Edit: Ngọc Diễm Hepc
Cả đêm không ngủ, buổi sáng thức dậy Sở Kiều rửa mặt, đập vào mắt là quầng thâm đi đến công ty. Cô lôi rương hành lý ra, sắc mặt trầm xuống so với nhiệt độ bên ngoài còn thấp hơn.
Tô Lê thấy cái rương, lập tức cảm thấy có chuyện bất thường. Cô ấy lớn gan đi tới nói: “Thân mến, đã có chuyện gì xảy ra sao?”
Vô ý nói những lời này, lúc này nhận thức Sở Kiều sâu sắc, cô nhìn chằm chằm mặt bạn tốt, cười lạnh nói: “Tôi ở nhà, có người nào đến tìm không?”
“À?” Tô Lê sững sờ, cố gắng nói qua loa: “Bạn bè tìm!”
Cầm ví da hướng cô ấy ném qua, sắc mặt Sở Kiều nhiễm giận, “Tô Lê, cô còn dám gạt tôi, về sau không còn làm bạn bè nữa!”
Ôi ——
Tô Lê kêu rên một tiếng, suy đoán trong lòng bị phát hiện làm cho ủ rũ, nức nở nói: “Thật xin lỗi, tôi sai lầm rồi.”
Mắt thấy hai người này làm bầu không khí bất thường, Hứa Khả Nhi vội vàng kéo ghế qua, để cho Sở Kiều ngồi xuống từ từ nói.
Chuyện tối ngày hôm qua nói thẳng ra, Tô Lê còn chưa có nghe xong, nhặt chìa khóa xe lên mặt đen lại xông ra ngoài: “Con bà nó, tôi đi tìm đứa cháu kia!”
Hứa Khả Nhi tay mắt lanh lẹ kéo cô ấy, khuyên lơn: “Cô trước đừng nóng vội a, Kiều Kiều còn chưa nói hết.”
Cá tính của cô ấy vẫn như vậy, Sở Kiều bất đắc dĩ thở dài, kéo cô ấy đến bên cạnh, “Cô phải đi tìm người nào?”
Tô Lê ngẩn người, hồi lâu không nói tiếp được. Đúng vậy a, cô ấy muốn đi tìm người nào? Tìm Giang Hổ, Quý Tư Phạm, hay là Quyền Yến Thác? !
Con bà nó, những tên hỗn đãn này, không có một người tốt!
“Kiều Kiều,“ Tô Lê nắm chặt tay của cô, lòng tràn đầy áy náy: “Đều là tôi không tốt, là tôi có mắt không tròng, không nhìn ra bản tính của hắn!”
Sở Kiều cười khẽ một tiếng, nếu bàn về có mắt không tròng, cô việc nhân đức không nhường ai. Bây giờ bị người vứt bỏ hay lừa bịp, cô bị đùa bỡn đâu chỉ một lần?
Dù sao tương giao nhiều năm, tình nghĩa thâm hậu. Sở Kiều không muốn làm cho cô ấy tự trách, trêu ghẹo nói: “Phạt cô tìm nhà ở cho tôi, cho đến khi tôi hài lòng mới thôi.”
“Bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành!” Tô Lê đứng nghiêm dậy, chào bảo đảm.
Quẩn quanh cả buổi sáng u ám, rốt cuộc ba người họ xong việc trong tiếng cười.
. . . . . .
Một khu chung cư cũ kỹ, Hạ Yên Nhiên đẩy cửa sổ ra, nhìn lão nhân luyện thần, khóe miệng nhiễm cười. Nơi này mặc dù so ra kém trước kia khu nhà có nhiều hộ gia đình, các hàng xóm đều rất nhiệt tình, mẹ một mình ở nhà cũng có thể tự chăm sóc.
Rửa mặt đi ra, cô thay một bộ tiêu chuẩn công sở. Đẩy cửa phòng ra, có mùi thơm trứng chiên quen thuộc, cô mỉm cười, nói: “Mẹ, thật là đói bụng.”
