Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 349: Chương 349: Vẫn còn nợ chưa trả cho ngự ngạo thiên




Trên không trung, những bông tuyết nhỏ đang rơi rả rích, rơi lên cơ thể liền tan chảy, khiến cho con người không phân biệt rõ là tuyết hay là mưa.

Dưới mũi, hơi thở thở ra tạo thành một đám mây mờ nhạt. Mới trời của tháng 11 mà đã bước vào mùa đông giá rét, lạnh rét thấu xương.

Đi trên con phố, ngắm nhìn dòng người như mắc cửi, tầm mắt của Dao Dao bắt đầu trở lên mờ nhạt.

Con đường phía trước, dường như rơi vào mênh mông mù mịt, tuy biết điểm cuối cùng của bản thân mình là gì, lại không biết con đường này nên đi như thế nào.

Cho dù hận như thế nào, oán trách như thế nào, cũng không có cách nào thay đổi ngày hôm nay cô chỉ là một học sinh có tấm bằng luật sư quốc tế.

Không có người đại diện, không có công tu thuộc về bản thân mình, vậy cái gọi là bằng luật sư quốc tế đó giống như là xếp xó.

Tất cả những lời nói của Ngự Ngạo Thiên, cô đều có thể không nghe, không can thiệp, nhưng... có một chuyện là sự thật, đó chính là... cô của ngày hôm nay, nên đấu tranh như thế nào với Ngự Ngạo Thiên?

“Tìm Phong Thần Dật giúp đỡ em? Thảo nào, thời gian gần đây em và anh ta gần gũi nhau thế.”

Tìm Phong Thần Dật giúp đỡ sao?

Chọn địa vị xã hội, xuất thân, có sự giúp đỡ ủng hộ của Phong Thần Dật đối phó với Ngự Ngạo Thiên quả thực rất đơn giản hơn rất nhiều, gia tăng rất nhiều hạng mục của Bác Sâm và Phong Thị đều đang có sự chồng chéo, cho nên hai tập đoàn số một này ắt phải sẽ khai chiến, hình thành một cuộc chiến đấu trên thường.

Nhưng...

Quả thực cô không thể đi tìm Phong Thần Dật giúp đỡ mình đối phó Ngự Ngạo Thiên được.

Cho dù hai bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ có một trận quyết chiến, cô cũng không thể mở ra bước đi đó được.

Vậy phải làm sao đây?

“Tôi sẽ dùng cách của tôi cướp đi hết tấ cả những gì thuộc về anh, Ngự Ngạo Thiên, mặc dù thân phận chính trị là anh tự giành lấy được. Nhưng... tôi có trách nhiệm kéo nó từ trên cao xuống! Chúng ta, cứ chờ xem!”

Ha, nhớ ra mấy câu nói này Dao Dao liền cảm thấy thật buồn cười, đây giống như là nói bốc phét vậy.

Con người bây giờ đều phạm pháp, thương nghiệp, giới chính trị, tất cả đều có vị trí hạng nhất hạng nhì, cô chỉ là một học sinh bình thường làm sao lại có thể kéo họ xuống chứ?

Đáng cười nhỉ... đáng cười...

Có lẽ đã mệt rồi, đôi chân Dao Dao đứng im bên đường quốc lộ.

“Ngự ngạo Thiên, cho dù anh không lấy đạn ra, hôm nay tôi cũng sẽ không dùng cái thứ dơ bẩn này giết anh đâu.”

Nếu như, Ngự Ngạo Thiên thực sự không lấy đạn trong ổ đạn ra, cô thực sự sẽ không giết hắn chứ?

Không biết! Không biết! Cô cũng không biết bản thân mình nghĩ như thế nào nữa, càng không hiểu vì sao lại lựa chọn đi đến khu nhà này để hành động nữa.

Là cô đang nghĩ, chỉ trích anh ta ở nơi chôn cất bố mẹ anh ta?

Hay là...

Đến nhìn lần cuối cùng, ngôi nhà tràn đầy tình cảm ấm áp đó.

Đại học năm thứ nhất.

“Dao Dao, hôm qua sao lại xảy ra chuyện vậy?” Ngày hôm sau tang lễ, Dao Dao vẫn đến trường, Cung Tiểu Mạn không chờ đợi được liền hỏi.

“Tớ, tớ cũng không biết sao lại xảy ra chuyện đó nữa.” Cô ấy không biết nên nói như thế nào với Cung Tiểu Mạn, mẹ đã bị Ngự Ngạo Thiên giết chết rồi!

“Thật đáng sợ, không phải là cậu đã gây ra chuyện gì lớn đấy chứ, loại người đó không phải là loại chúng ta có thể trêu trọc được, cậu thực sự không thể bảo Ngự Ngạo Thiên trả lại công bằng cho cậu được.”

Đúng, đạo lí này ngay cả Cung Tiểu Mạn còn hiểu được. “Loại người đó” đích thực là cô đã chọc ghẹo. “Tiểu Mạn, tớ và Ngự Ngạo Thiên đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”

“Hả? Không phải mối quan hệ đó các cậu đã sớm làm dịu đi rồi sao?”

“Không phải. Lần này, hoàn toàn là không có quan hệ gì rồi!”

“Tình huống gì vậy chứ?” Cung Tiểu Mạn nghe xong há hốc miệng, vẫn tưởng là hai bọn họ bây giờ là mối quan hệ trai gái chính thức, sao bỗng chốc lại trở thành không còn quan hệ gì chứ?

“Tiểu mạn, nhất thời không nói rõ ràng... bây giờ trước hết cậu đừng hỏi nữa.”

