Editor: Thỏ Đần
Quyền Yến Thác bỏ hành lí xuống, môi mỏng hơi nhếch lên: “Có tốt đến thế không? Không phải chỉ ở viện có một tuần thôi sao?”
“Vậy còn ít à?” Sở Kiều bĩu môi, không vui nói: “Bằng không anh đi ở thử một chút?”
Ý thức được mình nói cái gì, sắc mặt Sở Kiều trầm xuống, vội vàng ‘phi phi phi’ vả miệng.
Quyền Yến Thác thay xong dép đi trong nhà đi tới, đưa tay nắm lấy bả vai cô, cười nói: “Được rồi, chồng em cũng không tin mấy thứ này.”
Sở Kiều cắn môi, giơ tay lên bấu má anh một cái: “Anh giúp em xách hành lí lên đi, em đi tắm.”
“Đi đi.” Quyền Yến Thác nâng khoé môi, nhìn cô không thể chờ đợi được chạy nhanh lên lầu.
Ở bệnh viện mấy ngày, bởi vì trên tay bó thạch cao, cô còn chưa được tắm một cách thoải mái lần nào.
Điện thoại di động trên bàn uống trà nhỏ reo, Quyền Yến Thác nâng điện thoại di động lên, sau khi thấy người gọi điện tới, ánh mắt trầm xuống: “Chuyện gì?”
Điện thoại là sở cảnh sát gọi tới, có người báo cáo cho anh tất cả đầu đuôi chuyện của Sở Nhạc Viện.
“Hiểu lầm?” Quyền Yến Thác nhíu chặt mày kiếm, trong nháy mắt mím chặt môi mỏng, anh thế mà quên mất Quý Tư Phạm.
Người bên kia điện thoại hình như thật gian nan hỏi anh: “Quyền thiếu, anh nói sự tình này xử lí ra sao?”
Hai chân Quyền Yến Thác gác lên bàn uống trà, con người giống như hắc diệu thạch loé loé. Đáy mắt anh thoáng qua nụ cười, nói: “Theo trình tự mà làm thôi, các anh cũng không cần khó xử.”
Đối phương không nghĩ có thể nhận lại thái độ này của anh, cảm động đến rơi nước mắt, cảm kích khôn nguôi.
Quyền Yến Thác cúp điện thoại, trong nháy mắt gương mặt tuấn tú lo lắng trầm xuống. Vụ án này tuy liên lụy tới Sở Nhạc Viện và Giang Hổ nhưng nhiều nhất cũng chỉ nhận được bồi thường. Biết kẻ địch ở đâu mới là trọng yếu. Giang Hổ cũng chán sống rồi, chuyện lúc trước còn chưa cùng anh ta tính sổ, hôm nay còn dám con mẹ nó gây sự!
Chỉ là sao lần này Quý Tư Phạm lại ra mặt? Bình thường anh ta với nhà họ Giang cũng không tính là thân cân, chẳng lẽ cũng vì Sở Nhạc Viện mà anh ta mất công tốn sức vậy sao?
Quyền Yến Thác mím nhẹ đôi môi mỏng, sắc mặt u ám. Nhớ về bản phác thảo trong cuốn sách ảnh của Sở Kiều, đôi môi mím lại nâng lên một đường cong.
Sáng sớm, Sở Hoành Sanh đi giày tây tới công ty. Kể từ khi giao công ty cho các con gái, ông rất ít khi xuất hiện, chỉ là gần đây Sở Kiều bị thương nằm viện, ông mới tới nhiều hơn mấy lần.
“ Chào buổi sáng Chủ tịch.”
Theo dọc đường, nhân viên công ty thấy ông, cung kính chào hỏi.
Sắc mặt Sở Hoành Sanh ôn hòa, cũng không có điệu bộ kênh kiệu của bề trên.
Cửa thang máy mở ra, Sở Hoành Sanh cất bước vào trong, ông đi qua một cái văn phòng, bước chân dần chậm lại.
Phòng làm việc rộng mở, chỉ có thư ký đang sửa sang lại tài liệu, là văn phòng làm việc của Sở Nhạc Viện. Sở Hoành Sanh quét mắt qua ghế ngồi trống không, nhăn nhăn mày kiếm.
“Tiểu Trương, Tổng giám đốc đâu?” Trợ lí đi theo sở Hoành Sanh bên cạnh thấy ông cau mày, vội vàng mở miệng.
Thư ký thu thập xong tập tư liệu, nhấc chân đi tới, nói: “Chủ tịch, Tổng giám đốc không có ở đây.”
Sở Hoành Sanh mím môi, giọng nói trầm xuống: “Tại sao lại không có ở đây?”
“Tổng giám đốc ngã bệnh, xin nghỉ dưỡng.” Thư ký cúi đầu, thành thật trả lời.
Đôi mắt đầy nội liễm của Sở Hoành Sanh giật giật, không có hỏi nhiều. Ông cau mày, trực tiếp đi tới phòng làm việc ở trong cùng.
Người phương nam có thói quen ăn điểm tâm, Quý Tư Phạm tính dậy sớm, lái xe chở Quý Uẩn đi thưởng trà.
Quán trà rất đông khách, không đặt trước, khẳng định là không có chỗ ngồi. Vài người bạn tốt hay cả nhà già trẻ ngồi quây quần bên nhau vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Trong phòng trên lầu được ngăn cách với huyên náo bên ngoài...
Quý Tư Phạm gọi một số món mì phổ biến, bánh hạt dẻ nước, bánh táo đỏ, bánh bao xá xíu, cuối cùng anh kết thúc với hai lồng bánh sủi cảo tôm.
