edit: Ngọc Diễm Hepc
Mặt sông gợn sóng lăn tăn, thỉnh thoảng có tàu chở hàng đi qua, phát ra tiếng còi hơi du dương thật dài.
Đèn đường phát ra vầng sáng mờ nhạt, theo màu xanh của phiến đá đê đập quanh co, phả vào mặt khí lạnh đến rung mình, từ từ thấm vào trong thân thể. Hợp với mấy ngày trời mưa, mực nước sông tăng lên, nhiệt độ cũng giảm xuống không ít.
Quyền Yến Thác dập tắt thuốc lá trong tay, không khỏi có chút cảm thấy lạnh. Anh nâng đồng hồ lên liếc nhìn, vậy mà ngu ngốc cùng với cô ngồi tận bốn mươi phút.
Gió lạnh thổi lâu như vậy, gương mặt tuấn tú của người đàn ông trầm xuống, quét mắt nhìn người bên cạnh, nói: “Định ở nơi này suốt một đêm sao?”
Tóc dài mềm mại bị gió đêm cuồn cuộn thổi lên, hai tay Sở Kiều ôm vai, cả người khẽ phát run.
Đứng dậy kéo cô, xúc cảm đầu ngón tay lạnh lẽo khiến cho anh cau mày. Quyền Yến Thác ôm hông của cô, ôm nửa người cứng ngắc của cô kéo vào trong xe, không nói hai lời lái đi.
Tốc độ chiếc xe Hummer màu đen chạy rất nhanh, lại không trở về nhà chính. Quyền Yến Thác lái xe đến một chỗ trong khu vực hạng sang, sau khi đậu xe xong, mang người ở bên trong ra ngoài.
Sở Kiều bị động theo anh đi vào bên trong, lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng cái gì cũng không muốn hỏi.
Cô mệt mỏi! Mệt đến lời cũng không muốn nói!
Mở cửa phòng, Quyền Yến Thác kéo người đi vào, rồi mở đèn. Một cái nhà có ba phòng hai sảnh, lắp đặt thiết bị hiện đại, dọn dẹp cũng rất chỉnh tề. Chỉ là tiêu chí của phái nam chiếm đa số, lại nghĩ đến đây là địa bàn của anh.
“Ngồi.” Người đàn ông lạnh lùng mở miệng, xoay người đi tới phòng bếp.
Sở Kiều cũng không có khách khí chút nào, đi tới sô pha ngồi xuống. Coi như anh không nói, cô cũng đứng không vững, hai chân như nhũn ra.
Ngồi xuống, cô mới có thể cẩn thận quan sát tỉ mỉ. Phòng ở chỉnh tề đều là màu đen trắng, đường cong cứng rắn, mặc dù sắc điệu không tính là thanh thoát, nhưng phối hợp lắp đặt với thiết bị và vật dụng có điểm đặc sắc, hiệu quả làm tăng thêm sắc thái của tổng thể.
Quyền Yến Thác ở phòng bếp loay xoay nửa ngày, sau đó bưng ra một ly nước nóng, đặt ở trước mặt cô.
Ngồi ở bờ sông nhiều giờ, toàn thân Sở Kiều phát rét, cô nhìn ly nước nóng hổi, bỗng dưng nói ra một câu: “Có thể uống sao?”
Đối mặt với chất vấn của cô, Quyền Yến Thác không hề tức giận, mày kiếm nhíu lại, nói: “Đương nhiên là có thể uống.”
Sở Kiều bĩu môi, không quan tâm so đo, cô bưng ly nước lên uống hai ngụm, cảm giác mùi vị có chút kỳ quái, không dám uống nhiều.
Ngày mưa dầm ở thành phố Duật Phong, nhiệt độ rất thấp. Làm tiêu tan nóng bức của mùa hè, mùa thu lặng lẽ dần đến.
