Chử phu nhân vừa nhìn, dung mạo tiểu nương tử xinh đẹp, dáng đi đoan trang, giọng nói mềm mại không giống giả vờ, ánh mắt bình thản dịu dàng, trong lòng đã có năm phần thích.
“Đứa bé ngoan, mau đứng lên đi.” Bà vội vươn tay đỡ Tịnh Thục dậy, cẩn thận quan sát.
Tiểu nương tử ngượng ngùng, rũ mi mắt, mặc cho mợ kéo tay, khẽ nhấc môi, vẻ mặt mỉm cười.
Chu Lãng nhìn trộm biểu cảm của mợ, đã hiểu mấy phần, trong lòng âm thầm đắc ý.
Chử Quân Dao thì ra vẻ khinh thường, không phải chỉ xinh đẹp thôi sao, không quan tâm biểu ca ta, cũng chẳng phải hạng gì tốt.
“Mau đến ngồi xuống bên này, đây là hạt dưa [1] và quả nhân sâm mang về từ Lương châu, mau nếm thử đi.” Chử phu nhân kéo Tịnh Thục ngồi lên đệm.
[1] hạt dưa: nguyên văn无壳瓜(dưa không vỏ), mình kèm hình bên dưới nhé.
“Biểu ca, hạt dưa này là món huynh thích ăn nhất, ta cố ý mang về cho huynh đấy, mau ăn đi nha.” Chử Quân Dao bất mãn liếc mắt nhìn mẫu thân, không phải là Trưởng công chúa sắp xếp để gả vào sao, có cần thiết phải bợ đỡ như vậy không? Ngay cả cháu ngoại thân thiết cũng mặc kệ, có món ngon lại cho người ngoài ăn trước.
Chử Quân Dao nắm một xấp dầy lên nhét vào trong tay Chu Lãng, thấy Tịnh Thục nhìn lại, nên cố ý bốc lên mấy hạt nhét vào miệng y, sau đó khiêu khích trừng mắt nhìn nàng.
Chử phu nhân lạnh lùng nhìn, nhưng không khiển trách nữ nhi, bà cũng muốn xem thử tân nương tử có tính khí thế nào.
Tịnh Thục giương mắt nhìn nữ nhân khác đút hạt dưa vào miệng trượng phu mình, tuy động tác kia không dịu dàng, thậm chí phải nói là cứng rắn nhét vào, nhưng trong lòng thật sự vẫn có chút không thoải mái.
Tiểu nương tử buông mắt mấp máy môi, nhẹ nhàng bỏ một hạt dưa vào miệng, nhai từ từ nuốt chậm, nhẹ nói: “Quả nhiên ăn ngon, đa tạ cữu mẫu.”
“Ngon thì ăn nhiều một chút đi.” Chử phu nhân đẩy cái đĩa đến phía trước, hài lòng gật đầu. Nhìn ánh mắt tiểu nương tử hơi thất lạc, nhưng không có thái độ hung dữ gì với Dao Dao, có thể thấy được là người khoan hậu.
Chử Quân Dao không nghĩ vậy, mới vừa rồi ánh mắt nàng ấy nhìn biểu ca, rõ ràng là không vui, thật nhỏ mọn.
Chu Lãng ăn hạt dưa mà cười trộm, tiểu nương tử quả nhiên trúng chiêu, xem đi, nàng cũng sẽ ăn giấm đúng không? Xem sau này nàng có còn cười ta nữa không?
“Dao Dao, chúng ta ra ngoài xem thử cây hạnh già ở sân sau đi, đã rất nhiều năm rồi, không biết còn có thể nở hoa kết quả không?” Chu Lãng nói.
“Được, khi còn bé huynh còn cõng ta hái hạnh đấy, hôm nay huynh sẽ cõng không nổi đâu, ha ha.” Chử Quân Dao thân mật khoác tay Chu Lãng, sóng vai đi về phía hậu viên.
“Ai nói không nổi, muội trưởng thành chẳng lẽ biểu ca cũng không mạnh hơn sao? Xem thử ta có nâng muội lên trời được không.” Hai người vẫn còn đang thân thiết nói chuyện, giọng nói càng ngày càng xa. Tịnh Thục nhìn bọn họ đi cùng nhau, trong lòng càng ngày càng lạc lõng.
“Mẫu thân, A Lãng đến ạ, Mãn ca nhi vừa nghe nói, đã ồn ào muốn gặp thúc thúc rồi.” Ngoài cửa có một bé trai khoảng ba bốn tuổi chạy vào, khoẻ mạnh kháu khỉnh, vừa vào cửa đã nhào vào lòng Chử phu nhân kêu bà nội, phía sau có một phụ nhân trẻ tuổi xinh đẹp bước theo.
“Ai da, Mãn ca nhi nhà chúng ta nhớ A Lãng thúc thúc rồi hả? Tẩm Phương, đây là nương tử của A Lãng, các ngươi làm quen đi. Tịnh Thục, đây là nương tử của biểu ca Quân Kiệt.” Chử thị ôm đại tôn tử, cười không khép miệng được.
Tịnh Thục vội vàng đứng dậy hành lễ: “Bái kiến tẩu tử.”
Lưu Tẩm Phương trả lễ: “Đệ muội.”
Mãn ca nhi nhấp nháy đôi mắt đen lúng liếng nhìn về phía người xa lạ, chợt vui mừng dùng bàn tay nhỏ chỉ vào Tịnh Thục nói: “Mẫu thân nói A Lãng thúc thúc cưới tân nương tử xinh đẹp, chính là ngươi sao?”
Chử phu nhân kéo tay hài tử xuống cầm trong lòng bàn tay: “Không được chỉ vào người lớn nói như thế, gọi là thẩm thẩm.”
Mãn ca nhi ngoan ngoãn gọi: “Thẩm thẩm.”
Đây vẫn là lần đầu tiên có người gọi mình là thẩm thẩm, Chu gia không có hài tử vai dưới, sau khi gả đến thì đây là lần đầu tiên được nghe xưng hô thế này, chợt cảm thấy mình đã trưởng thành rồi, dường như rất nhanh sẽ phải già đi.
Nhẹ nhàng đáp lại, Tịnh Thục vội vàng bảo Tố Tiên đã lấy lễ vật chuẩn bị xong ra. Buổi sáng đã hỏi Chu Lãng rõ về người Chử gia, cho nên đã chuẩn bị cho Chử phu nhân một đôi Bát Bảo Ngọc Như Ý, cho cữu cữu là trà Long Tĩnh Tây Hồ, cho Đại biểu ca một vò hoa quế cất thượng đẳng, cho tẩu tử và Quân Dao mỗi người một bộ đồ trang sức đeo tay. Cho Mãn ca nhi một cái vòng đeo cổ bằng vàng khảm mã não.
Lễ ra mắt nặng vậy đã khiến Chử phu nhân hơi ngại tiếp nhận, đoán rằng không thể do Trưởng công chúa an bài, vậy cũng chỉ có thể là từ hồi môn của nhà vợ cháu ngoại thôi.
“Cữu mẫu nuôi dưỡng phu quân nhiều năm, như thân mẫu, những lễ vật này chẳng qua chỉ để biểu đạt tấm lòng mà thôi. Nếu cữu mẫu không chịu thu, chính là xem cháu là người ngoài rồi.” Tiểu nương tử nói rất thành thật, Chử phu nhân mỉm cười nhận lấy, càng cảm thấy thân thiết với Tịnh Thục.
“Là Mãn ca nhi đúng không, thật khiến người yêu thích.” Tịnh Thục cúi người xuống nhìn hài tử khoẻ mạnh kháu khỉnh, thích từ đáy lòng.
Lưu thị cười nói: “Đúng vậy, bởi vì ngày sinh trùng với ngày tiểu mãn [2], nên đã lấy nhủ danh là Mãn ca nhi, để dễ nuôi ấy mà.”
