Chử Bình lau sạch mồ hôi trên đầu, thở hổn hển nói: “Phu nhân không có ở Cao phủ, tối hôm qua có về nhưng sáng sớm hôm nay đã ngồi xe rời đi rồi.”
Mày Chu Lãng hơi cong, mím môi cười. Xem ra đã chủ động về nhà, tối hôm nay về thì có thể ôm tiểu nương tử rồi. Nhẹ nhõm thở ra một hơi, Chu Lãng xoay người sờ bụng: “Ai cha, hình như hơi đói rồi.”
Chử Bình ngơ ngác, chủ tử rõ ràng đang hiểu sai rồi. “Tam gia, nghe nói xe ngựa của phu nhân không đi về hướng Bắc, mà chạy đến cổng thành Nam.”
Chu Lãng dừng bước, chợt quay đầu lại níu lấy cổ áo Chử Bình, hung ác nói: “Ngươi nói gì? Nàng không về nhà?”
“Có thể đã trở về... Nhưng không phải về phủ Quận vương, mà là...” Không đợi Chử Bình nói xong, Chu Lãng đã đoán được, đẩy hắn ra, phi thân lên ngựa, vung roi đi.
Bên trong hoàng thành dân chúng đông đúc, y không dám phóng ngựa chạy nhanh, xách theo cương ngựa cẩn thận vòng qua người đi đường, trong lòng đã nhanh chóng nóng như lửa đốt rồi. Thiêu y đầu đầy mồ hôi, hận không thể mọc cánh bay qua.
Thật vất vả ra khỏi cổng thành Nam, đường lớn bên ngoài thành thưa thớt, ngựa chạy rất nhanh. Y liều mạng quất ngựa, thỉnh thoảng đuôi roi quét vào chân của mình, nhưng không có cảm giác đau. Trong đầu chợt hiện lên một cảnh tương tự, ngày đó, nàng đi chùa Tây thắp hương, y cũng liều mạng chạy đến cứu nàng thế này. Nếu lúc ấy trễ một bước, có thể cả đời sẽ không gặp được nàng.
Lần này, y không dám nghĩ nữa, gió xuân cuốn theo bụi đá sắc lẻm điên cuồng thổi mạnh vào mặt, thổi ra một giọt nước mắt.
Tuấn mã vượt qua một chiếc xe ngựa màu xanh, Chu Lãng đột nhiên ghìm chặt ngựa, xoay người. Dọc theo con đường này, không thấy xe ngựa của phủ Quận vương. Chẳng lẽ nàng đổi xe ngựa?
Phu xe nhìn Chu Lãng, nhanh chóng cúi thấp đầu.
Trong lòng Chu Lãng khẽ động, hình như hắn ta biết mình, đang cố ý tránh né. “Đứng lại.”
Chu Lãng ép dừng ngựa, vốc màn xe.
Đập vào mắt chính là tiểu nương tử ngày nhớ đêm mong ấy, sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt ửng hồng. Lúc nhìn thấy y, hai hàng lệ nóng tràn mi, hàm răng cắn chặt, môi dưới run rẩy.
Thải Mặc tức giận nhìn chằm chằm Chu Lãng nói: “Tam gia chẳng quan tâm đến tiểu thư nhà ta, đến đây làm gì?”
“Tiểu thư nhà ngươi? Đi ra ngoài.” Chu Lãng lạnh giọng quát lên: “Tịnh Thục, nàng là nương tử của ta, đã nói cùng ta bạch đầu giai lão, nàng cho rằng nàng có thể đi vậy sao?”
Tố Tiên kéo Thải Mặc, lôi nàng ấy xuống xe, lo lắng nhìn Chu Lãng. Muốn khuyên y đừng nổi giận, cứ cố dỗ ngọt phu nhân đôi câu là được. Nhưng nàng không dám nói lời nào.
Chu Lãng nhảy lên xe, thân thể cao lớn cúi xuống chui vào buồng xe, chặn lại toàn bộ ánh mặt trời, Tịnh Thục bị bóng đen bao phủ.
Sắc mặt y tái xanh, hai tay chống gối, cứ hung dữ nhìn nàng như vậy, như muốn nhìn thấu lòng nàng. Thân thể Tịnh Thục run rẩy, có lẽ bị dọa phát khóc, nàng không nói được thành lời, cả người cứng ngắc không nhúc nhích nổi, chỉ ngồi đó rơi lệ.
