Cửa sổ sát đất thông suốt sáng ngời, trên bàn làm việc bày cà phê, trái cây, điểm tâm, Tô Lê còn thiếu là lấy phòng làm việc đi rửa sạch sẽ, dâng tặng cho người đàn ông kia.
Vẻ mặt Quyền Yến Thác lười biếng ngồi trong ghế xoay, mặc dù không lên tiếng, nhưng khóe miệng mơ hồ lộ ra nụ cười.
Cười thảnh thơi nhìn người nọ lau chùi, thấy Tô Lê nhiệt huyết dâng trào, chân chó một dạng bận trước bận sau.
Sở Kiều bất đắc dĩ thở dài, ý bảo cô ấy có chừng có mực, trước tinh thần thua trận, sau đó tiến hành đàm phán như thế nào?
“Ha ha, các người từ từ thảo luận.” Tô Lê khẽ mỉm cười, kéo Hứa Khả Nhi trốn vào phòng nghỉ ngơi.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng rỡ, có thể chiếu sáng mỗi một góc thế gian. Sở Kiều nhìn không thấu trong lòng của người đàn ông đối diện, cô phải thật cẩn thận, chỉ sợ ngã vào cạm bẫy .
Sở Kiều ưỡn thẳng lưng lên, khí thế tuyệt đối không thua anh, “Quyền thị đã cho Quý thị đầu tư, tại sao còn muốn cho chúng tôi đầu tư?”
Cô cũng không nhận ra, phòng làm việc nhỏ của chính mình lúc này, có thể bị tập đoàn Quyền thị nhìn trúng!
“Cho Quý thị đầu tư, đó là Quyền thị bỏ tiền.” Quyền Yến Thác bưng cà phê lên nhấp một hớp, mày kiếm nhẹ chau lại, trong cà phê có thêm đường số lượng không đủ, anh không hài lòng để ly xuống, không đụng vào nữa.
Sở Kiều lờ mờ phát giác ra, chất vấn nói: “Có khác nhau sao?”
“Đương nhiên là có khác nhau, “Quyền Yến Thác ngồi dựa vào sau ghế, hai chân để lên trên bàn, trầm giọng nói: “Lần này là tôi bỏ tiền ra, làm người đầu tư.”
Người đầu tư?
Sắc mặt Sở Kiều biến hóa, trong lòng đề phòng càng sâu, “Có ý gì?”
Bình thường nhìn cô có mấy phần thông minh, như thế nào lại ngốc nghếch đứng lên giống những người phụ nữ kia không khác biệt lắm!
Đôi mắt hẹp dài đào hoa của người đàn ông khẽ híp, móc ra một tờ chi phiếu đưa cho cô, nói: “Đây là một trăm vạn, cụ thể phòng làm việc vận hành thế nào tôi không tham dự, ngày này năm sau, cô phải trả tôi số tiền này.”
Cạm bẫy! Quả thật là cạm bẫy!
Sở Kiều giận tái mặt, tức giận nói: “Năm sau trả lại cho anh một trăm vạn? Vậy không bằng tôi đi mượn vay nặng lãi!”
“Vay nặng lãi?” Quyền Yến Thác nhìn về phía ánh mắt của cô hiện ý cười, mặt tràn đầy khinh thường nói: “Vay nặng lãi cũng không lỗ vốn, có thể đem tiền cho cô mượn?”
Mẹ nó!
Sở Kiều không nhịn được bất ngờ nói tục, cô cắn môi, sắc mặt tái xanh. Người đàn ông này không nói lời nói ác độc, sẽ chết sao? !
Rất tức giận, thực tế là như thế. Hôm nay không có tư cách nở mày nở mặt, cô chỉ có thể nén giận.
“Như thế nào?” Quyền Yến Thác không cho cô quá nhiều thời gian suy nghĩ, nhíu mày hỏi.
Nếu như cự tuyệt, có lẽ Thì Nhan thật sự sẽ đóng cửa. Nhưng nếu chấp nhận, Sở Kiều cảm thấy trong lòng không muốn.
“Sang năm nếu như là không trả được tiền?” Sở Kiều suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên nói ra những lời này, chính cô cũng bị hù dọa mà dừng lại.
Mày kiếm của Quyền Yến Thác cợt nhã, hai mắt sắc bén nhìn về ánh mắt của cô, môi mỏng nâng lên một chút tà mị cười, “Không có tiền? thì lấy thịt đền bù!”
“. . . . . .” đáy mắt Sở Kiều trầm xuống, trong nháy mắt nâng mặt.