[2] tiểu mãn: (tiết) vào ngày 20, 21, 22 tháng 5
“Tiểu Mãn Tiểu Mãn, mạch lạp tiệm mãn. Là ngày thời tiết rất tốt, đứa nhỏ này nhất định có phúc.” Tịnh Thục nói câu may mắn, người Chử gia sẽ không thật sự tin, nhưng nghe cũng lọt tai.
Mãn ca nhi ngồi không yên trong phòng, muốn ra vườn chơi, Lưu thị và Tịnh Thục lập tức đi theo ra ngoài. Lưu thị cũng là người có tính tình tri thư đạt lễ, tính cách hai trục lý tương đồng, càng nói càng hợp.
“Ôi chao! Sao chỉ thấy muội mà không thấy A Lãng vậy?” Lưu thị thấy nhi tử muốn với lấy nhánh cây, đã bẻ một cành liễu cho bé chơi, thuận tiện hỏi.
Tịnh Thục nhìn Mãn ca nhi cầm cành liễu giả làm kiếm, hi hi ha ha đùa giỡn, cười nhạt: “Chàng và biểu muội ra sau vườn ngắm cây hạnh rồi.”
Lưu thị sửng sốt, miễn cưỡng cười: “Dao Dao vẫn còn trẻ con, trong lòng con bé biểu ca và thân ca ca đều giống nhau. Quân Kiệt đại ca tính tình trầm ổn, không thích chơi đùa với con bé, con bé và A Lãng đã quen ở cùng nhau, muội đừng để ý.”
Tịnh Thục biết nàng ấy có lòng tốt, dịu dàng nói: “Muội cũng có muội muội hoạt bát tên là Khả nhi, tính tình không khác Dao Dao là bao, Dao Dao là muội muội mà phu quân xem trọng, đương nhiên cũng chính là muội muội của muội.”
Lưu thị kéo tay Tịnh Thục cười nói: “A Lãng cưới được muội thật là có phúc, hắn có một thân bản lĩnh, chính trực, giữ mình trong sạch, còn muội thì khoan hồng độ lượng, dịu dàng hiểu lễ, có thể thấy được là cô mẫu dưới suối vàng, phù hộ A Lãng cưới được thê tử tốt.”
Tịnh Thục được khích lệ, ngại so đo với Chử Quân Dao, hai nữ nhân chỉ nói việc nhà, rất nhanh đã đến bữa trưa.
Chử Văn Uyên và nhi tử Chử Quân Kiệt đến Lại bộ trình diện, đương nhiên gặp rất nhiều người quen mời đến tửu lâu dùng cơm. Bữa trưa chỉ có vài phụ nhân và Chu Lãng cùng ăn, Lưu thị và Tịnh Thục khá thân, nên đã săn sóc giúp nàng gắp thức ăn, Chử phu nhân có ấn tượng không tồi với tiểu nương tử, nên đã nhiệt tình kêu nàng ăn này ăn kia.
Chử Quân Dao nhìn thấy thì to mắt kinh ngạc, sao mới có một lát mà mẫu thân và đại tẩu đã ngả mũ đầu hàng rồi?
Chu Lãng nhìn nữ nhân mình yêu thích thân cận hòa hợp với mợ, trong lòng rất vui mừng, nhưng vẻ mặt không biểu hiện ra.
“Biểu ca, huynh cũng ăn đi, sao cứ ngây ngốc nhìn các nàng vậy.” Chử Quân Dao bất bình dùm, liên tục gắp các món ăn trước mặt Tịnh Thục vào chén Chu Lãng, chất thành một tòa núi nhỏ.
Chu Lãng vùi đầu ăn, nén cười sắp không nhịn nổi.
Sau giờ ngọ, Tịnh Thục theo Lưu thị vào viện của nàng ấy, còn Chu Lãng theo Chử Quân Dao đi đến trường luyện võ. Một ngày trôi qua rất nhanh, buổi tối vợ chồng son nghỉ ngơi ở Lan viên Chử gia.
“Mẫu thân thích hoa lan nhất, cho nên viện bên kia của chúng ta đặt là Lan Hinh uyển, bên này gọi Lan viên, đây là viện mà trước khi mẫu thân xuất giá đã ở, sau đó lúc dẫn theo ta và đại ca về nương gia thì sẽ ở lại đây.” Chu Lãng luyện võ ra một thân mồ hôi, sau khi tắm rửa thay tẩm y thì đi tới, giang hai tay muốn ôm nàng.
“Khó trách hoa lan này trân quý như vậy.” Tịnh Thục như không thấy y, y mới vừa ngồi lên giường, nàng đã đứng dậy đi ngắm hoa lan.
Chu Lãng lúng túng, từ từ thu hẹp chà tay, đứng dậy đuổi theo: “Nàng biết bụi hoa này? Đây là giống rất hiếm, không nhiều người biết lắm.”
“Ừ, đúng lúc mẫu thân ta cũng thích hoa lan, nhà ta đã từng có một gốc, loại hoa lan ba cánh này rất đặc biệt có hình tròn, sâu bướm, hình lưỡi; có lúc cũng có thể nhìn ra là hình cánh hoa thủy tiên hoặc hình quả mận; nếu gốc lan khỏe đôi khi sẽ có hoa văn tịnh đế. Cho nên gọi là tịnh đế hòa mỹ. Hoa màu đỏ nhạt, lá nồng xanh biếc, hơi nhọn. Phong lan là loài nổi bật vào mùa xuân, cũng được liệt vào bốn loại lan đứng đầu.” Tịnh Thục dịu dàng nói.
“Nương tử thật uyên bác.” Chu Lãng đi đến, muốn hôn nàng, không ngờ đầu mới vừa vươn ra, nàng đã đến chỗ một bụi hoa lan khác.
“Gốc cây này là Uyên Hồ bậc nhất, ba cánh tròn dài, hình tròn, bằng phẳng, cánh dày, mềm mại, màu xanh biếc, đầu cánh có điểm nhỏ màu đỏ, lá hình lưỡi nhỏ uốn cong, bao quanh lá là màu xanh đậm, gân lá sâu, vỏ trũng.” Tịnh Thục né tránh y, khẽ vuốt ve một gốc hoa lan khác, còn mở một đóa ra đưa đến gần mũi, khẽ ngửi.
“Nương tử.” Chu Lãng không vui, bước nhanh đến phía trước ôm lấy nàng: “Nghỉ sớm một chút đi, tối hôm qua nàng nói không thoải mái, ta đã cho nàng nghỉ một ngày rồi.”
“Hôm nay ta cũng không thoải mái.” Tịnh Thục đẩy tay y ra, đến trước thư án ngồi xuống, cầm một quyển thi tập học lên.
Chu Lãng cười hì hì, tiểu nương tử đang ghen, cố ý né tránh y. Nhưng không sao, trước kia lúc đối với nàng không tốt, không phải nàng còn mặc y phục mỏng cố ý quyến rũ mình sao, chỉ cần chịu đựng, nàng sẽ tự mình lên thôi.
“Vậy nàng đọc sách đi, ta ngủ trước.” Chu Lãng không đòi hỏi nàng, một mình nằm trên giường. Tay gãi đệm giường... Thật ra thì rất muốn nàng, một ngày không ôm, thật sự rất nhớ. Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu [3], đạo lý này Chu Lãng hiểu, nhẫn qua tối hôm nay, tối mai nàng còn không gấp gáp vội vàng chủ động ôm ấp sao?
[3] Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu: Không nhịn được việc nhỏ nhặt, sẽ làm hỏng việc lớn.
Trong lòng Chu Lãng nghĩ chuyện tốt, trên người vì luyện võ mà mệt mỏi, lẳng lặng nhìn một bên mặt của tiểu nương tử mình yêu, vui vẻ ngủ thiếp đi.
Rất nhanh trong phòng đã an tĩnh, y hô hấp đều đều, yên tĩnh chìm vào giấc ngủ. Tịnh Thục quay đầu nhìn trượng phu đang ngủ say, sắc mặt y nhu hòa, môi còn chứa ý cười.