Thời gian đã không còn sớm, Sở Kiều không còn hơi sức ép buộc đi khách sạn, chỉ muốn tùy tiện ở tạm nơi nào một đêm. Dù là bên người cô là đàn ông, như thế làm cho cô rất ghét, nhưng lúc này cũng không muốn so đo.
Phòng này diện tích không nhỏ, có gian phòng khách. Sở Kiều đưa ngón tay chỉ vào, cũng không còn khách khí, nói thẳng: “Tối nay tôi ngủ ở chỗ kia.”
Cô nói đúng lí hợp tình, mặt không đỏ hơi thở không gấp, môi mỏng Quyền Yến Thác khẽ nhếch, khó lộ ra được một màn cười. Loại phương thức biểu đạt thẳng thắng, anh thích, có cái gì để che giấu sao?
Nhìn anh giơ khóe miệng lên, đáy mắt Sở Kiều lướt qua vẻ tàn khốc. Người đàn ông này lợi dụng cô bao nhiêu lần, cô cần giúp một lần còn không được sao?
Chỉ là ở lại qua đêm trong nhà người lạ, cô thế nào lại không quen, hơn nửa còn là một người đàn ông.
Đáng giận nhất là, phòng ốc lớn như vậy, thế mà chỉ có một phòng tắm. Cô nghĩ muốn rửa mặt, nhất định phải chờ anh dùng xong sau đó mới có thể dùng.
Thật không có phong độ! Sở Kiều oán thầm, mắt thấy anh đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Phòng khách rất lớn, màu sắc gỗ thô của sàn nhà dán ghép lại với nhau, hiện ra rõ ràng vẻ đẹp tự nhiên. Sở Kiều nhàm chán đứng lên, nhìn hai bên một chút, cô cũng không phải muốn tìm hiểu việc riêng tư, nhưng ngồi không nghe được phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, toàn thân cô không được tự nhiên.
Chiếc TiVi treo tường khổng lồ, làm cho người ta phải chắt lưỡi. Quả nhiên là kiểu biết hưởng thụ, các loại âm thanh thiết bị đầy đủ, trong nhà còn có một rạp chiếu phim nhỏ trang nghiêm.
Bên cạnh ghế sa lon có cái đài trên đài là một cái bàn, bày một cái chậu hình tròn bằng thủy tinh trong suốt, bên trong có hạt màu tím, trông rất đẹp mắt. Sở Kiều cúi người xuống, hai tay chống ở trên đùi, thú vị đưa mắt nhìn quan sát, môi đỏ mọng nhẹ nhàng nâng lên.
Nhìn kỹ xuống, Sở Kiều mới phát giác, thì ra là những thứ kia to bằng ngón tay là hạt châu, cũng không phải là hạt châu thủy tinh, mà là hạt thủy tinh cầu kỳ công mài giũa đẹp đẽ. Mặt ngoài bị cắt xén ra vô số ánh quang, ánh đèn chiếu lên, phát ra ánh sáng màu tím rất đẹp mắt.
Sở Kiều nhếch môi cười cười, trái tim dần sinh nghi hoặc, loại này con gái rất thích chơi, người đàn ông này cũng có hứng thú? Rất hứng thú yêu thích, thật đúng là không tầm thường!
Cô xem xét nửa ngày, lại không đưa tay chạm tới. Sở Kiều có một thói quen, đồ của người khác, cô có thích đi nữa, cũng sẽ không đụng vào. Nói là cổ quái cũng tốt, thích sạch sẽ cũng được, tóm lại cô chính là người như vậy.
Quyền Yến Thác tắm xong ra ngoài, thấy cô đứng ở đài trước bàn, vẻ mặt trầm xuống. Thấy rõ cô không động qua, sắc mặt lo lắng mới dễ nhìn một chút, “Cô đi tắm đi.”
Người đàn ông mặc quần áo ở nhà màu vàng nhạt, tóc ngắn gọn gàng nhỏ nước, thấm ướt trước ngực áo một mảng lớn, cơ bắp rắn chắc như ẩn như hiện, khiến ánh mắt Sở Kiều lảng tránh, đáp nhẹ một tiếng, đi vào phòng tắm.