Có lúc, Quyền Yến Thác cảm giác, trêu chọc cô thật vui. Xem ra cô rất kiên cường, nhưng lời nói không lừa gạt được người khác, trêu chọc cô ở nơi này cũng rất thoải mái!
Tuy là trốn vào phòng nghỉ ngơi, nhưng lỗ tai Tô Lê vẫn đứng thẳng. Cô nghe nói như thế, vội vàng chạy ra ngoài, chỉ sợ Sở Kiều trở mặt, làm thần tài gia bỏ đi!
“Kiều Kiều,“ Tô Lê kéo người tới, nhỏ giọng khiển trách: “Điều kiện tốt như vậy, cô nhanh lên một chút đồng ý đi!”
“Tốt?” Sở Kiều cau mày, nhớ tới câu nói sau cùng của anh, toàn thân dâng lên lạnh lẽo: “Vậy cô đồng ý đi.”
Cái này gọi là bằng hữu gì, giúp người ngoài cùng nhau bán cô? !
Tô Lê phồng má, cô ngược lại nghĩ thầm, hình như người nhà họ Quyền không coi trọng Sở Kiều!
“Không đồng ý?” Thấy cô ngây ngẩn, giọng nói Quyền Yến Thác trầm xuống.
“Không đúng không đúng!” Tô Lê khoát khoát tay, đưa tay nhéo người bên cạnh một cái, mắt lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Đe dọa dụ dỗ, Sở Kiều không thể không khuất phục, cô cắn môi, buồn bực nói: “Được rồi, vậy chúng ta ký hợp đồng.”
Nghe vậy, Tô Lê lập tức cho Hứa Khả Nhi đi chuẩn bị hợp đồng, cô thì đi lôi kéo quan hệ.
Quyền Yến Thác không thích cùng người lạ nói chuyện, cơ hồ đều là Tô Lê nói một mình, nhưng cô có thể cười đến mặt rực rỡ.
Trước bàn làm việc, Sở Kiều nhìn chằm chằm hợp đồng được in ra, kiểm tra cặn kẽ một lần rồi mới coi là an tâm. Cô liếc nhìn Tô Lê cười như hoa nở, âm thầm thấy lạnh đến buồn nôn, cô gái này thật rất háo sắc!
Mấy phút sau, ký xong hợp đồng, Quyền Yến Thác để lại chi phiếu, đồng thời cũng lưu lại một câu nói: nếu như không đủ tiền, anh cũng có thể bỏ thêm vào.
Thật, chuyện tốt như thế, hoàn toàn đánh xỉu Tô Lê, cô cười đến miệng cũng không khép được.
“Ông chủ đi thong thả.” Người đàn ông trước khi ra ngoài, Tô Lê lôi kéo Hứa Khả Nhân, cung kính đưa tiễn.
Sờ Kiều run một cái, đối với cách gọi này, chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh.
Quyền Yến Thác quay mình nhìn chằm chằm người đang ngây người ra, hiển nhiên đang đợi cô mở miệng.
Nhưng Sở Kiều không có phản ứng đến anh, mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân.
Tô Lê đứng ở một bên thấy vậy nóng lòng, giơ tay lên đẩy cô một cái.
Sở Kiều đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa vặn đụng vào con ngươi sâu thẳm của người đàn ông, ý cười nhàn nhạt cùng cưng chiều, lại lần nữa để cho cô bị lạc vào. Người này lại dùng tới mê hồn thuật? !
Thấy cô không có ý lên tiếng, Quyền Yến Thác cũng không còn làm khó, ngón tay lộ rõ khớp xương nhẹ giơ lên, hung hăng điểm ở trên trán của cô, nói: “Chỉ người không nói đạo lí!”
Nhìn bóng lưng anh đi xa, Sở Kiều ôm đầu, buồn bực suy nghĩ: cô thế nào lại không nói đạo lí à? !
Cho dù ngoài miệng không muốn thừa nhận, nhưng có số tiền kia, trái tim Sở Kiều vẫn thấp thỏm, rốt cuộc rơi xuống, lại có thể lấy hơi.
Phương diện thiết kế ở Thì Nhan có ưu thế nhất, tất cả ba người các cô tìm quan hệ, hy vọng có thể khiến công ty kia ưu ái, khi đến vận hành!
Tan việc về đến nhà, Sở Kiều đi đậu xe, cô cúi đầu, vẫn còn suy nghĩ bản thiết kế.
Vườn hoa dưới ô che nắng, vừa nói vừa cười.