Bất chợt nàng rất muốn khóc, làm nữ nhân thật khó, cho dù trong lòng không vui, cũng không thể biểu hiện ra. Nếu mình tỏ vẻ với Chử Quân Dao, cữu mẫu, đại tẩu Chử gia sẽ có ý kiến gì với mình? Nàng chỉ có thể cố giả vờ đại độ, mặc dù nàng không hận Chử Quân Dao, nhưng nàng không nhịn được nảy sinh tức giận với trượng phu, không muốn đến gần y.
Lúc nửa đêm, Chu Lãng trở mình, theo thói quen muốn ôm nữ nhân bên cạnh. Nhưng cảm thấy có chỗ nào không đúng, mơ màng tỉnh lại, phát hiện tiểu nương tử đã không ở bên cạnh. Vọt dậy, nhấc chân xuống giường.
Nàng nằm ngủ trên thư án, mặt gối lên cánh tay, thi tập đã bị đè nhăn. Có lẽ là vì lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đông lại hơi tái nhợt, màu môi cũng mất đi vẻ đỏ thắm, mi tâm hơi nhíu.
Chu Lãng chợt đau lòng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng đặt lên giường, đắp chăn rồi ôm nàng vào lòng.
Không phải mình đã sai rồi chứ?
Dáng vẻ này của nàng, hẳn là ghen, nhưng tại sao mình không hề vui vẻ đây? Nha đầu ngốc, sự can đảm trước đó đâu rồi, nàng chủ động xíu không được sao?Chu Lãng nắm hai tay nàng, hà hơi sưởi ấm cho nàng. Hai chân bao lấy đôi chân lạnh như băng của nàng, yên lặng thở dài.
Sáng sớm hôm sau, Chu Lãng đến nha môn làm việc. Chử phu nhân phải quản lý chuyện nhà, nhập vật phẩm vào kho, ghi danh sách, Tịnh Thục ở bên cạnh giúp kiểm kê lại sổ. Chử phu nhân thấy nàng làm việc không nóng không vội, mạch lạc rõ ràng, chữ viết xinh đẹp, trong lòng càng thích.
Đến hoàng hôn, lúc từ phủ kho trở về phòng chính, trên đường Chử phu nhân có việc, nên để Tịnh Thục về trước.
“A, nàng ấy đến rồi, biểu ca, mau nghĩ biện pháp chỉnh nàng ta đi.” Cách cửa sổ, Chử Quân Dao thấy Tịnh Thục vào viện, nói với Chu Lãng vừa ngồi xuống.
Chu Lãng đứng dậy, nhìn tiểu nương tử yêu dấu đang chậm rãi đến gần, trong lòng vui mừng, mím môi cười.
“Này, huynh cười gì hả?” Chử Quân Dao tức giận: “Các người đấy, sao chẳng ai có cốt khí vậy, đều bị người ta thu phục? Thật đúng là yêu tinh. Hừ!”
Buông mắt xuống, thấy túi lưới đựng ngọc bội treo bên hông Chu Lãng đã thay đổi, thất kinh hỏi: “Biểu ca, túi lưới ngọc bội muội làm cho huynh đâu? Không phải bị nàng ta đổi rồi chứ?”
Tịnh Thục vào nhà chính thì vừa lúc nghe được câu này, cước bộ chậm lại, dừng ở cửa.
“Hừ! Dám ném đồ của ta, xem ta cắt nát túi của nàng ta này.” Chử Quân Dao cầm cây kéo trong khay châm tuyến lên, khí thế hung hăng chém giết ngọc bội.
Chu Lãng nắm chặt trong tay, che chở kín kẽ, ngay cả sợi tơ màu hồng cũng không lộ ra. Chử Quân Dao vừa hận y không có tiền đồ, vừa kéo tay y, nhưng bất luận nàng kéo ra sao cũng không kéo nổi, thở phì phò ném cái kéo ra phía cửa, cố ý nói lớn tiếng: “Ta sẽ cắt, xem nàng có thể làm gì được ta? Trưởng công chúa rất giỏi hả, gả không nổi hả, Chử Quân Dao ta không sợ trời không sợ đất.”
Nàng biết Tịnh Thục vào cửa, lặng yên không một tiếng động là vì nàng ấy đang nghe ngóng, biểu ca không cho cắt, nên cố ý khiến nàng ấy nghĩ mình đã cắt, tức chết mà. Quả nhiên, màn cửa khẽ động, tiếng bước chân vang lên, nàng ấy đi ra ngoài.
Chu Lãng chậm rãi buông tay ra, cứ sờ mãi vào chiếc túi, thấp giọng nói: “Dao Dao, thật ra thì... Ta thích nàng, nàng đối xử với ta rất tốt. Mới đầu ta cũng như muội, nghĩ nàng là người mà Trưởng công chúa an bài, tham quyền thế của phủ Quận vương, cố ý gây khó khăn cho ta. Sau đó phát hiện, nàng thật sự rất tốt, ta rất thích.”
“Thích? Vậy sao huynh bảo muội phải phối hợp để cố ý chọc giận nàng ta?” Chử Quân Dao bất mãn trừng y.
“Biểu ca nàng đến Kinh thành đi thi, sống trong nhà nàng, lần trước gặp mặt cố ý thân cận với nàng trước mặt ta, khoe khoang hắn và nàng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cố ý chọc giận ta. Lần này, ta chỉ muốn cho nàng nếm thử cảm giác trong lòng không thoái mái thôi.”
“Huynh... Aiz! Huynh còn là biểu ca của muội sao? Bị yêu tinh bắt mất hồn rồi? Hừ!” Chử Quân Dao vung tay áo bỏ đi, Chu Lãng ngồi một mình không thú vị, đang muốn ra ngoài tản bộ, chỉ thấy mợ nóng vội đi vào: “A Lãng, nương tử ngươi không biết thế nào, mới vừa rồi nói với ta trong nhà còn có chút chuyện, đã cáo từ về rồi, giữ nàng lại ăn cơm nàng cũng không chịu. Ta thấy ánh mắt của nàng hơi đỏ, hình như vừa mới khóc, hôm nay cả ngày đều rất tốt mà, giúp ta không ít việc, ngươi nhanh về nhà đi, xem thử nàng đã xảy ra chuyện gì.”
Tiểu nương tử khóc?
Chu Lãng ngồi không yên, nói tạm biệt với mợ, vội vàng đuổi theo.
“A Lãng, ngươi cũng ở đây à, vừa hay, mọi người mới từ Tây Bắc trở về, đang muốn gọi ngươi uống một chén, đi nào.” Ở đại môn, đụng phải mấy hảo huynh đệ Lương châu đang đến tìm Chử Quân Kiệt, không nói gì, đã túm lấy Chu Lãng, cùng đến tửu lâu Túy Bát Tiên.
Chu Lãng uống đến mơ màng, gần canh hai mới về đến nhà, vừa vào cửa Lan Hinh uyển, chỉ thấy trong phòng ngủ đen như mực, trong lòng chợt thất lạc. Tiểu nương tử không đợi mình, ngủ trước rồi.
“Tam gia trở về rồi.” Tiểu Hoàn xách theo đèn lồng đi tới, đỡ Chu Lãng đang lung la lung lay.
Chu Lãng nhướng mày, không vui trợn mắt nhìn nàng ta, hất tay: “Tại sao lại là ngươi?”
“Thải Mặc và Tố Tiên không có ở đây, nô tỳ đốt đèn cho Tam gia.” Tiểu Hoàn đi tới mở cửa phòng trước mặt, đi vào đốt đèn cung đình, rót cho Chu Lãng một chén trà.
Trong phòng trống rỗng, ngay ngắn hoàn chỉnh, Chu Lãng chợt giật mình, tỉnh rượu một nửa. “Phu nhân đâu?”
“Phu nhân về nương gia rồi, Tam gia không biết sao? Người đã có trượng phu sao có thể như vậy, cho nên...”