Phòng bếp có âm thanh xắc thức ăn rõ ràng nhanh gấp đôi, không lâu sau, Văn Mạn bưng điểm tâm ra ngoài, “Ăn nhanh lên một chút, nhân lúc còn nóng.”
Mẹ làm trứng chiên cùng sữa đậu nành, vĩnh viễn đều là món cô thích nhất. Hạ Yên Nhiên vừa lòng cười cười, mắt cong lên, “Ăn ngon thật.”
Thấy công việc con gái khổ cực, Văn Mạn đau lòng sờ đầu của cô ấy, dịu dàng nói: “Ăn nhiều một chút.”
Hạ Yên Nhiên quét mắt nhìn thời gian, để đũa xuống, vội vã đứng dậy: “Ưmh, đến giờ rồi.”
Cô cầm ví da lên phải đi ra khỏi cửa, Văn Mạn đứng dậy đi theo, “Đi đường lái xe cẩn thận.”
“Con biết mà.” Hạ Yên Nhiên xoay người lại ôm bà, làm nũng nói: “Buổi tối làm thức ăn cho con.”
“Được, buổi tối con mời Triển Bằng cùng tới đây.” Cảm xúc Văn Mạn không tệ, dặn dò cô ấy, “Đứa nhỏ này bận rộn công việc, mẹ đã lâu không gặp nó.”
Đôi mày thanh tú Hạ Yên Nhiên chau nhẹ lại, giọng nói mang theo không tha phát giác xa cách: “Anh ta gần đây rất bận, không có thời gian.”
“Bận rộn chăng nữa ăn một bữa cơm cũng không được sao?” Văn Mạn phớt lờ đi, không nhịn được oán trách, “Các con bận rộn như vậy, làm sao có thời giờ chuẩn bị kết hôn?”
Giơ tay lên vuốt cổ áo của mẹ, vẻ mặt Hạ Yên Nhiên bất động, “Chuyện kết hôn, mẹ đã nói không ép buộc con.”
Nghe vậy, sắc mặt Văn Mạn biến hóa, “Yên Nhiên, con đã đồng ý với mẹ, sẽ không qua lại cùng nhà họ Quyền!”
“Con không quên.” Hạ Yên Nhiên nhíu mày, đáy mắt che giấu phập phồng, “Mẹ, con đi làm.”
Nhìn bóng lưng cô ấy đi xa, vẻ mặt Văn Mạn nặng nề. Hôm nay tình cảm của con gái cùng Triển Bằng ổn định, sự thấp thỏm trong lòng bà cũng có thể yên tâm, tuyệt đối không thể cho có bất kỳ sai lầm nào nữa!
Hai giờ chiều, Sở Kiều đúng lúc đi tới tập đoàn JK. Đi tới tầng mười, thư ký thấy cô đến, lập tức đi hỏi: “Hạ tổng, Sở tiểu thư của Thì Nhan đến.”
“Mời cô ấy vào.” Một giọng nữ trong suốt, mơ hồ lộ ra uy nghiêm.
Thư ký đẩy cửa ra, mời Sở Kiều đi vào, đồng thời bưng tới một ly cà phê.
“Hạ tổng, chào cô.” Sở Kiều lần đầu thấy cô ấy, lời nói khách khí. Thì Nhan có thể có cơ hội vì tập đoàn JK đề giao phương án thiết kế, toàn dựa vào sự khen gợi của cô ấy.
Hạ Yên Nhiên ngũ quan tinh xảo, quần áo vừa vặn, khi giơ tay nhấc chân cao quý ưu nhã, “Mời ngồi.”
Lúc trước xem qua bản thiết kế của Sở Kiều, cô ấy cảm thấy rất có tiềm lực, đặc biệt thích hợp với tập đoàn. Cô ấy tiếp nhận chi nhánh công ty JK ở chỗ này, tự nhiên cần tìm nhân tài có năng lực mới xuất hiện, mà thiết kế Sở Kiều tài nghệ, phù hợp điều kiện của cô ấy.