“Cha.” Quý Tư Phạm bưng bình trà lên châm trà cho ông, cười nói: “Đồ của nhà hàng này không tệ, rất chính thống, chuẩn gốc.”
Quý Uẩn quét mắt nhìn cách bầy biện xung quanh, xác thực có tư vị quê hương.
Lát sau, nhân viên phục vụ nhanh nhẹn mang đồ ăn tới rồi đóng cửa lại rời đi.
“Nhân lúc còn nóng, chúng ta ăn thôi.” Quý Tư Phạm gắp lên một miếng sủi cảo tôm, bỏ vào chén của ba mình.
Quý Uẩn nếm nếm, nói: “Rất ngon.”
Ông ăn xong sủi cảo tôm, đôi mắt thâm thuý nhìn về phía Quý Tư Phạm: “Con định giúp Sở Nhạc Viện ra ngoài?”
“Vâng.” Quý Tư Phạm gắp một khối bánh táo đỏ, khẽ cắn, tròn mắt thâm thuý nhúc nhích. Cái mùi vị này, rất giống mùi vị anh ăn khi còn nhỏ, làm anh nhớ nhung.
Nhíu mày nhìn về người đối diện, Quý Tư Phạm nhếch nhẹ môi mỏng, nói: “Cổ phần Sở thị con đã âm thầm thu mua một chút, nhưng số lượng còn thiếu rất nhiều. Sở Nhạc Viện nắm trong tay hai mươi lăm phần trăm cổ phần Sở thị, có thể lấy được cổ phần của cô ta là quan trọng nhất.”
Quý Uẩn cười một tiếng trầm thấp, chân mày đang nhíu chặt giãn ra: “Con làm việc, ba rất yên tâm.”
Ông nâng chung trà lên khẽ nhấp một cái, nói: “Tư Phạm, ba chỉ có một đứa con trai là con, tương lai Quý thị cũng phải giao lại cho con.”
Quý Tư Phạm gật đầu một cái, khóe miệng nụ nở cười ôn hòa. Anh cụp mắt, chuyên tâm thưởng thức.
Anh hiểu được, Quý thị trong miệng Quý Uẩn, là cần dùng Sở thị để trao đổi.
Ba ngày sau, luật sư quả nhiên nhận được điện thoại từ sở cảnh sát, cho phép bọn họ tới trại tạm giam đón người. Sở Nhạc Viện trước sau cũng không có hình thức liên lạc gì với Lưu Minh, mà Lưu Minh cũng một mực chắc chắn, sự cố đối với xe chở dầu chỉ là vô tình, cũng không phải là cố ý.
Ầm ——
Cửa lớn trại tạm giam vừa dày vừa nặng mở ra, Sở Nhạc Viện bị người ta giải ra ngoài. Ánh mặt trời bên ngoài chói mắt, cô theo bản năng giơ tay lên chắn ở trước mắt, hai mắt nhanh chóng nhíu lại.
Luật sư thấy cô ra ngoài, vội vàng đi hoàn thành nốt những thủ tục cuối cùng.
Dường như Sở Nhạc Viện có chút ngẩn người, sững sờ đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích di chuyển. Cho đến khi có người từ phía sau đẩy bả vai của cô, cô đang đi phía trước lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.
“Cẩn thận.”
Quý Tư Phạm đưa tay đỡ lấy hông cô, ôm cô vào trong ngực. Mấy ngày nay Sở Nhạc Viện bị giày vò, ăn không ngon ngủ không yên, tinh thần toàn thân rã rời. Khuôn mặt tái nhợt nhìn qua hết sức tiều tụy.
“Nhạc Viện?” Quý Tư Phạm giơ tay lên, vuốt nhẹ gương mặt của cô, lại bị cô sợ hãi né tránh.
“Tôi không biết cái gì hết!”
Sở Nhạc Viện né tránh đụng chạm của anh, lẩm bẩm theo bản năng.
“Nhạc Viện, là anh.” Quý Tư Phạm cẩn thận thử dò xét, đưa tay về phía cô: “Anh tới đón em về nhà.”
Nghe được hai chữ về nhà, dường như Sở Nhạc Viện bị xúc động. Cô nhíu mày chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng nhiên lớn tiếng khóc: “Tư Phạm, cuối cùng anh cũng tới!”
Sở Nhạc Viện nhào vào trong ngực của anh, cả người run rẩy giống như lá rụng điêu tàn.
Luật sư hoàn tất các thủ tục, ra ngoài, sau khi trao đổi một ánh mắt với Quý Tư Phạm, rời đi trước.
“Đi thôi.” Đợi cô thoáng ổn định lại cảm xúc, Quý Tư Phạm đưa tay ôm lấy bờ vai cô, mang cô tới bên cạnh xe.
Sở Nhạc Viện ngơ ra, không nhịn được nhìn xung quanh, cô cắn môi, hỏi “Ba đâu? Tại sao ba không đến?”
Quý Tư Phạm cau mày, ánh mắt khổ sở nhìn về phía cô, nhẹ nhàng mím lại môi mỏng.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, trong lòng Sở Nhạc Viện đã dần dần hiểu. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm mũi chân, hi vọng ngưng tụ nơi đáy mắt, từng tấc vỡ vút, cho đến khi không còn chút ánh sáng.
Ngồi ở phía sau xe, Sở Nhạc Viện quay đầu nhìn ra ngoài cửa, hàm răng cắn chặt đôi môi tái nhợt. Hốc mắt cô ửng hồng, cảnh vật trước mắt hoàn toàn mơ hồ.
Quý Tư Phạm nhìn cô chán nản rơi lệ, môi mỏng mím lại giơ lên một đường cong.