“Câm miệng, đi ra ngoài.” Chu Lãng giận quát một tiếng cắt lời nàng ta, ngơ ngác sững sờ đứng trân tại chỗ. Xem ra rất tức giận, không nói tiếng nào về nhà mẹ rồi. Cũng may tòa nhà Cao gia ở thành đông, cưỡi ngựa hai khắc là có thể đến. Chu Lãng đang do dự có nên đến tìm nàng hay không, lại đột nhiên phát hiện hộp trang điểm trên bàn không thấy, đó là nơi nàng hay để đồ trang sức đeo tay, sao lại không có.
Một dự cảm bất thường xông lên đầu, y sải bước qua, mở tủ y phục. Quả nhiên, xiêm áo nàng thường mặc cũng biến mất. Tính ở lại nhà mẹ không trở về sao?
Y tức giận đẩy sập tủ y phục, xoay người đi ra ngoài, dưới chân bị vấp thứ gì đó. Cúi đầu nhìn, trong mắt Chu Lãng tóe lửa, là mảnh vải vụn màu xanh. Y ngồi xổm xuống, cầm những miếng vải tan nát đặt vào lòng bàn tay để nhìn, tức giận đến mức tay cũng run lên.
Là chiếc áo bào màu xanh, nàng tự mình làm, y thích bộ y phục này nhất, dường như ngày nào cũng mặc.
Cao Tịnh Thục —— nàng tàn nhẫn vậy sao?
Lúc biểu ca nàng với nàng dính lấy nhau, ta chỉ không khách khí với hắn một chút, nhưng không hề làm khó nàng nửa phần, mà nay thật không ngờ nàng tuyệt tình bỏ nhà đi, còn cắt bào đoạn nghĩa?
“Mang rượu đến cho gia.” Chu Lãng hét lớn ra cửa, đánh thức hết nha hoàn bà tử đang ngủ say.
Rất nhanh có tiểu nha đầu trực đêm ôm tới hai vò lâu năm, Chu Lãng mở vò rượu, không cần ly, vốc thẳng vào miệng. Đám tiểu nha đầu bị dọa sợ đến không dám nói lời nào, lặng lẽ lui ra ngoài, chạy đi tìm quản sự Diệp ngũ nương.
Ánh mắt Chu Lãng say mê ly, nốc một vò rượu mạnh xuống, đầu hỗn loạn, sắp không thể ngồi yên. Trước mắt xuất hiện vô số ngôi sao, lúc ẩn lúc hiện đều là bóng dáng của nàng.
“Nương tử... Nương tử... Tịnh Thục, nàng đâu rồi? Không cần ta nữa sao? À... Đúng rồi, nàng về nhà mẹ rồi, nhà mẹ có người... Có ai nhỉ? Có biểu ca, biểu ca, nàng đi tìm hắn ư? Muốn đi tìm hắn sao? Không được đi, ta không cho nàng đi.” Chu Lãng lung lay đứng lên, muốn ôm lấy bóng dáng phiêu linh trước mắt. Vò rượu trong tay rơi xuống đất, choang một tiếng vỡ tan.
Động tĩnh lớn như vậy, hù dọa Tiểu Hoàn đang cố lấy can đảm tiến vào suýt nữa đã quỳ xuống đất. “Tam gia, ngài say rồi, ta đỡ ngài lên giường nghỉ ngơi.”
Bước chân Chu Lãng nhất thời không ổn định, lảo đảo bị nàng ta kéo, loạng choạng mấy bước ngã xuống giường, nhân tiện kéo theo Tiểu Hoàn. Thân thể y cao lớn, đặt mông vừa lúc ngồi trên đầu Tiểu Hoàn, suýt nữa ngồi gãy cổ nàng ta.
Tiểu Hoàn sử dụng sức lực toàn thân đẩy cái mông tôn quý của y ra, cố sức bò ra ngoài. “Tam gia, nô tỳ hầu hạ ngài ngủ nhé.” Nói xong đã đưa tay cởi xiêm áo Chu Lãng, nhưng đã bị một bàn tay nắm chặt cổ tay.
Tuy Chu Lãng uống đến chân mềm nhũn, nhưng đầu óc không hồ đồ, dùng sức cắn đầu lưỡi, để mình tỉnh táo hơn một chút, gầm nhẹ nói: “Tiểu Hoàn, ngươi là người… đại ca thích, ta sẽ... không đánh ngươi. Ta vĩnh viễn sẽ không làm ra chuyện có lỗi với đại ca. Nhưng mà, ngươi đã không còn là tiểu nha đầu… đơn thuần như trước kia, kể từ hôm nay, ngươi đến hậu hoa viên, rời khỏi chỗ này của ta. Nếu không, không chừng một ngày nào đó ta sẽ... đánh chết ngươi. Cút...”
“Tam gia.” Diệp ngũ nương vội vàng chạy đến vừa lúc nghe được những lời này, tức giận lệnh cho đám nha hoàn bà tử kéo Tiểu Hoàn ra ngoài, ném vào hậu hoa viên làm việc.
Chử Bình bị gọi, bảo vệ cửa.
Sáng sớm hôm sau, Chu Lãng rất nhức đầu, điểm tâm cũng không ăn, bỏ chạy đến nha môn. Chử Bình lo lắng y có chuyện, nhắm mắt theo sát, lại bị mắng cho một trận.
“Đi theo ta làm gì? Ngươi không có gì để làm hả?” Chu Lãng giận trừng mắt.
“Ta... Ta vốn chính là người hầu của ngài mà, ta lại không có việc ở nha môn.” Chử Bình vô tội trợn mắt.
“Không có việc thì ngươi lắc lư ở nha môn làm gì hả.”
“Ta...” Chử Bình há mồm, nói không ra lời.
“Còn không đi?”
“Ta... Ta đi đâu đây?” Chử Bình buồn bực nhức đầu, bất đắc dĩ nói: “Vậy ta trở về phủ Quận vương vậy.”
“Trở về phủ Quận vương làm gì? Phủ Quận vương thiếu ngươi chắc?” Chu Lãng đã sắp tức chết.
“À, ta biết rồi. Ta đến Cao phủ, Cao phủ... Nô tài còn chưa ăn điểm tâm đâu, ngài không đói bụng, nhưng ta đói bụng. Hay ta đi tìm phu nhân xin đồ ăn nhỉ.” Chử Bình cười hì hì.
“Còn không mau cút đi?” Chu Lãng thở phì phò xoay người.
Chử Bình cười hì hì chạy mất, Tống Chấn Cương sải bước đi vào: “Hiền đệ, chúc mừng chúc mừng nha.”
Chu Lãng lười biếng ngồi trên ghế, không biểu cảm: “Có gì mà chúc mừng?”
“Hiền đệ à, công văn Lại bộ mới vừa đưa tới. Chúc mừng hiền đệ thăng lên Điện trung Thị Ngự sử, nhanh như vậy đã được quan Thất Phẩm rồi. Dính hào quang của đệ, ta và La Thanh cũng được thăng một bậc, ha ha.” Tống Chấn Cương thực hiện được tâm nguyện, vui vẻ cười toe toét.
Chu Lãng nghe xong nhưng không vui nổi, nhàn nhạt đáp đã biết, rồi vội vàng đi đến cửa nha môn vòng tới vòng lui.
Tên tiểu tử Chử Bình chết tiệt này, làm gì đi chậm thế, không biết người khác đang nóng lòng lắm sao?
Một con khoái mã từ xa đến gần, Chử Bình phi thân xuống ngựa, đầu đầy mồ hôi. Một dự cảm bất tường đánh úp lên đầu, Chu Lãng không thèm ngạo kiều [4], vội đi hai bước chạy xuống bậc thang, khẩn cấp hỏi: “Nàng ổn không?”