Quyền Yến Thác khom lưng ngồi xuống, quay đầu nhìn chằm chằm chậu thủy tinh, một tay chống cằm, ánh mắt thâm thúy giật giật.
Hồi lâu, anh tự tay cầm lên một viên thủy tinh cầu, nhẹ nhàng ném vào trong chậu, môi mỏng nâng lên độ cong dịu dàng.
Tắm vốn không phải là chuyện khó khăn, nhưng Sở Kiều tắm xong mới phát giác, cô không có quần áo để thay. Quần áo bên ngoài có thể thích hợp mặc, nhưng nội y thì phải làm thế nào?
Cô hít một hơi thật sâu, tự tay đem nội y giặt sạch sẽ, giắt trong phòng tắm hong khô.
Trên người là váy đen bên trong không có gì cả, cho dù không có lộ hết ra ngoài, nhưng Sở Kiều vẫn cảm thấy lúng túng! Cô cắn môi kéo cửa ra, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trên sô pha, đỏ mặt cúi đầu, chạy vào phòng khách, đóng cửa lại.
Cô nhanh như chớp chui vào, Quyền Yến Thác chợt cảm thấy kinh ngạc, mày kiếm nhíu lại, cô lại trúng gió cái gì sao!
Trở lại phòng ngủ, trái tim Sở Kiều lơ lửng cuối cùng buông lỏng một chút. Mới vừa tắm rửa qua, cô vừa khát vừa đói. Đói còn có thể chịu đựng, nhưng là cổ họng khát khô, khó chịu không nhịn được.
Nửa giờ sau, Sở Kiều đem lỗ tai dính vào trên ván cửa, không nghe thấy động tĩnh gì, mới mở cửa ra, len lén chạy ra ngoài.
Chạy vào phòng bếp, thật là làm không đến tìm được. Kéo ra cửa tủ lạnh, chỉ có nước tinh khiết xếp ngay ngắn, còn có một hộp trứng gà, trừ những thứ đó ra, không còn gì khác.
Có nước cũng tốt, Sở Kiều đưa tay mở định nắp bình, trực tiếp ngửa đầu uống. Cô chết khác mất!
Đèn tủ lạnh phát sáng xuyên thấu qua chiếc váy màu đen, Sở Kiều nghiêng người đứng dậy, lộ ra bắp chân mảnh khảnh, màu sắc óng ánh chói mắt.
Con ngươi hẹp dài của người đàn ông khẽ híp một cái, chỉ cảm thấy hai chân cô trắng nõn, dựa sát vào vòng hông trời sinh của anh. Không khỏi nghĩ tới hình ảnh chống đỡ cô ở trên tường chất vấn, cảm giác quấn quanh thật chặt, vẫn chưa thỏa mãn.
“Cô ở đây tìm cái gì?”
Sở Kiều nhanh chóng xoay người, nhưng người đàn ông phía sau đã tiến tới gần.
Khi bàn tay anh hạ xuống trước ngực của cô, Quyền Yến Thác rốt cuộc hiểu rõ, vì sao cô từ phòng tắm chạy trốn vào phòng. Dưới lòng bàn tay xúc cảm mềm mại, gương mặt tuấn tú của anh bị dồn nén, nhìn trong con ngươi cô tràn đầy khiếp sợ, thì thầm nói: “Nhỏ.”
Sở Kiều toàn thân tóc gáy đứng thẳng, hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người ở, đầu trống rỗng.
Ngón tay Quyền Yến Thác khẽ nhúc nhích, hai mắt thâm thúy lướt qua giữa ngực cô, nụ cười nơi đáy mắt càng đậm. Cảm giác ở tay, rõ ràng so với cúp B rất lớn!
Liếc mắt nhìn ra điều gì, vẫn là có khác biệt!
------ lời ngoài mặt ------
Quyền gia, không cho giở trò lưu manh nha, wow, kha kha kha ~~
Hết chương 21.