Có nhiều lúc, khi con người đang ở thời khắc đau khổ nhất quả thực không muốn nhắc đến một vài chuyện không vui, cho nên Cung Tiểu Mạn rất hiểu, giống như khoảng thời gian trước kia của cô không muốn nhắc đến Hàn Li Thương.

“Ừm, tớ hiểu rồi. Đợi khi nào cậu muốn nói lại nói cho tớ nhé.”

“Cảm ơn cậu, Tiểu Mạn!”

Bài học buổi sáng đầu tiên, Dao Dao chủ yếu trải qua trong sự vô tri vô giác, cả trái tim đều dang nghĩ làm thế nào mới có thể lật đổ được Ngự Ngạo Thiên? Nghĩ đi nghĩ lại, dường như có thể ra tay cũng chỉ có mỗi Bác Sâm mà thôi.

Chuông đánh giờ ăn trưa, Dao Dao vội vàng chạy ra khỏi lớp học.

“Long kỳ!”

Từ khi mẹ cô ấy qua đời đến nay, Long Kỳ rõ ràng không thân với cô ấy nữa, đây hiển nhiên là nỗi hổ thẹn trong lòng gây nên: “Có việc... gì?” Chạy đến trước mặt cô bằng ánh mắt né tránh.

Dao Dao từ trong túi áo lấy ra một tờ chi phiếu và một chiếc chìa khoá: “Đây là 200 vạn và xe Ngự Ngạo Thiên cho tôi, làm phiền anh chuyển đến anh ấy.”

“Cô?”

“Phí nằm viện của ông nội tôi, cộng thêm phí phẫu thuật, tôi từng tính qua rồi, cũng sấp xỉ 300 vạn, tôi vẫn còn nợ anh ấy 100 vạn, còn chiếc xe này là khi tôi làm luật sư đại diện của anh ấy, anh ấy tặng cho tôi, nếu giảm giá cũng được 200 vạn rồi!”

Từ cái thời khắc Dao Dao thi lấy bằng luật sư cấp cao quốc tế, sư phụ của cô đã từng nói với cô, một ngày nào đó lựa chọn được người uỷ nhiệm, trừ phi con cảm thấy cuộc sống của người đó quá khó khăn, nếu không tuyệt đối không thể giảm phí đại diện của bản thân mình được, đây giống như là tự đánh giá thấp giá trị của bản thân vậy.

Cho nên, phí đại diện mà Dao Dao có được khi luật sư đại diện cho Ngự Ngạo Thiên là 180 vạn, chiếc xe đó cũng tính vào trong tiền phí đại diện đó. Còn 20 vạn kia là khi mẹ cô qua đời là tiền biếu của mọi người.

“Ý của cô là gì vậy?” Khuôn mặt kinh ngạc của Long Kỳ đang nhìn vào thứ ở trong tay.

Cô nhẹ nhếch khoé miệng xuống, chậm rãi nói: “Anh phải hiểu chứ!”

“Tôi...”

“Anh nói với tôi, hồ sơ biệt thự Hoa Lệ chỉ có một sai lầm thì anh nên biết, tôi và Ngự Ngạo Thiên sớm muộn có một ngầy cũng sẽ có kết cục như thế này, không phải sao?”

Đúng vậy, anh ta đã có linh cảm từ sớm sẽ có kết cục như vậy nhưng mà, lại không lường trước được, khi chuyện này xảy ra, anh lại thấy xấu hổ với Dao Dao như vậy: “Xin... xin lỗi! Xin lỗi cô, Dao Dao!”

“Không cần phải nói lời xin lỗi. Tôi nghĩ, anh khi đó đã soạn ra những lời bịa đặt đó, cũng là không muốn tôi vi phạm chống đối. Tôi hiểu anh mà, Long Kỳ.” Vô số lần cô đã nói với bản thân, Long Kỳ là muốn tốt cho cô, muốn tốt cho cô. Nhưng... nói không oán trách Long Kỳ một chút nào sao? Đó thực sự là nói dối!

Nếu như, Long Kỳ không có nói ra những lời bịa đặt đó thì cô đã sớm điều tra ra hồ sơ biệt thự Hoa Lệ đích thực có liên quan đến bố mẹ của mình, sau đó có thể bảo vệ chặt chẽ bố mẹ, nói không chừng còn có thể để cho mẹ tránh khỏi tai nạn này.

Nhưng...

Thôi đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, oán trách người khác cũng là chuyện không có ý nghĩa gì.

“Vậy sau này cô dự định làm thế nào? Ý của tôi là... giữa... cô và Ngự Ngạo Thiên.”

Nghe được câu hỏi này, Dao Dao lạnh lùng cười: “Nếu như, Ngự Ngạo Thiên là kẻ thù giết bố mẹ anh, anh sẽ làm thế nào?” Một câu nói, đơn giản mà dễ hiểu.

Tin rằng bất kể ai, đối diện với kẻ thù giết bố mẹ của mình đều sẽ không ngồi chờ chết?

“Nhưng... cô, cô không phải là đối thủ của Ngạo Thiên!” Long Kỳ không nhịn được cười, đây cũng là nguyên nhân ban đầu vì sao anh ta bịa ra những lời nói dối đó.

“Ha, đi từng bước, tính từng bước, Ngự Ngạo Thiên rốt cuộc không phải là thánh nhân, anh ta cũng có lúc sơ hở.”

Đúng! Khi hắn sơ hở, ai cũng có lúc sơ hở nhưng cái lơ là duy nhất đó, chính là thời cơ tốt nhất để cô thay bố mẹ báo thù!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.