Thực Hoan Giả Yêu

Chương 20: Chương 20: Chương 19: Ra điều kiện




Editor: Thư

Quyền Yến Thác cho Thì Nhan một cơ hội đầu tư, trong đầu Sở Kiều chỉ có một ý nghĩ: người đàn ông này lại muốn giở trò gì nữa đây?

Não cô vẫn chưa mê muội đến mức đó, chống lại ánh mắt giết người của Tô Lê, quả quyết cự tuyệt “ý tốt” của người đàn ông kia!

Chỉ tiếc, cuộc sống rất thực dụng. Thì Nhan khó mà chống đỡ tiếp tục, nếu không ai chịu đưa tay giúp đỡ, mắt thấy tâm huyết sẽ bị nước cuốn trôi hết.

Suốt mấy ngày bôn ba, Sở Kiều và Tô Lê tìm không ít bạn học trước kia, nhưng bây giờ thị trường không được ổn định cho lắm nên không có ai đồng ý dùng tiền đi đầu tư cho một công ty không mang lại lợi nhuận.

Sáng sớm , Sở Kiều ngồi ở trước bàn ăn, nghĩ tới chuyện ở công, hơi mất hồn.

“Nghe nói các con không thể tiếp tục kiên trì được rồi?” Liếc mắt nhìn con gái lớn đang xuống tinh thần, Sở Hoành Sanh trầm giọng nói, giọng nói không nghe ra buồn vui.

Sở Kiều sững sờ, cúi đầu húp cháo, không muốn trả lời.

Thấy cô không nói lời nào, Sở Hoành Sanh tỏ vẻ hiểu rõ cười khẽ, nói: “Đã nói từ trước mấy người không được việc, nhất định sẽ bê đá tự đập vào chân của mình, tiền cũng lãng phí không ít, cuối cùng không phải cũng kết thúc như vậy sao!”

Pằng ——

Sở Kiều đập đôi đũa trong tay xuống, lòng tự ái bị đả kích, “Thành lập công ty là dùng tiền bà ngoại để lại, không tốn một xu tiền của nhà này!”

Nghe vậy, sắc mặt Sở Hoành Sanh lập tức trở nên khó coi, tức giận nói: “Con tiêu tiền trong nhà còn ít sao? Những năm này trong trong ngoài ngoài con gặp phải bao nhiêu chuyện, bao nhiêu lần ta phải dẹp đống hỗn loạn con gây ra rồi hả? Hôm nay vây cánh còn chưa cứng cáp, đã dám nói chuyện với ta như vậy sao?!”

Mắt thấy hai người lại sắp cãi vả, Giang Tuyết Nhân cũng cảm thấy nhức đầu. Ba ngày cãi nhỏ, năm ngày cãi lớn, hai cha con hai người này chính là một đôi oan gia a!

“Hoành Sanh, “ Giang Tuyết Nhân kéo chồng mình lại, hòa giải nói: “Anh từ từ dạy, đừng tức giận!”

Lời của ba chỉ càng làm cho Sở Kiều thêm tức giận. Nếu như lúc trước có thể tranh thủ lấy được cơ hội từ Quý thị, Thì Nhan cũng không đến mức trở nên nghèo túng như thế! Một năm này, cô thành lập công ty, đã gặp bao nhiêu khó khăn, cũng chưa từng mở miệng cầu xin ba giúp đỡ, đương nhiên ba cũng không có ý định giúp đỡ cô!

Ở trong lòng ba, vĩnh viễn sẽ không coi trọng cô, người ông yêu thương, sủng ái chỉ có mỗi cô con gái nhỏ mà thôi!

“Tỷ!” Sở Nhạc Viện cười tủm tỉm mở miệng, đôi mắt đen nhánh lóe sáng, “Nếu công ty không phát triển được, vậy chị đến Sở thị đi, chúng ta cùng nhau trợ giúp ba không phải tốt hơn sao?”

Nhìn thấu sự dối trá trong mắt cô ta, Sở Kiều nhàn nhạt nhếch môi, giọng nói lạnh lùng nói: “Tốt, nhường vị trí của cô ra thì sao?”

Nghe được lời của cô..., ý cười trên khóe môi Sở Nhạc Viện thoáng chốc cứng ngắc. Năm ngón tay cô ta dần dần buộc chặt, đáy mắt thoáng qua một mảnh tàn khốc, “Nếu chị chịu trở lại, muốn em làm gì cũng được cả, chỉ cần có thể thay ba phân ưu!”

Hai con gái đều ở đây nhưng lại đối lập như hai thái cực. Sở Hoành Sanh thở dài, nhìn về phía con gái nhỏ, ánh mắt mang theo ý cười, “Nhạc Viện, vị trí của con sẽ không thay đổi, cho dù là ai trở về đi chăng nữa cũng như vậy!”

