Trên đường từ trại tạm giam về nhà, Sở Nhạc Viện không nói chuyện.
Vào cửa, dì Thái vẫn chưa đi, thấy cô trở về lập tức mang dép đến, “Cô chủ, cô đã về rồi.”
Sở Nhạc Viện cúi đầu đổi lại giầy, không ngẩng đầu lên, cũng không nói gì. Cô mím môi đi trực tiếp vào phòng ngủ, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt đất.
“Cậu Qúy, cô chủ sao rồi?” dì Thái nhíu chặt chân mày, cảm thấy vẻ mặt cô không tốt.
Quý Tư Phạm tháo cổ áo sơ mi, vẻ mặt cũng không có gì khác biệt. Anh rút ra một phong bì như thường lệ, đưa cho dì Thái: “Tâm tình cô ấy không tốt, không có gì.”
Dì Thái nhận lấy phong bì, liếc nhìn phòng ngủ với vẻ không yên lòng. Chẳng qua tâm tình Sở Nhạc Viện lúc tốt lúc xấu, bà cũng không muốn nhiều chuyện, cất phong bì vào trong túi, “Cậu Qúy, thức ăn tôi đã làm xong, sau khi hâm nóng là có thể dùng luôn được rồi.”
“Được.” Quý Tư Phạm mở cửa tiễn dì Thái. Lát sau, anh xoay người cất bước về phía phòng ngủ.
Sở Nhạc Viện đứng trước tủ treo quần áo, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hư không. Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân anh, cô mới thu lại ánh mắt đờ đẫn, tìm bộ áo ngủ ôm vào trong ngực.
“Em muốn đi tắm, “ Sở Nhạc Viện cầm áo ngủ trong tay, mắt nhìn mũi chân, “Mấy ngày không tắm rửa, toàn thân đều khó chịu.”
Quý Tư Phạm mím môi cười, xoa đầu cô, giọng nói ôn hòa: “Đi đi.”
Sở Nhạc Viện gật đầu, ôm áo ngủ đi vào phòng tắm. Cô đóng cửa lại, cởi nút náo. Có nút áo khó mở, cô bực bội, thô bạo xé ra, quăng quần áo mặc trên người vào thùng rác.
Rào rào ——
Vòi tắm mở ra, dòng nước ấm áp chảy xuống.
Sở Nhạc Viện đứng dưới vòi nước, để mặc cho nước chảy theo hai má xuống dưới. Hai tay duỗi bên người dần dần nắm lại, đôi mắt đỏ ngầu.
Tại sao ba không đến? Từ đầu đến cuối cũng không thấy xuất hiện?
Chẳng lẽ ba độc ác, tuyệt tình như vậy hay sao?
Sở Nhạc Viện che miệng, mở vòi nước hết cỡ. Hai chân vô lực chống đỡ, trong chớp mắt cả người ngã ngồi xuống nền đá cẩm thạch cứng ngắc, đầu gối cũng sưng đỏ.
“Ưmh ——”
Hàm răng cắn chặt khiến dấu răng in hằn lên môi. Sở Nhạc Viện khom người, không kiềm chế được nước mắt liên tục lăn xuống.
Ba không cần cô nữa rồi!
Thật sự không cần nữa!
Suy nghĩ này cứ điên cuồng trong lòng cô, giống như một loại dây leo quấn lấy cô, ghìm chặt lại khiến cô không thở được.
Lát sau, cửa phòng tắm mở ra. Sở Nhạc Viện mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, mái tóc dài ướt nhẹp dính vào hai bên mà. Đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, dù đã tắm qua nhưng vẫn còn rất đỏ.
Rì rì rì ——
Điện thoại đặt trên giường rung lên, Sở Nhạc Viện trượt màn hình, liếc nhìn số gọi đến, trầm mặt nghe điện: “A lô?”
“Nhạc Viện!” Giang Hổ nghe được giọng nói của cô, không khỏi vui vẻ nói: “Tư Phạm đã đưa em ra rồi sao? Em có sao không?”
Nghe thấy giọng nói của anh ta, Sở Nhạc Viện cảm thấy rất phiền não, khuôn mặt cô ảm đạm, giọng nói buồn bã: “Là anh nói cho Tư Phạm à?”
“Đúng vậy, “ Giang Hổ cầm điện thoại di động, bất đắc dĩ nói: “Anh gọi điện cho Tư Phạm để cậu ấy cứu em.”
Sở Nhạc Viện mím môi lạnh lùng nói: “Ngày mai gặp ở cửa hàng của Khả Nhi.” Nói xong cô tức giận cúp điện thoại.
Mở cửa phòng ngủ, ánh đèn trong phòng khách sáng trưng.
Trên bàn đã dọn xong mấy món ăn, trong phòng bếp còn có bóng người đung đưa.