[4] ngạo kiều: có nghĩa là các chàng trai thường mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, rất ôn nhu – đây chính là “ngạo kiều”. Nói đơn giản là “Ngoại lãnh nội nhiệt”.Chương43: Dụ phu kế thứ ba mươi sáu
ChươngtrướcChươngtiếp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Chử phu nhân vừa nhìn, dung mạo tiểu nương tử xinh đẹp, dáng đi đoan trang, giọng nói mềm mại không giống giả vờ, ánh mắt bình thản dịu dàng, trong lòng đã có năm phần thích.
“Đứa bé ngoan, mau đứng lên đi.” Bà vội vươn tay đỡ Tịnh Thục dậy, cẩn thận quan sát.
Tiểu nương tử ngượng ngùng, rũ mi mắt, mặc cho mợ kéo tay, khẽ nhấc môi, vẻ mặt mỉm cười.
Chu Lãng nhìn trộm biểu cảm của mợ, đã hiểu mấy phần, trong lòng âm thầm đắc ý.
Chử Quân Dao thì ra vẻ khinh thường, không phải chỉ xinh đẹp thôi sao, không quan tâm biểu ca ta, cũng chẳng phải hạng gì tốt.
“Mau đến ngồi xuống bên này, đây là hạt dưa [1] và quả nhân sâm mang về từ Lương châu, mau nếm thử đi.” Chử phu nhân kéo Tịnh Thục ngồi lên đệm.
[1] hạt dưa: nguyên văn无壳瓜(dưa không vỏ), mình kèm hình bên dưới nhé.
“Biểu ca, hạt dưa này là món huynh thích ăn nhất, ta cố ý mang về cho huynh đấy, mau ăn đi nha.” Chử Quân Dao bất mãn liếc mắt nhìn mẫu thân, không phải là Trưởng công chúa sắp xếp để gả vào sao, có cần thiết phải bợ đỡ như vậy không? Ngay cả cháu ngoại thân thiết cũng mặc kệ, có món ngon lại cho người ngoài ăn trước.
Chử Quân Dao nắm một xấp dầy lên nhét vào trong tay Chu Lãng, thấy Tịnh Thục nhìn lại, nên cố ý bốc lên mấy hạt nhét vào miệng y, sau đó khiêu khích trừng mắt nhìn nàng.
Chử phu nhân lạnh lùng nhìn, nhưng không khiển trách nữ nhi, bà cũng muốn xem thử tân nương tử có tính khí thế nào.
Tịnh Thục giương mắt nhìn nữ nhân khác đút hạt dưa vào miệng trượng phu mình, tuy động tác kia không dịu dàng, thậm chí phải nói là cứng rắn nhét vào, nhưng trong lòng thật sự vẫn có chút không thoải mái.
Tiểu nương tử buông mắt mấp máy môi, nhẹ nhàng bỏ một hạt dưa vào miệng, nhai từ từ nuốt chậm, nhẹ nói: “Quả nhiên ăn ngon, đa tạ cữu mẫu.”
“Ngon thì ăn nhiều một chút đi.” Chử phu nhân đẩy cái đĩa đến phía trước, hài lòng gật đầu. Nhìn ánh mắt tiểu nương tử hơi thất lạc, nhưng không có thái độ hung dữ gì với Dao Dao, có thể thấy được là người khoan hậu.
Chử Quân Dao không nghĩ vậy, mới vừa rồi ánh mắt nàng ấy nhìn biểu ca, rõ ràng là không vui, thật nhỏ mọn.
Chu Lãng ăn hạt dưa mà cười trộm, tiểu nương tử quả nhiên trúng chiêu, xem đi, nàng cũng sẽ ăn giấm đúng không? Xem sau này nàng có còn cười ta nữa không?
“Dao Dao, chúng ta ra ngoài xem thử cây hạnh già ở sân sau đi, đã rất nhiều năm rồi, không biết còn có thể nở hoa kết quả không?” Chu Lãng nói.
“Được, khi còn bé huynh còn cõng ta hái hạnh đấy, hôm nay huynh sẽ cõng không nổi đâu, ha ha.” Chử Quân Dao thân mật khoác tay Chu Lãng, sóng vai đi về phía hậu viên.
“Ai nói không nổi, muội trưởng thành chẳng lẽ biểu ca cũng không mạnh hơn sao? Xem thử ta có nâng muội lên trời được không.” Hai người vẫn còn đang thân thiết nói chuyện, giọng nói càng ngày càng xa. Tịnh Thục nhìn bọn họ đi cùng nhau, trong lòng càng ngày càng lạc lõng.
“Mẫu thân, A Lãng đến ạ, Mãn ca nhi vừa nghe nói, đã ồn ào muốn gặp thúc thúc rồi.” Ngoài cửa có một bé trai khoảng ba bốn tuổi chạy vào, khoẻ mạnh kháu khỉnh, vừa vào cửa đã nhào vào lòng Chử phu nhân kêu bà nội, phía sau có một phụ nhân trẻ tuổi xinh đẹp bước theo.
“Ai da, Mãn ca nhi nhà chúng ta nhớ A Lãng thúc thúc rồi hả? Tẩm Phương, đây là nương tử của A Lãng, các ngươi làm quen đi. Tịnh Thục, đây là nương tử của biểu ca Quân Kiệt.” Chử thị ôm đại tôn tử, cười không khép miệng được.
Tịnh Thục vội vàng đứng dậy hành lễ: “Bái kiến tẩu tử.”
Lưu Tẩm Phương trả lễ: “Đệ muội.”
Mãn ca nhi nhấp nháy đôi mắt đen lúng liếng nhìn về phía người xa lạ, chợt vui mừng dùng bàn tay nhỏ chỉ vào Tịnh Thục nói: “Mẫu thân nói A Lãng thúc thúc cưới tân nương tử xinh đẹp, chính là ngươi sao?”
Chử phu nhân kéo tay hài tử xuống cầm trong lòng bàn tay: “Không được chỉ vào người lớn nói như thế, gọi là thẩm thẩm.”
Mãn ca nhi ngoan ngoãn gọi: “Thẩm thẩm.”
Đây vẫn là lần đầu tiên có người gọi mình là thẩm thẩm, Chu gia không có hài tử vai dưới, sau khi gả đến thì đây là lần đầu tiên được nghe xưng hô thế này, chợt cảm thấy mình đã trưởng thành rồi, dường như rất nhanh sẽ phải già đi.
Nhẹ nhàng đáp lại, Tịnh Thục vội vàng bảo Tố Tiên đã lấy lễ vật chuẩn bị xong ra. Buổi sáng đã hỏi Chu Lãng rõ về người Chử gia, cho nên đã chuẩn bị cho Chử phu nhân một đôi Bát Bảo Ngọc Như Ý, cho cữu cữu là trà Long Tĩnh Tây Hồ, cho Đại biểu ca một vò hoa quế cất thượng đẳng, cho tẩu tử và Quân Dao mỗi người một bộ đồ trang sức đeo tay. Cho Mãn ca nhi một cái vòng đeo cổ bằng vàng khảm mã não.
Lễ ra mắt nặng vậy đã khiến Chử phu nhân hơi ngại tiếp nhận, đoán rằng không thể do Trưởng công chúa an bài, vậy cũng chỉ có thể là từ hồi môn của nhà vợ cháu ngoại thôi.
“Cữu mẫu nuôi dưỡng phu quân nhiều năm, như thân mẫu, những lễ vật này chẳng qua chỉ để biểu đạt tấm lòng mà thôi. Nếu cữu mẫu không chịu thu, chính là xem cháu là người ngoài rồi.” Tiểu nương tử nói rất thành thật, Chử phu nhân mỉm cười nhận lấy, càng cảm thấy thân thiết với Tịnh Thục.
“Là Mãn ca nhi đúng không, thật khiến người yêu thích.” Tịnh Thục cúi người xuống nhìn hài tử khoẻ mạnh kháu khỉnh, thích từ đáy lòng.
Lưu thị cười nói: “Đúng vậy, bởi vì ngày sinh trùng với ngày tiểu mãn [2], nên đã lấy nhủ danh là Mãn ca nhi, để dễ nuôi ấy mà.”