Tuyên bố này lập tức làm dịu cô ta, Sở Nhạc Viện khéo léo cúi đầu, môi đỏ mọng nâng lên một đường cong rõ ràng.

Giang Tuyết Nhân nhấp một sữa tươi, chỗ sâu nhất dưới đáy mắt vẫn luôn bình thản cũng thoáng qua ý cười.

Vốn là Sở Kiều không quan tâm đến vị trí này, nhưng phụ thân hành động như vậy, ý đồ đã quá rõ ràng. Cô cười lạnh, thẳng đứng lên, nói: “Chuyện của con, tự con giải quyết!”

Vừa dút những lời này, Sở Kiều cầm chìa khóa xe lên, cũng không quay đầu lại rời đi.

“Đứng lại!” Sắc mặt Sở Hoành Sanh lo lắng, còn muốn tiếp tục la rầy, lại bị người bên cạnh khuyên can.

Sở Nhạc Viện kéo cánh tay ba mình, làm nũng trước mặt ông: “Ba, tính tình chị vẫn như thế đấy, tùy chị đi.”

Nhớ tới những việc làm, những hành động Sở Kiều gây ra suốt mấy năm này, Sở Hoành Sanh trầm mặt rời bàn ăn, đứng dậy đi vào thư phòng.

Lái xe thẳng một mạch đến công ty, vẻ mặt Sở Kiều cực kỳ khó coi, không cần hỏi cũng biết cô đang tức giận.

Ném cho cô một quả táo, Tô Lê kéo ghế xoay ngồi xuống ở bên cạnh cô, trêu nói: “Lão cha nhà cậu lại cãi nhau với cậu nữa à?”

Sở Kiều nắm quả táo, ánh mắt như băng, môi đỏ mọng mím lại thật chặt.

“Ai, “ Tô Lê tới gần cô, đưa tay chọt mặt cô, “Cậu đó, nói mấy lời ngọt ngào với ông ấy không được sao? Ngày ngày hung dữ với ông ấy thì có ích lợi gì cho cậu đây?”

Sở Kiều không nói lời nào, vung quả táo trong tay lên thật cao, lại đưa tay tiếp được, cứ lặp lại như thế. Có lúc ngay cả cô cũng không hiểu nổi, vì sao cứ ở cạnh ba thì tính tình lại xấu đến vậy nhỉ? Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy ánh mắt khinh thường của ông, toàn thân cô liền xù lông nhím!

Hứa Khả Nhân thấp giọng cười một tiếng, vội vàng tiếp tục chuyện trong tay, không hề nói chen vào. Theo ý cô, Sở Kiều cần cái gì thì có cái đó, còn bất mãn cái gì nữa đây, thật là không biết đủ!

. . . . . .

Tại một khu cao cấp ở trung tâm thành phố, Bích Thủy Lan Uyển. Cơ sở hạ tầng tốt, khu vực sầm uất.

Thang máy dừng ở lầu mười tám, một cô gái vóc người thướt tha đi ra. Cô ta đang định móc chìa khóa mở cửa, chợt nhớ tới điều gì, đổi lại ấn chuông cửa.

Leng keng ——

Chuông cửa vang lên lúc mới có người ra mở cửa.

Quý Tư Phạm mặc một bộ quần áo ở nhà màu vàng nhạt, thấy có bóng người lao tới, anh trở tay ôm người vào lòng, cười nói: “Đã trễ như vậy còn đến đây làm gì?”

Nhấc chân đá lên cửa, Sở Nhạc Viện ngửa đầu hôn một cái lên cằm của anh, đáy mắt tươi cười: “Kiểm tra đột xuất, xem anh có đang làm chuyện xấu hay không!”

“Như vậy à, “ môi mỏng của Quý Tư Phạm khẽ cong, gương mặt tuấn tú không nhìn ra vui buồn, “Vậy em phải cẩn thận xem một chút.”

Anh đi tới sô pha ngồi xuống, vô cùng hứng thú nhìn cô chằm chằm.

Sở Nhạc Viện nhanh chóng bại lộ trò đùa, cười ngồi xuống bên cạnh anh, “Được rồi, đùa một chút thôi!”

Cúi đầu ngửi được mùi trên người cô, Quý Tư Phạm khẽ cau mày, hỏi “Uống rượu à?”

“Ừ.” Sở Nhạc Viện xoa xoa trán, vẻ mặt mệt mỏi: “Tối nay có tiệc.”

Ngừng tạm, cô ta tựa đầu vào bả vai của người đàn ông bên cạnh, đáy mắt đen nhánh một mảnh quyến rũ, “Tối nay em ở lại một lần được không?”

“Được.” Trên mặt Quý Tư Phạm chưa từng biểu lộ quá nhiều tình cảm, “Đi tắm đi, anh lấy cho em ly sữa nóng.”