“Wow, nhiều năm như vậy mẹ không có vẽ, một chút cũng không nhìn ra là không quen tay.”
“Đúng vậy, phu nhân vẽ thật tốt!”
Sở Kiều quét mắt nhìn hình ảnh người mẹ hiền lành cùng con gái hiếu thuận, ánh mắt yên tĩnh cất bước đi đến. Khóe mắt liếc thấy cái gì, cô chăm chú nhìn kỹ, sắc mặt thoáng chốc lo lắng xuống.
Đẩy mọi người ra, Sở Kiều đoạt lấy giá vẽ, ánh mắt nổi lên sắc lạnh.
“Chị làm gì đấy?” Thấy động tác cô mãnh liệt, Sở Nhạc Viện nổi giận.
Sở Kiều nhìn chằm chằm giá vẽ trong tay, lớn tiếng hỏi “Ai cho các người động vào?”
Cô hỏi như vậy, Giang Tuyết Nhân lập tức phản ứng kịp, cười cười giải thích nói: “Kiều Kiều, là mẹ buổi chiều thu dọn đồ đạc từ phòng chứa đồ tìm được lặt vặt, nghĩ lấy ra phơi nắng, kết quả. . . . . .”
“Ai cho bà động vào!” Sở Kiều trầm mặt, ánh mắt phát rét, toàn thân tức giận phát run. Cái này giá vẽ là di vật của mẹ, cô cho tới bây giờ đều không cam lòng cho ai.
Giang Tuyết Nhân bị cô ép hỏi á khẩu không trả lời được, vẻ mặt lúng túng.
Chuyện hai ngày trước, giọng nói Sở Nhạc Viện còn chưa có nuốt xuống, không thể nhịn được nữa.
“Sở Kiều, chị tại sao nói chuyện như vậy với mẹ tôi?” đôi tay Sở Nhạc Viện chống nạnh, tức giận nói: “Một giá vẽ tranh tầm thường, có gì đặc biệt hơn người, mẹ tôi tốt bụng dọn dẹp những thứ rách nát kia, hay dùng như thế nào?”
Đáy lòng Sở Kiều bí ẩn cái gì đó, vô tình bị giẫm ở dưới chân. Cô có thể vì ba mà nhẫn nhịn, lại không thể tha thứ có bất kỳ người nào bôi nhọ mẹ của mình!
Tay giơ lên bị người khác giữ chặt, Sở Kiều quay đầu lại, thấy một ánh mắt thâm trầm của ba.
Ánh mắt như thế, cô không tính là xa lạ. Còn nhớ rõ ngày ấy, Sở Nhạc Viện kéo Quý Tư Phạm đi vào trong nhà, cười tủm tỉm giới thiệu: “Chị, đây là bạn trai của em.”
Khi đó, ánh mắt của ba cũng là như thế. Ký ức đó của Sở Kiều vẫn còn mới mẻ, đời này cũng sẽ không quên!
Duy nhất lúc trước làm nũng, Sở Kiều chỉ vào tấm hình cho ba nhìn, nói cho ông biết, người trong lòng cô. Nhưng đảo mắt tất cả đều thay đổi, cô không tin ba cái gì cũng không biết!
Ôm chặt lấy giá vẽ, Sở Kiều hỏi một câu, “Ba nói phải làm thế nào?”
Sở Hoành Sanh nhăn lại mày, vẻ mặt lành lạnh, “Được rồi, Tuyết Nhân cũng không phải là cố ý.”
Hình như đã sớm biết ông sẽ nói như vậy, Sở Kiều đứng tại chỗ, đáy lòng hết sức bình tĩnh. Cô có thể cảm giác có một chút xíu cái gì đotiêu tán, mà căn bản cô không muốn giữ lại.
Lái xe rời khỏi nhà, Sở Kiều đi tới bờ sông, cô nắm tay lái xe tức giận, ngồi một mình ở bờ sông Xuy Phong.
Sắc trời xung quanh từ từ tối dần, điện thoại di động trong xe kêu không ngừng, nhưng cô cũng không lay động.
Không lâu, một chiếc xe Hummer màu đen phách lối chạy tới, Quyền Yến Thác bước xuống xe, nhìn chằm chằm Sở Kiều đang ngồi yên, đôi môi mỏng mím nhẹ: “Thế nào, cô muốn từ nơi này nhảy xuống sao?”
Sở Kiều nhìn mặt sông nhấp nhô, hai mắt đen nhánh yên lặng, không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì.
HẾT CHƯƠNG 20.