Quý Tư Phạm hâm nóng đồ ăn, đặt lên bàn. Anh quay đầu nhìn thấy Sở Nhạc Viện, khóe miệng hơi mỉm cười: “Tới dùng cơm.”
Người đàn ông đứng cạnh bàn ăn, ngón tay thon dài cầm đũa ngà voi, theo thứ tự đặt lên bàn ăn, động tác ưu nhã mê hoặc.
Sở Nhạc Viện nhìn anh, không kiềm được, đi tới phía sau lưng, vòng tay ôm lấy anh.
“Tư Phạm......”
Áp má vào lưng anh, từng tiếng tim tập từ lồng ngực anh truyền đến.
Quý Tư Phạm không nhúc nhích, vẫn đưa lưng về phía cô. Anh chậm rãi ngẩng đầu lên đáp lời, “Sao vậy?”
Giọng nói của anh trầm thấp, Sở Nhạc Viện cắn môi, nước mắt tràn mi.
Những gì đã từng là của cô đều bị Sở Kiều lấy mất. Mà bây giờ, cô chỉ còn lại Qúy Tư Phạm.
Sau lưng rất nhanh bị ướt một mảng, nước mắt ấm áp nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Quý Tư Phạm khẽ thở dài, xoay người ôm cô vào ngực, lồng ngực ấm áp của anh có thể xua tan giá lạnh trong lòng cô
“Tại sao lại khóc? Không phải là đã về nhà rồi sao?” Quý Tư Phạm nhíu mày, giọng nói lo lắng.
Sở Nhạc Viện nghẹn ngào không nói nên lời.
Người đàn ông cúi đầu nhìn chằm chằm người đang run rẩy trong ngực, ánh mắt sâu thẳm hơi lóe sáng. Anh giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cô, dịu dàng nói: “Thức ăn cũng đã hâm lại rồi, ăn cơm đi.”
Sở Nhạc Viện đỏ mắt gật đầu, kéo ghế ngồi xuống.
“Ăn nhiều một chút.” Quý Tư Phạm chủ động gắp thức ăn cho cô, động tác không có gì khác thường.
Mấy ngày nay, Sở Nhạc Viện ăn rất ít, cơ thể đã sớm hư nhược. Trong dạ dày trống rỗng nhưng nghĩ tới đủ loại giày vò mấy ngày nay, cô lại uất ức ăn không nổi.
“Tư Phạm, anh không hỏi em à?” Sở Nhạc Viện cầm đũa gắp mấy hạt cơm cho vào miệng.
Quý Tư Phạm múc một chén canh đặt ở trước mặt cô, “Hỏi cái gì?”
Đôi mắt anh hàm chứa ấm áp khiến cô không có gì nghi ngờ, “Anh em đã nói qua với anh rồi, chuyện này không phải lỗi của em.”
Khó có được anh nghĩ như vậy, Sở Nhạc Viện hờ hững cúi đầu, ăn tiếp một miếng.
“Ăn từ từ.” Quý Tư Phạm ăn rất ít, đặt đũa xuống, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt khó hiểu.
Ngày hôm sau dậy sớm, lúc Sở Nhạc Viện mở mắt, trên mặt đều là mồ hôi lạnh. Cô tỉnh lại từ cơn ác mộng, nghĩ rằng mình vẫn ở trại tạm giam cùng mười mấy người chen chúc trên tấm ván cứng rắn.
“A!”
Cô hoảng sợ bật dậy, mồ hôi lăn từ trên trán xuống mắt.
Sở Nhạc Viện trừng mắt nhìn, thấy cảnh vật quen thuộc mới từ từ phục hồi lại tinh thần. Ngày hôm qua, Tư Phạm đã đưa cô ra từ địa phương đáng sợ kia, cô sẽ không bao giờ bước vào đó lần nữa.
Nặng nề thở dốc, Sở Nhạc Viện quệt mồ hôi, quấn chăn lại, nằm trở về. Toàn thân không còn sức lức, đầu mơ màng hình như còn muốn ngủ, nhưng người bên cạnh đã sớm rời đi.
Cô âm thầm đưa tay vào trong chăn, chỗ đó đã lạnh lẽo.
Anh không có ở đây, Sở Nhạc Viện thấy trái tim trống rỗng.
Ngơ ngác mất hồn nửa ngày, cơn buồn ngủ cũng qua đi. Sở Nhạc Viện vén chăn xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lát sau, cô kéo cửa phòng đi ra ngoài, dì giúp việc đã đến làm từ sớm.
“Cô chủ, cô không đi làm à?” dì Thái vừa quét dọn xong phòng khách, thấy cô vẫn ở nhà giờ này, lắm mồm hỏi một câu.
Sở Nhạc Viện mặc quần áo, xách túi đi ra ngoài, “Thân thể không thoải mái.”
