Editor: Lovenoo1510
Hôn sự?!
Sở Kiều bị hai chữ này làm da đầu tê rần, cô túm lấy cổ tay người đàn ông kéo ra bên ngoài: “Đi ra ngoài.”
“Lôi lôi kéo kéo, còn ra bộ dáng gì nữa?” Sở Hoàng Sanh từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm chai rượu ngon.
Người đàn ông dễ dàng vùng thoát, ôm cô vào trong ngực, “Bác trai, chúng ta thường trêu đùa ồn ào như vậy.”
Tính khí bướng bỉnh của con gái mình , đương nhiên Sở Hoành Sanh biết rõ, ngại vì có khách ở đây, nên ông không trực tiếp dạy dỗ, chỉ dùng ánh mắt xâm lược cảnh cáo.
Sở Kiều ngồi dậy, từ trong ngực anh lùi ra, tức giận đến ngứa răng.
“Ăn cơm.” Giang Tuyết Nhân bưng thức ăn lên bàn, gọi mọi người tới dùng cơm.
Bữa ăn tối trên bàn, món ăn phong phú. Rau xanh, hải sản thịt cá cái gì cũng có, khó có khi được nữ chủ nhân tự mình xuống bếp, Sở Kiều im lặng không lên tiếng, một chút không muốn ăn.
“Mọi người mau ăn đi.” Giang Tuyết Nhân ân cần chiêu đãi, khoé môi luôn chứa đựng nụ cười tươi tắn.
Quét mắt người trên bàn, Quyền Yến Thác thoáng nhíu mày, lễ phép hỏi “Mọi người đều đông đủ sao?”
“Tư Phạm bị thương, con gái nhỏ đi chăm sóc cậu ấy rồi, chúng ta ăn đi.” Giọng nói Giang Tuyết Nhân rất tự nhiên, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ áy náy nào, đối với cái loại “Kiềm chế” này, Sở Kiều tự thẹn vì không bằng.
Ngược lại Sở Hoành Sanh có chút ngạc nhiên, hiển nhiên là không biết nội tình, “Tư Phạm bị thương chỗ nào, có nghiêm trọng không?”
“Không tính là nghiêm trọng.” Chỉ sợ gây chú ý cho chồng, Giang Tuyết Nhân nói qua loa lấy lệ: “Con trai mà, cãi nhau ầm ĩ là rất bình thường.”
Bà ta nhẹ nhàng nói bâng quơ cho qua, Sở Hoành Sanh cũng không có hỏi nhiều, chỉ coi như không phải chuyện quan trọng gì.
Sở Kiều thờ ơ lạnh nhạt, từ đầu đến cuối cũng không muốn nhiều lời. Mặc dù cô có nói ra, thì cũng có ích gì chứ?!
Trên bàn ăn, đồ ăn tràn đầy trước mặt Quyền Yến Thác, anh nhìn thấy vẻ mặt biến hoá của Sở Kiều, nhưng không hề nói toạc ra.
Sở Kiều cúi đầu, không muốn nhìn vẻ mặt chướng mắt của anh, tâm tình vô cùng nặng nề.
Cả bữa cơm tối, Sở Kiều đều không nói lời nào. Cô vốn tưởng Quyền Yến Thác không thường xuyên nói chuyện với người xa lạ, nhưng tối nay anh lại nói chuyện rất thoả đáng, cùng cha vừa nói vừa cười, hai người trò chuyện với nhau rất vui, bộ dáng hoàn toàn thay đổi.
Mà ngay cả một người luôn không câu nệ nói cười như cha, vẻ mặt cũng hơi dãn ra, thỉnh thoảng nhìn cô, khoé miệng cũng có thể lộ ra nụ cười.
Thật sự là hiếm có, Sở Kiều không khỏi cảm khái.
Dùng qua cơm tối, người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn. Giang Tuyết Nhan ngâm một bình trà Phổ Nhĩ, bưng trái cây ra.