Trước đó đã chuẩn bị, hôm nay Sở Kiều phát huy rất tốt, ngay cả người luôn luôn kén chọn như Hạ Yên Nhiên cũng rất là hài lòng, ấn tượng đối với cô tốt thêm mấy phần.
“Sở tiểu thư, “ Hạ Yên Nhiên xem qua thiết kế mới nhất mà cô mang tới, rất chuyên nghiệp nói lên ý kiến còn vài điểm cần sửa đổi, “Hi vọng cô có thể sửa đổi theo yêu cầu của tôi, chỉ cần chủ tịch không có ý kiến, chúng ta có thể hợp tác lâu dài.”
Hợp tác lâu dài đương nhiên cầu còn không được! Nhưng nhà thiết kế đều có tính riêng biệt, không thích người khác đối với thiết kế mình quơ tay múa chân, hơn nữa thiết kế của cô độc đáo có lý lẽ, không muốn bị đại chúng hóa*, hoặc là thương nghiệp hóa.
*Đại chúng hóa: thay đổi cho phù hợp với sở thích của mọi người
Hình như nhìn ra sự do dự của cô , Hạ Yên Nhiên khẽ mỉm cười, giải thích: “Sở tiểu thư, bản thiết kế này yêu cầu phải cho chủ tịch xem, cô theo sự suy nghĩ của tôi sửa đổi chắc chắn thành công tương đối lớn. Nếu như sau này chúng ta có thể hợp tác, đối với sự thiết kế của cô, tôi tuyệt đối luôn tôn trọng!”
Như tức giận về thiết kế, luôn có loại yêu cầu này, quan sát nét mặt Hạ Yên Nhiên.
Đối với cô tỉ mỉ, Sở Kiều sinh lòng cảm động, người ta đã nói đến mức này, cô quyết không thể từ chối nữa, “Được, tôi nhất định mau sớm sửa đổi xong.”
Hạ Yên Nhiên đặc biệt giao phó thư ký đưa tiễn, chu đáo tỉ mỉ, làm cho người ta hớn hở. Sở Kiều vui mừng nghĩ, nếu như sau này cấp trên cũng dễ dàng chung đụng như vậy, thật là tốt biết bao!
Bàn bạc thành công, trước tiên Sở Kiều gọi điện về công ty báo tin mừng. Trò chuyện vừa mới kết thúc, điện thoại di động lần nữa vang lên, cô mỉm cười nghe, âm thanh làm sao cũng không để cho cô vui vẻ.
“Tối nay về nhà dùng cơm.” Giọng nói của ba rất nguội lạnh, xuyên thấu qua ống nghe truyền đến.
Sở Kiều theo bản năng cau mày, kiếm cớ từ chối, “Con buổi tối còn có việc.”
“Có việc cũng dời lại, lập tức về nhà!”
Nghe tiếng điện thoại bíp bíp, tâm tình Sở Kiều lập tức buồn bực. Cô ngồi lên xe taxi, bất đắc dĩ về đến nhà.
Người giúp việc ân cần mở cửa khuôn mặt tươi cười, Sở Kiều bước vào phòng khách, chỉ cảm thấy không khí bất thường.
Trên bàn bày rất nhiều lễ vật, âm thanh trong phòng bếp mà Giang Tuyết Nhân làm thanh thúy vang dội ra. Cô đổi dép đi vào trong, liếc mắt chỉ thấy người đàn ông ngồi ở trên sô pha, như không coi ai ra gì.
“Anh. . . . .” Sở Kiều kinh hãi, đi tới bên cạnh anh hỏi: “Anh tới nhà tôi làm cái gì?”
Quyền Yến Thác cười nhún nhún vai, đôi mắt giống như Hắc Diệu Thạch rạng rỡ phát sáng, anh một tay kéo cô ôm vào trong ngực, môi mỏng gần sát bên tai của cô, nói: “Tới gặp mặt ba vợ, thuận tiện nói một chút chuyện hôn sự của chúng ta.”
Nghe vậy, nụ cười Sở Kiều tái nhợt, trong lòng hồi hộp, toàn thân dâng lên lạnh lẽo.
Hết chương 37.