“Cô muốn đi ra ngoài?” Thấy cô muốn đi, dì Thái đi theo hỏi.
Sở Nhạc Viện đứng ở trước cửa thay giày, quay đầu nhìn bà: “Buổi trưa tôi không ở nhà, dì chuẩn bị cơm tối là được rồi.”
“Vâng.” Sau khi nhìn cô đi khỏi, dì Thái đóng cửa lại, cầm điện thoại gọi cho Qúy Tư Phạm.
Lái xe đến khu phố buôn bán, Sở Nhạc Viện âm trầm đẩy cửa tiệm bước vào. Khả Nhi nhìn thấy cô lập tức chạy tới, “Nhạc Viện, cô không sao chứ?”
Sở Nhạc Viện nhìn chằm chằm, lạnh lùng đẩy tay cô: “Đừng đánh trống lảng! Khả Nhi, cô cố ý hãm hại tôi?!”
“Tôi không có.” Khả Nhi vội vàng khoát tay, biểu tình oan uổng “Chuyện này thật sự không liên quan gì đến tôi.”
Sở Nhạc Viện giơ tay muốn tát liền bị Giang Hổ ngăn lại: “Nhạc Viện, chuyện này không phải do Khả Nhi làm, anh đã cho người điều tra, là Quyền Yến Thác thông báo cho cảnh sát.”
“Là anh ta?” Sở Nhạc Viện kinh ngạc, ánh mắt nặng nề, “Trong tay anh ta có chứng cứ sao?”
“Không có.” Giang Hổ lôi cô đến ghế sô pha ngồi xuống: “Nếu như anh ta có chứng cứ cụ thể, em sẽ không dễ dàng được thả như vậy.”
Nghe anh ta nói vậy, trong nháy mắt, Sở Nhạc Viện bực bội hất tay anh ta quát lớn: “Anh, về sau anh đừng có manh động như vậy, anh cứ như thế này, sớm muộn cũng bại lộ”
Giang Hổ mím môi, có chút chột dạ, “Anh không phải do nhất thời tức giận hay sao! Sở Kiêu khi dễ em, lại tính toán ba anh. Giọng điệu này em có thể nuốt được không?”
Ánh mắt Sở Nhạc Viện lướt qua mất mát, buồn bã cười nói: “Nuốt không trôi thì thế nào? Bây giờ trong mắt ba chỉ có chị ta, căn bản không để ý đến sống chết của em.”
Thấy hốc mắt cô ửng hồng, Khả Nhi vội vàng rút ra mấy tờ khăn giấy đưa cho cô, vội vàng an ủi: “Được rồi, đừng buồn bực nữa, bây giờ cô không làm sao mới là điều quan trọng nhất!”
“Rất đúng, “ Giang Hổ gật đầu, vẻ mặt lo lắng mấy ngày qua cũng giãn ra, “Buổi trưa hôm nay anh mời mọi người, em gọi Tư Phạm để chúng ta cùng ăn một bữa.”
Sở Nhạc Viện lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Tư Phạm bận rồi.”
“Vậy chúng ta đi ăn.” Giang Hổ vỗ vỗ tay Khả Nhi phân phó: “Đến quán ăn lần trước.”
“Được rồi.” Khả Nhi khéo léo mỉm cười, đứng lên đi ra phía quầy. Lúc quay lưng về phía bọn họ, cô tái mặt, ánh mắt thoáng lạnh lẽo.
Rõ ràng đã tính toán rất tốt, lại xuất hiện Qúy Tư Phạm, việc sắp thành hóa bại.
Xuất viện về đến nhà, Sở Kiều không còn cảm thấy nhàm chán nữa, cánh tay cô đã có thể vận động linh hoạt, cảm thấy rất vui vẻ.
“Ngày mai em muốn đi làm.”
Lúc ăn cơm chiều, Sở Kiều cắn đũa, ra vẻ tội nghiệp nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, giọng nói van xin.
Nếu anh không gật đầu thì cô không có cách nào bước ra khỏi cánh cửa này.
Quyền Yến Thác cầm chén cơm ăn, không nhìn cô.
“Ông xã, “ Sở Kiều ân cần gắp một miếng thịt gà cho vào trong chén của anh, “Anh nói một câu đi mà.”
Quyền Yến Thác ăn hết đồ ăn cô gắp chi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: “Đi làm cũng được, sau này anh sẽ đưa đón em, em không thể tự mở cửa xe được.”
“Tại sao?” Sở Kiều bĩu môi tỏ vẻ không phục. Mỗi ngày đều để anh đưa đón, thật quá phô trương!
Quyền Yến Thác đặt chén cơm xuống, dung dung liếc nhìn cô, “Không thích? Vậy thì thôi.”
“Em đồng ý!” Sở Kiều đặt tay lên mu bàn tay anh: “Tất cả đều theo ý anh.”
Thái độ này coi như không tệ.