Sở Kiều lấy một quả cam, vừa mới cầm lấy, lại nghe thấy người đàn ông bên cạnh lên tiếng: “Hôn sự của chúng tôi, bà nội đã gật đầu, nói phía bên ngài chọn ngày.”
Cô hung hăng cắn một cái lên môi, đau đến mức Sở Kiều cau mày, đem quả cam ném đi.
Liếc thấy lời nói việc làm của cô, Sở Hoành Sanh bất đắc dĩ lắc đầu, “Nếu bà cụ đã gật đầu, thì tự nhiên chúng tôi sẽ chọn ngày thật tốt.”
“Con không đồng ý đính hôn!” Sở Kiều xoa tay một cái, trầm giọng phản bác. Cô nín cả một tối, cũng không nhịn được nữa.
Sở Hoành Sanh giận tái mặt, giọng không vui nói: “Nơi này không có chỗ cho cô nói chuyện.”
“Tại sao không?”
Người đàn ông bên cạnh, đột nhiên đem tay cô nhét vào lòng bàn tay của anh, cười nói: “Đừng nói như vậy với ba.”
Phụt——
Sở Kiều hộc máu, cô bị giọng nói buồn nôn này của anh làm kinh hãi.
Bên trong ánh mắt khiếp sợ của cô, vẻ mặt Quyền Yến Thác rất tự nhiên giơ tay lên, kéo mấy sợi tóc rơi rớt của cô, “Kết hôn là chuyện sớm hay muộn, anh muốn sớm một chút, không muốn chậm trễ.”
Đối mặt với người đàn ông như vậy, Sở Kiều thật lòng im lặng, cô chỉ có thể dùng từ bạo lực thô tục thôi. Con mẹ nó! Người đàn ông này, thật là có thể giả bộ!
Rút tay bị anh nắm chắc, lông mày Sở Kiều nhíu chặt, rõ ràng tức giận.
Quyền Yến Thác hàn huyên mấy câu, rồi lễ phép đứng dậy cáo từ, không tiếp tục khiêu khích cô nữa. Anh đứng dậy đi ra ngoài, Sở Kiều cũng tự giác đi ra ngoài.
“Quyền Yến Thác!” Nhẫn nhịn cả tối, rốt cuộc cô cũng bộc phát: “Đầu anh có bệnh à? Ai muốn kết hôn với anh?”
“Cô ——“ Ánh mắt người đàn ông lạnh thấu xương, nhìn chằm chằm thẳng vào cô, nói: “Ban đầu chúng ta lui tới, chính là lấy kết hôn làm mục đích, cô quên, nhưng tôi thì chưa!”
“…………” Những lời này làm Sở Kiều nghẹn, hồi lâu cũng không tìm được lời giải thích.
Ngón tay người đàn ông thon dài ấm áp, anh vén tóc rơi xuống của Sở Kiều, môi mỏng cong cong, cười như không cười nói: “Ngoan, đừng làm loạn nữa!”
Nhìn anh nhanh chóng lên xe, đi mất, Sở Kiều vẫn bị lời nói buồn nôn của anh làm giật mình đứng nguyên tại chỗ.
Lát sau, cô lấy lại tinh thần đi vào nhà, quả nhiên là trông thấy cha đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, khí thế đàm phán đang đợi cô.
“Cũng lớn như vậy, nói chuyện vẫn không biết nặng nhẹ.” Sở Hoành Sanh uống rượu, nên sắc mặt có chút trắng bệch, ông ta dựa vào ghế sô pha, bưng trà lên khẽ nhấp một ngụm, giọng nói coi như ôn hoà.
Vô duyên vô cớ làm thế này, Sở Kiều khó chịu, căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình: “Con không kết hôn.”
“Vậy cô muốn như thế nào?” Sở Hoành Sanh mở mắt, trừng mắt nhìn con gái, chỉ cảm thấy nhức đầu: “Cô đều đã lớn, có thể cho tôi chút yên tâm có được hay không, chẳng lẽ những năm này cô đọc mấy cái sách kia, cũng chỉ có thể dùng để đánh lộn, bỏ nhà ra đi sao?”