[2] tiểu mãn: (tiết) vào ngày 20, 21, 22 tháng 5
“Tiểu Mãn Tiểu Mãn, mạch lạp tiệm mãn. Là ngày thời tiết rất tốt, đứa nhỏ này nhất định có phúc.” Tịnh Thục nói câu may mắn, người Chử gia sẽ không thật sự tin, nhưng nghe cũng lọt tai.
Mãn ca nhi ngồi không yên trong phòng, muốn ra vườn chơi, Lưu thị và Tịnh Thục lập tức đi theo ra ngoài. Lưu thị cũng là người có tính tình tri thư đạt lễ, tính cách hai trục lý tương đồng, càng nói càng hợp.
“Ôi chao! Sao chỉ thấy muội mà không thấy A Lãng vậy?” Lưu thị thấy nhi tử muốn với lấy nhánh cây, đã bẻ một cành liễu cho bé chơi, thuận tiện hỏi.
Tịnh Thục nhìn Mãn ca nhi cầm cành liễu giả làm kiếm, hi hi ha ha đùa giỡn, cười nhạt: “Chàng và biểu muội ra sau vườn ngắm cây hạnh rồi.”
Lưu thị sửng sốt, miễn cưỡng cười: “Dao Dao vẫn còn trẻ con, trong lòng con bé biểu ca và thân ca ca đều giống nhau. Quân Kiệt đại ca tính tình trầm ổn, không thích chơi đùa với con bé, con bé và A Lãng đã quen ở cùng nhau, muội đừng để ý.”
Tịnh Thục biết nàng ấy có lòng tốt, dịu dàng nói: “Muội cũng có muội muội hoạt bát tên là Khả nhi, tính tình không khác Dao Dao là bao, Dao Dao là muội muội mà phu quân xem trọng, đương nhiên cũng chính là muội muội của muội.”
Lưu thị kéo tay Tịnh Thục cười nói: “A Lãng cưới được muội thật là có phúc, hắn có một thân bản lĩnh, chính trực, giữ mình trong sạch, còn muội thì khoan hồng độ lượng, dịu dàng hiểu lễ, có thể thấy được là cô mẫu dưới suối vàng, phù hộ A Lãng cưới được thê tử tốt.”
Tịnh Thục được khích lệ, ngại so đo với Chử Quân Dao, hai nữ nhân chỉ nói việc nhà, rất nhanh đã đến bữa trưa.
Chử Văn Uyên và nhi tử Chử Quân Kiệt đến Lại bộ trình diện, đương nhiên gặp rất nhiều người quen mời đến tửu lâu dùng cơm. Bữa trưa chỉ có vài phụ nhân và Chu Lãng cùng ăn, Lưu thị và Tịnh Thục khá thân, nên đã săn sóc giúp nàng gắp thức ăn, Chử phu nhân có ấn tượng không tồi với tiểu nương tử, nên đã nhiệt tình kêu nàng ăn này ăn kia.
Chử Quân Dao nhìn thấy thì to mắt kinh ngạc, sao mới có một lát mà mẫu thân và đại tẩu đã ngả mũ đầu hàng rồi?
Chu Lãng nhìn nữ nhân mình yêu thích thân cận hòa hợp với mợ, trong lòng rất vui mừng, nhưng vẻ mặt không biểu hiện ra.
“Biểu ca, huynh cũng ăn đi, sao cứ ngây ngốc nhìn các nàng vậy.” Chử Quân Dao bất bình dùm, liên tục gắp các món ăn trước mặt Tịnh Thục vào chén Chu Lãng, chất thành một tòa núi nhỏ.
Chu Lãng vùi đầu ăn, nén cười sắp không nhịn nổi.
Sau giờ ngọ, Tịnh Thục theo Lưu thị vào viện của nàng ấy, còn Chu Lãng theo Chử Quân Dao đi đến trường luyện võ. Một ngày trôi qua rất nhanh, buổi tối vợ chồng son nghỉ ngơi ở Lan viên Chử gia.
“Mẫu thân thích hoa lan nhất, cho nên viện bên kia của chúng ta đặt là Lan Hinh uyển, bên này gọi Lan viên, đây là viện mà trước khi mẫu thân xuất giá đã ở, sau đó lúc dẫn theo ta và đại ca về nương gia thì sẽ ở lại đây.” Chu Lãng luyện võ ra một thân mồ hôi, sau khi tắm rửa thay tẩm y thì đi tới, giang hai tay muốn ôm nàng.
“Khó trách hoa lan này trân quý như vậy.” Tịnh Thục như không thấy y, y mới vừa ngồi lên giường, nàng đã đứng dậy đi ngắm hoa lan.
Chu Lãng lúng túng, từ từ thu hẹp chà tay, đứng dậy đuổi theo: “Nàng biết bụi hoa này? Đây là giống rất hiếm, không nhiều người biết lắm.”
“Ừ, đúng lúc mẫu thân ta cũng thích hoa lan, nhà ta đã từng có một gốc, loại hoa lan ba cánh này rất đặc biệt có hình tròn, sâu bướm, hình lưỡi; có lúc cũng có thể nhìn ra là hình cánh hoa thủy tiên hoặc hình quả mận; nếu gốc lan khỏe đôi khi sẽ có hoa văn tịnh đế. Cho nên gọi là tịnh đế hòa mỹ. Hoa màu đỏ nhạt, lá nồng xanh biếc, hơi nhọn. Phong lan là loài nổi bật vào mùa xuân, cũng được liệt vào bốn loại lan đứng đầu.” Tịnh Thục dịu dàng nói.
“Nương tử thật uyên bác.” Chu Lãng đi đến, muốn hôn nàng, không ngờ đầu mới vừa vươn ra, nàng đã đến chỗ một bụi hoa lan khác.
“Gốc cây này là Uyên Hồ bậc nhất, ba cánh tròn dài, hình tròn, bằng phẳng, cánh dày, mềm mại, màu xanh biếc, đầu cánh có điểm nhỏ màu đỏ, lá hình lưỡi nhỏ uốn cong, bao quanh lá là màu xanh đậm, gân lá sâu, vỏ trũng.” Tịnh Thục né tránh y, khẽ vuốt ve một gốc hoa lan khác, còn mở một đóa ra đưa đến gần mũi, khẽ ngửi.
“Nương tử.” Chu Lãng không vui, bước nhanh đến phía trước ôm lấy nàng: “Nghỉ sớm một chút đi, tối hôm qua nàng nói không thoải mái, ta đã cho nàng nghỉ một ngày rồi.”
“Hôm nay ta cũng không thoải mái.” Tịnh Thục đẩy tay y ra, đến trước thư án ngồi xuống, cầm một quyển thi tập học lên.
Chu Lãng cười hì hì, tiểu nương tử đang ghen, cố ý né tránh y. Nhưng không sao, trước kia lúc đối với nàng không tốt, không phải nàng còn mặc y phục mỏng cố ý quyến rũ mình sao, chỉ cần chịu đựng, nàng sẽ tự mình lên thôi.
“Vậy nàng đọc sách đi, ta ngủ trước.” Chu Lãng không đòi hỏi nàng, một mình nằm trên giường. Tay gãi đệm giường... Thật ra thì rất muốn nàng, một ngày không ôm, thật sự rất nhớ. Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu [3], đạo lý này Chu Lãng hiểu, nhẫn qua tối hôm nay, tối mai nàng còn không gấp gáp vội vàng chủ động ôm ấp sao?
[3] Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu: Không nhịn được việc nhỏ nhặt, sẽ làm hỏng việc lớn.
Trong lòng Chu Lãng nghĩ chuyện tốt, trên người vì luyện võ mà mệt mỏi, lẳng lặng nhìn một bên mặt của tiểu nương tử mình yêu, vui vẻ ngủ thiếp đi.
Rất nhanh trong phòng đã an tĩnh, y hô hấp đều đều, yên tĩnh chìm vào giấc ngủ. Tịnh Thục quay đầu nhìn trượng phu đang ngủ say, sắc mặt y nhu hòa, môi còn chứa ý cười.