Sở Nhạc Viện cười đứng lên, đi vào phòng ngủ.

Mở tủ quần áo ra, có thứ gì đó rớt ra, Sở Nhạc Viện nhặt lên, vẻ mặt tươi cười lập tức đại biến.

Quý Tư Phạm đi vào phòng ngủ, cũng không thấy bóng dáng ai. Anh nhìn thấy gối ôm bị vứt trên mặt đất, hai mắt trầm xuống, gương mặt tuấn tú lạnh đến thấu xương.

Nổi giận đùng đùng về đến nhà, Sở Nhạc Viện chạy đến lầu hai, sau nhìn thấy trong tủ quần áo của Sở Kiều cũng có cái gối ôm y hệt, lửa giận đáy lòng cuồn cuộn trào ra.

Vừa ra khỏi nhà tắm thấy cô ta, ánh mắt Sở Kiều không hề hốt hoảng, “Đi ra ngoài!”

Biểu cảm bình tĩnh của cô làm Sở Nhạc Viện nhói đau, “Đây là cái gì?”

Sở kiều không giận cũng không buồn quan tâm, “Đồ của tôi.”

“Đồ của chị?” Sở vui mừng viện giận quá thành cười, tiện tay nắm lên cây kéo, quát: “Hừ, chị đừng có hy vọng!”

“Sở Nhạc Viện!”

Trong nháy mắt, Sở Kiều nheo mắt lại, giọng nói phát lạnh, “Cô dám động vào một cái thử xem? !”

Từ nhỏ đến lớn, không ít lần Sở Nhạc Viện thua dưới cô, trong lòng khó tránh khỏi rụt rè. Tiếng la của hai người kinh động mọi người trong nhà, Giang Tuyết Nhân đã chạy tới kéo con gái đi ra.

“Lộn xộn cái gì?” Sở Hoành Sanh quét mắt nhìn cái gối ôm trên đất, đôi mắt giật giật.

Sở Nhạc Viện uất ức tiến lên, nức nở nói: “Ba. . . . . .” Bộ dáng nhu mì này đổi cũng nhanh thật nhưng dù sao không có chứng cớ gì khác.

Sở Hoành Sanh liếc Sở Kiều, thấy cô vẫn cúi đầu, trầm giọng nói: “Đều đi ngủ hết đi, không cho gây nhau nữa!”

Ngay cả không muốn, Sở Nhạc Viện vẫn bị Giang Tuyết Nhân lôi đi, đưa về gian phòng.

Lát sau, Sở Kiều đóng kỹ cửa phòng, nhặt gối ôm trên đất lên, ngã xuống giường.

Điện thoại di động vẫn còn đang ong ong rung lên, Sở Kiều nhìn chằm chằm tên của người nọ, cười khinh bỉ cười. Anh ta không ngừng gọi điện để làm gì? Muốn cảnh cáo không cho cô chọc giận giai nhân của anh ta hay sao?

Cúp điện thoại, Sở Kiều nhắn trở lại một cái tin nhắn, điện thoại di động nhanh chóng an tĩnh lại, cô lại mất ngủ suốt đêm.

Hôm sau đi tới công ty, Sở Kiều nhận được một gói chuyển phát nhanh. Nàng mở ra, lấy gối ôm bên trong ra, cầm cây kéo hung hăng đâm nát.

Đây là đồ của cô, cho dù muốn hủy diệt, cũng là cô tự tay làm.

Tô Lê cùng Hứa Khả Nhân nhượng bộ lui binh, không dám trêu chọc. Trùng hợp có người không sợ chết, đâm đầu đến trước mắt cô.

Quyền Yến Thác lại xuất hiện một lần nữa, vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng như cũ.

“Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”

Người đàn ông nào đó dựa nửa người vào ghế, nhìn chằm chằm vẻ mặt lo lắng của cô, cười nói: “Sở Kiều, việc cô mạnh miệng quan trọng không? Hay việc nhìn nơi này đóng cửa quan trọng hơn?”

Bị người ta không chút lưu tình đâm vào chỗ đau, Sở Kiều nheo mắt, nói thẳng: “Nói đi, anh có điều kiện gì?”

Quyền Yến Thác thấp giọng cười một tiếng, đôi mắt thâm thúy hơi lóe sáng.

_________________________________________________________________

Chào mọi người, em muốn khảo sát một chút: Mọi người thấy nên gọi QTP là anh ta hay là anh? Em vừa đọc vừa edit nên cũng không biết nội tình nhưng có vẻ anh ta thật lòng với SNV và phản bội lại SK. Em đang rất phân vân về chuyện này. Thêm nữa, em sẽ chỉnh lại một cụm từ là “phòng công tác/phòng làm việc” thành “công ty“. Mong mọi người ủng hộ truyện. Vẫn thanks và share truyện đều đều nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.