Lại bị cha đâm trúng chỗ đau, sắc mặt Sở Kiều càng thay đổi, không phục làm phản, “Tuỳ cha nói thế nào, tóm lại là hôn sự của con, không ai có thể quyết định!”
“Càn rỡ!” Sở Hoành Sanh giận dữ, đập một phát lên bàn, tức giận nói: “Lệnh của cha mẹ lời của mối mai, từ xưa đều là như vậy. Thế nào mà ở trên người cô thì không được hả?!”
Sở Kiều nhìn chằm chằm mặt cha, đột nhiên cúi đầu cười một tiếng, chất vấn: “Thật sao? Nếu như là vậy, làm sao cha không để cho Sở Nhạc Viện đi xem mắt? Thế nào lại không tìm lời mai mối cho cô ta?”
Tốt lắm lại còn kéo lên trên người con gái mình, sắc mặt Giang Tuyết Nhân trầm xuống, “Kiều Kiều, cha con vì muốn tốt cho con. Bối cảnh nhà Quyền gia đều tốt, muốn trèo cao mọi người còn phải xếp hàng, làm sao con lại đem may mắn ở trên tay đẩy ra ngoài đây?”
Loại lời nói dối trá này, Sở Kiều không muốn nghe nhiều. Cô biết tối nay cãi cọ cũng không ra cái gì, nên không muốn lãng phí thời gian nữa.
“Đứng lại.” Mắt thấy cô xách túi da sắp rời đi, Sở Hoàng Sanh nhăn mày lại, hỏi “Trễ như thế, cô đi đâu?”
Sở Kiều nắm chặt túi da, không chịu thua, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Nhìn bóng lưng kiên quyết của cô đi xa, vẻ mặt Sở Hoàng Sanh mới ôn hoà thoáng chốc lại lạnh lẽo, ông ta nắm chặt ly trà, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Giang Tuyết Nhân thì ngược lại, thấy Sở Kiều không ngủ lại, nên khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sắc trời vừa mới hừng sáng, Hạ Yên Nhiên thừa dịp mẹ còn chưa dậy, chạy vào phòng bếp. Cô lấy đồ đã chuẩn bị trước ra, thao tác thuần thục. Nửa giờ sau, hộp giữ tươi chứa đầy từng dãy sushi màu sắc xinh đẹp.
Đem hộp giữ tươi giấu vào trong túi xách, cô dọn dẹp đồ đạc xong, trở về phòng thay quần áo, chuẩn bị đi làm.
Văn Mạn chuẩn bị xong bữa sáng, lại thấy con gái vội vã đi ra ngoài cửa, “Yên Nhiên, ăn sáng.”
“Không ăn đâu.” Hạ Yên Nhiên thay giầy xong, cô soi gương miệng khẽ nhếch lên, “Con có cuộc họp sớm.”
Dứt lời, người cô cũng đi ra cửa.
Đứng ở ban công đưa mắt nhìn cô lái xe đi xa, Văn Mạn mất mác trở lại phòng khách, một thân một mình ngồi ở trước bàn, không muốn ăn.
Quyền Yến Thác nhận được điện thoại, lái ô tô tới công viên trung tâm thành phố. Nơi này đã từng xây dựng thêm hai lần, nên bộ dáng ban đầu đã sớm biến mất. Cao ốc Lâm Lập xung quanh, tràn đầy hơi thở hiện đại.
Sáng sớm mùa đông rất lạnh, thở ra khí nóng ngưng đọng thành sương trắng. Anh chậm chạp đi vào, tìm đến cây cổ thụ kia, thấy cô gái với mái tóc dài phất phới ngồi ở dưới tàng cây, khuôn mặt tươi cười trong sáng như gương, giống như trong trí nhớ đẹp đẽ của anh.