Bất chợt nàng rất muốn khóc, làm nữ nhân thật khó, cho dù trong lòng không vui, cũng không thể biểu hiện ra. Nếu mình tỏ vẻ với Chử Quân Dao, cữu mẫu, đại tẩu Chử gia sẽ có ý kiến gì với mình? Nàng chỉ có thể cố giả vờ đại độ, mặc dù nàng không hận Chử Quân Dao, nhưng nàng không nhịn được nảy sinh tức giận với trượng phu, không muốn đến gần y.
Lúc nửa đêm, Chu Lãng trở mình, theo thói quen muốn ôm nữ nhân bên cạnh. Nhưng cảm thấy có chỗ nào không đúng, mơ màng tỉnh lại, phát hiện tiểu nương tử đã không ở bên cạnh. Vọt dậy, nhấc chân xuống giường.
Nàng nằm ngủ trên thư án, mặt gối lên cánh tay, thi tập đã bị đè nhăn. Có lẽ là vì lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đông lại hơi tái nhợt, màu môi cũng mất đi vẻ đỏ thắm, mi tâm hơi nhíu.
Chu Lãng chợt đau lòng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng đặt lên giường, đắp chăn rồi ôm nàng vào lòng.
Không phải mình đã sai rồi chứ?
Dáng vẻ này của nàng, hẳn là ghen, nhưng tại sao mình không hề vui vẻ đây? Nha đầu ngốc, sự can đảm trước đó đâu rồi, nàng chủ động xíu không được sao?Chu Lãng nắm hai tay nàng, hà hơi sưởi ấm cho nàng. Hai chân bao lấy đôi chân lạnh như băng của nàng, yên lặng thở dài.
Sáng sớm hôm sau, Chu Lãng đến nha môn làm việc. Chử phu nhân phải quản lý chuyện nhà, nhập vật phẩm vào kho, ghi danh sách, Tịnh Thục ở bên cạnh giúp kiểm kê lại sổ. Chử phu nhân thấy nàng làm việc không nóng không vội, mạch lạc rõ ràng, chữ viết xinh đẹp, trong lòng càng thích.
Đến hoàng hôn, lúc từ phủ kho trở về phòng chính, trên đường Chử phu nhân có việc, nên để Tịnh Thục về trước.
“A, nàng ấy đến rồi, biểu ca, mau nghĩ biện pháp chỉnh nàng ta đi.” Cách cửa sổ, Chử Quân Dao thấy Tịnh Thục vào viện, nói với Chu Lãng vừa ngồi xuống.
Chu Lãng đứng dậy, nhìn tiểu nương tử yêu dấu đang chậm rãi đến gần, trong lòng vui mừng, mím môi cười.
“Này, huynh cười gì hả?” Chử Quân Dao tức giận: “Các người đấy, sao chẳng ai có cốt khí vậy, đều bị người ta thu phục? Thật đúng là yêu tinh. Hừ!”
Buông mắt xuống, thấy túi lưới đựng ngọc bội treo bên hông Chu Lãng đã thay đổi, thất kinh hỏi: “Biểu ca, túi lưới ngọc bội muội làm cho huynh đâu? Không phải bị nàng ta đổi rồi chứ?”
Tịnh Thục vào nhà chính thì vừa lúc nghe được câu này, cước bộ chậm lại, dừng ở cửa.
“Hừ! Dám ném đồ của ta, xem ta cắt nát túi của nàng ta này.” Chử Quân Dao cầm cây kéo trong khay châm tuyến lên, khí thế hung hăng chém giết ngọc bội.
Chu Lãng nắm chặt trong tay, che chở kín kẽ, ngay cả sợi tơ màu hồng cũng không lộ ra. Chử Quân Dao vừa hận y không có tiền đồ, vừa kéo tay y, nhưng bất luận nàng kéo ra sao cũng không kéo nổi, thở phì phò ném cái kéo ra phía cửa, cố ý nói lớn tiếng: “Ta sẽ cắt, xem nàng có thể làm gì được ta? Trưởng công chúa rất giỏi hả, gả không nổi hả, Chử Quân Dao ta không sợ trời không sợ đất.”
Nàng biết Tịnh Thục vào cửa, lặng yên không một tiếng động là vì nàng ấy đang nghe ngóng, biểu ca không cho cắt, nên cố ý khiến nàng ấy nghĩ mình đã cắt, tức chết mà. Quả nhiên, màn cửa khẽ động, tiếng bước chân vang lên, nàng ấy đi ra ngoài.
Chu Lãng chậm rãi buông tay ra, cứ sờ mãi vào chiếc túi, thấp giọng nói: “Dao Dao, thật ra thì... Ta thích nàng, nàng đối xử với ta rất tốt. Mới đầu ta cũng như muội, nghĩ nàng là người mà Trưởng công chúa an bài, tham quyền thế của phủ Quận vương, cố ý gây khó khăn cho ta. Sau đó phát hiện, nàng thật sự rất tốt, ta rất thích.”
“Thích? Vậy sao huynh bảo muội phải phối hợp để cố ý chọc giận nàng ta?” Chử Quân Dao bất mãn trừng y.
“Biểu ca nàng đến Kinh thành đi thi, sống trong nhà nàng, lần trước gặp mặt cố ý thân cận với nàng trước mặt ta, khoe khoang hắn và nàng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cố ý chọc giận ta. Lần này, ta chỉ muốn cho nàng nếm thử cảm giác trong lòng không thoái mái thôi.”
“Huynh... Aiz! Huynh còn là biểu ca của muội sao? Bị yêu tinh bắt mất hồn rồi? Hừ!” Chử Quân Dao vung tay áo bỏ đi, Chu Lãng ngồi một mình không thú vị, đang muốn ra ngoài tản bộ, chỉ thấy mợ nóng vội đi vào: “A Lãng, nương tử ngươi không biết thế nào, mới vừa rồi nói với ta trong nhà còn có chút chuyện, đã cáo từ về rồi, giữ nàng lại ăn cơm nàng cũng không chịu. Ta thấy ánh mắt của nàng hơi đỏ, hình như vừa mới khóc, hôm nay cả ngày đều rất tốt mà, giúp ta không ít việc, ngươi nhanh về nhà đi, xem thử nàng đã xảy ra chuyện gì.”
Tiểu nương tử khóc?
Chu Lãng ngồi không yên, nói tạm biệt với mợ, vội vàng đuổi theo.
“A Lãng, ngươi cũng ở đây à, vừa hay, mọi người mới từ Tây Bắc trở về, đang muốn gọi ngươi uống một chén, đi nào.” Ở đại môn, đụng phải mấy hảo huynh đệ Lương châu đang đến tìm Chử Quân Kiệt, không nói gì, đã túm lấy Chu Lãng, cùng đến tửu lâu Túy Bát Tiên.
Chu Lãng uống đến mơ màng, gần canh hai mới về đến nhà, vừa vào cửa Lan Hinh uyển, chỉ thấy trong phòng ngủ đen như mực, trong lòng chợt thất lạc. Tiểu nương tử không đợi mình, ngủ trước rồi.
“Tam gia trở về rồi.” Tiểu Hoàn xách theo đèn lồng đi tới, đỡ Chu Lãng đang lung la lung lay.
Chu Lãng nhướng mày, không vui trợn mắt nhìn nàng ta, hất tay: “Tại sao lại là ngươi?”
“Thải Mặc và Tố Tiên không có ở đây, nô tỳ đốt đèn cho Tam gia.” Tiểu Hoàn đi tới mở cửa phòng trước mặt, đi vào đốt đèn cung đình, rót cho Chu Lãng một chén trà.
Trong phòng trống rỗng, ngay ngắn hoàn chỉnh, Chu Lãng chợt giật mình, tỉnh rượu một nửa. “Phu nhân đâu?”
“Phu nhân về nương gia rồi, Tam gia không biết sao? Người đã có trượng phu sao có thể như vậy, cho nên...”
