ.

Lúc này hình bóng nhỏ nhắn xinh đẹp chạy ra khỏi cửa lầu.

Đôi mắt anh tối lại, giơ súng lên, ngắm chuẩn xác không sai vào hình bóng đó.

Nhưng...

Mãi cho đến khi hình bóng của Dao Dao tiêu biến khỏi tầm mắt của anh ta, khẩu súng này cũng không có bắn ra viên đạn nào.

“Thực sự muốn giết em lắm em yêu. Nhưng...” Thu khẩu súng lại, hắn ta quay người đi, dựa người ở trên sân thượng, hiu quạnh nói: “Không xuống tay được. Ha...”

Một tiếng cười nhạt nhẽo, vừa đúng để lộ ra một mặt cô đơn, nặng tình của một người đàn ông cứng rắn và vô tình.

Chẳng bao lâu sau, nếu không phải Dao Dao dựa vào lời nói cuối cùng chứng minh sự trong sạch của bản thân, có lẽ cô đã sớm chết ở trong bể bơi lành lạnh đó rồi.

Nhưng bây giờ, hắn ta không xuống tay được! Thậm chí khi nghe thấy cô ấy sỉ nhục ba mình, ngay cả đánh cô, tay hắn ta cũng không giơ lên được.

Ngự Ngạo Thiên là một người đàn ông vô tình, hắn ta có thể diệt sạch tất cả những người từng đắc tội với mình, không để lại bất kì một chỗ trống nào.

Hắn ta cũng là một người đàn ông máu lạnh, đối diện với sự đau khổ đáng thương của người khẩn cầu, đối diện với sự van xin tha thứ của người nhà họ, anh ta vẫn có thể xuống tay!

Nhưng, ở trước mặt cô gái nhỏ bé này, con người máu lạnh, vô tình của anh ta lại tiêu biến bặt vô âm tín...

Là bởi vì vết sẹo đó sao?

Dường như, sự chú ý của hắn đã từ sớm thay đổi trên vết sẹo đó. Chỉ là, tự bản thân hắn không phát hiện ra mà thôi.

Kí ức đẹp, đang cùng với bộ mặt thật đến nơi tan vỡ trở thành một cái mạng nhện.

Dựa vào bên sân thượng, người đàn ông tuấn tú phi thường đó lúc này nhìn thấy được sự cô đơn, hiu quạnh...

Có lẽ, ngày hôm nay Lạc Dao Dao rời khỏi đây, sự tan vỡ không chỉ lac quá khứ của họ, còn có một trái tim đã rất lâu chưa từng đập của người đàn ông đó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.