“Câm miệng, đi ra ngoài.” Chu Lãng giận quát một tiếng cắt lời nàng ta, ngơ ngác sững sờ đứng trân tại chỗ. Xem ra rất tức giận, không nói tiếng nào về nhà mẹ rồi. Cũng may tòa nhà Cao gia ở thành đông, cưỡi ngựa hai khắc là có thể đến. Chu Lãng đang do dự có nên đến tìm nàng hay không, lại đột nhiên phát hiện hộp trang điểm trên bàn không thấy, đó là nơi nàng hay để đồ trang sức đeo tay, sao lại không có.
Một dự cảm bất thường xông lên đầu, y sải bước qua, mở tủ y phục. Quả nhiên, xiêm áo nàng thường mặc cũng biến mất. Tính ở lại nhà mẹ không trở về sao?
Y tức giận đẩy sập tủ y phục, xoay người đi ra ngoài, dưới chân bị vấp thứ gì đó. Cúi đầu nhìn, trong mắt Chu Lãng tóe lửa, là mảnh vải vụn màu xanh. Y ngồi xổm xuống, cầm những miếng vải tan nát đặt vào lòng bàn tay để nhìn, tức giận đến mức tay cũng run lên.
Là chiếc áo bào màu xanh, nàng tự mình làm, y thích bộ y phục này nhất, dường như ngày nào cũng mặc.
Cao Tịnh Thục —— nàng tàn nhẫn vậy sao?
Lúc biểu ca nàng với nàng dính lấy nhau, ta chỉ không khách khí với hắn một chút, nhưng không hề làm khó nàng nửa phần, mà nay thật không ngờ nàng tuyệt tình bỏ nhà đi, còn cắt bào đoạn nghĩa?
“Mang rượu đến cho gia.” Chu Lãng hét lớn ra cửa, đánh thức hết nha hoàn bà tử đang ngủ say.
Rất nhanh có tiểu nha đầu trực đêm ôm tới hai vò lâu năm, Chu Lãng mở vò rượu, không cần ly, vốc thẳng vào miệng. Đám tiểu nha đầu bị dọa sợ đến không dám nói lời nào, lặng lẽ lui ra ngoài, chạy đi tìm quản sự Diệp ngũ nương.
Ánh mắt Chu Lãng say mê ly, nốc một vò rượu mạnh xuống, đầu hỗn loạn, sắp không thể ngồi yên. Trước mắt xuất hiện vô số ngôi sao, lúc ẩn lúc hiện đều là bóng dáng của nàng.
“Nương tử... Nương tử... Tịnh Thục, nàng đâu rồi? Không cần ta nữa sao? À... Đúng rồi, nàng về nhà mẹ rồi, nhà mẹ có người... Có ai nhỉ? Có biểu ca, biểu ca, nàng đi tìm hắn ư? Muốn đi tìm hắn sao? Không được đi, ta không cho nàng đi.” Chu Lãng lung lay đứng lên, muốn ôm lấy bóng dáng phiêu linh trước mắt. Vò rượu trong tay rơi xuống đất, choang một tiếng vỡ tan.
Động tĩnh lớn như vậy, hù dọa Tiểu Hoàn đang cố lấy can đảm tiến vào suýt nữa đã quỳ xuống đất. “Tam gia, ngài say rồi, ta đỡ ngài lên giường nghỉ ngơi.”
Bước chân Chu Lãng nhất thời không ổn định, lảo đảo bị nàng ta kéo, loạng choạng mấy bước ngã xuống giường, nhân tiện kéo theo Tiểu Hoàn. Thân thể y cao lớn, đặt mông vừa lúc ngồi trên đầu Tiểu Hoàn, suýt nữa ngồi gãy cổ nàng ta.
Tiểu Hoàn sử dụng sức lực toàn thân đẩy cái mông tôn quý của y ra, cố sức bò ra ngoài. “Tam gia, nô tỳ hầu hạ ngài ngủ nhé.” Nói xong đã đưa tay cởi xiêm áo Chu Lãng, nhưng đã bị một bàn tay nắm chặt cổ tay.
Tuy Chu Lãng uống đến chân mềm nhũn, nhưng đầu óc không hồ đồ, dùng sức cắn đầu lưỡi, để mình tỉnh táo hơn một chút, gầm nhẹ nói: “Tiểu Hoàn, ngươi là người… đại ca thích, ta sẽ... không đánh ngươi. Ta vĩnh viễn sẽ không làm ra chuyện có lỗi với đại ca. Nhưng mà, ngươi đã không còn là tiểu nha đầu… đơn thuần như trước kia, kể từ hôm nay, ngươi đến hậu hoa viên, rời khỏi chỗ này của ta. Nếu không, không chừng một ngày nào đó ta sẽ... đánh chết ngươi. Cút...”
“Tam gia.” Diệp ngũ nương vội vàng chạy đến vừa lúc nghe được những lời này, tức giận lệnh cho đám nha hoàn bà tử kéo Tiểu Hoàn ra ngoài, ném vào hậu hoa viên làm việc.
Chử Bình bị gọi, bảo vệ cửa.
Sáng sớm hôm sau, Chu Lãng rất nhức đầu, điểm tâm cũng không ăn, bỏ chạy đến nha môn. Chử Bình lo lắng y có chuyện, nhắm mắt theo sát, lại bị mắng cho một trận.
“Đi theo ta làm gì? Ngươi không có gì để làm hả?” Chu Lãng giận trừng mắt.
“Ta... Ta vốn chính là người hầu của ngài mà, ta lại không có việc ở nha môn.” Chử Bình vô tội trợn mắt.
“Không có việc thì ngươi lắc lư ở nha môn làm gì hả.”
“Ta...” Chử Bình há mồm, nói không ra lời.
“Còn không đi?”
“Ta... Ta đi đâu đây?” Chử Bình buồn bực nhức đầu, bất đắc dĩ nói: “Vậy ta trở về phủ Quận vương vậy.”
“Trở về phủ Quận vương làm gì? Phủ Quận vương thiếu ngươi chắc?” Chu Lãng đã sắp tức chết.
“À, ta biết rồi. Ta đến Cao phủ, Cao phủ... Nô tài còn chưa ăn điểm tâm đâu, ngài không đói bụng, nhưng ta đói bụng. Hay ta đi tìm phu nhân xin đồ ăn nhỉ.” Chử Bình cười hì hì.
“Còn không mau cút đi?” Chu Lãng thở phì phò xoay người.
Chử Bình cười hì hì chạy mất, Tống Chấn Cương sải bước đi vào: “Hiền đệ, chúc mừng chúc mừng nha.”
Chu Lãng lười biếng ngồi trên ghế, không biểu cảm: “Có gì mà chúc mừng?”
“Hiền đệ à, công văn Lại bộ mới vừa đưa tới. Chúc mừng hiền đệ thăng lên Điện trung Thị Ngự sử, nhanh như vậy đã được quan Thất Phẩm rồi. Dính hào quang của đệ, ta và La Thanh cũng được thăng một bậc, ha ha.” Tống Chấn Cương thực hiện được tâm nguyện, vui vẻ cười toe toét.
Chu Lãng nghe xong nhưng không vui nổi, nhàn nhạt đáp đã biết, rồi vội vàng đi đến cửa nha môn vòng tới vòng lui.
Tên tiểu tử Chử Bình chết tiệt này, làm gì đi chậm thế, không biết người khác đang nóng lòng lắm sao?
Một con khoái mã từ xa đến gần, Chử Bình phi thân xuống ngựa, đầu đầy mồ hôi. Một dự cảm bất tường đánh úp lên đầu, Chu Lãng không thèm ngạo kiều [4], vội đi hai bước chạy xuống bậc thang, khẩn cấp hỏi: “Nàng ổn không?”
[4] ngạo kiều: có nghĩa là các chàng trai thường mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, rất ôn nhu – đây chính là “ngạo kiều”. Nói đơn giản là “Ngoại lãnh nội nhiệt”.