Thải Mặc khẩn trương nhìn, giành lấy roi trong tay phu xe, nếu ai dám đánh tiểu thư, nàng sẽ liều mạng với kẻ đó.
“Nương tử...” Chu Lãng chợt khàn giọng nói, chân mềm nhũn, quỳ một gối xuống trước mặt nàng, giang đôi cánh tay ôm eo nàng, chôn mặt trên đùi nàng.
Tịnh Thục sửng sốt, bị y dọa quên luôn cả việc đau khổ, ngây ngốc nhìn y ôm lấy mình, còn bị ôm càng ngày càng chặt.
“Tịnh Thục... Tại sao nàng muốn đi? Tại sao? Cho dù ta và Dao Dao thân mật một chút, nàng ăn giấm cũng thôi, nhưng mà... Nàng lại ra đi không lời từ biệt, đến mức như thế sao?” Chu Lãng ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt không hiểu.
“Chàng... Chàng không hề để ý đến cảm nhận của ta, còn... còn cho phép người khác cắt đồng tâm kết của chúng ta, chàng đã vô tâm với ta, không bằng... không bằng... hòa ly thôi.” Nước mắt Tịnh Thục như trân châu đứt dây rơi xuống, rớt trên mặt y, ướt một mảng, tựa như y cũng đang gào khóc vậy.
Cơ thể Chu Lãng xiêu vẹo, suýt nữa ngã xuống. Nắm thật chặt đôi bàn tay bé nhỏ của nàng, há hốc mồm cứng lưỡi nói: “Nàng... Ta, ta không muốn nghe điều này đâu. Nàng, sau này nàng đừng nhắc lại nửa chữ, nếu không ta... ta sẽ... ta sẽ chết cho nàng xem.”
Luôn nói nữ nhân một khóc hai nháo ba thắt cổ, không ngờ Tam gia luôn ngạo kiều cũng sẽ chơi kiểu này. Thải Mặc và Tố Tiên hoảng sợ, trong xe Tịnh Thục đần người luôn rồi.
Y chợt kéo tay nàng nắm vào ngọc bội trên người mình: “Tịnh Thục nàng xem đi, đồng tâm kết vẫn còn nguyên vẹn mà, sao ta có thể để người khác cắt chứ? Phàm là đồ nàng cho ta, cái nào mà ta không yêu quý như báu vật đây. Ta không muốn xa nàng, ta chỉ nghĩ.. chỉ muốn để nàng ăn giấm mà thôi.”
“Vậy chàng có nghĩ đến tình cảnh của ta không, ở trong một ngôi nhà xa lạ, trừ chàng ra, ta không có ai để dựa vào. Nhưng chàng chẳng những không cho ta chỗ dựa, còn cố ý lôi kéo người khác bắt nạt ta... Trượng phu như vậy, thật sự yêu ta sao?” Tịnh Thục lại rơi lệ.
“Đừng, đừng khóc, “ Chu Lãng luống cuống tay chân giúp nàng lau nước mắt, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình thật khốn kiếp, khó trách tiểu nương tử bị tổn thương như vậy. “Ta sẽ đổi, ta nhất định sẽ thay đổi, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa. Được không?”Y thấp giọng dụ dỗ cầu xin, Tịnh Thục lại ngồi im không nói, lau nước mắt, sụt sùi, dừng khóc. Rồi kiên định nói: “Ta muốn về nhà mẹ.”
“Nàng đợi ta chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa sẽ theo nàng, được không?” Chu Lãng cầu khẩn.
“Dưa hái xanh không ngọt, chàng thích muội ấy, ta cho chàng được toại nguyện. Như vậy không tốt sao?” Tịnh Thục không nhìn y, chỉ thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Không tốt, ta thích nàng mà, người trong lòng ta ngày đêm nhớ thương luôn là nàng, nàng ấy chỉ là tiểu muội, là tiểu muội của chúng ta, nàng hiểu không? Nàng mới là thê tử của ta.” Chu Lãng cố gắng khiến nàng dao động, muốn lay nàng tỉnh lại.
“Thê tử của chàng... tâm đã lạnh... chỉ muốn rời đi...” Tịnh Thục vô lực nói một câu, rũ mắt xuống.
“Không, Tịnh Thục, đừng đi.” Chu Lãng thấy nàng lảo đảo muốn ngã, ngồi vào bên cạnh nàng, ôm người vào lòng: “Nếu nàng đi, ta sẽ lại không có nhà.”
Trong buồng xe hoàn toàn yên lặng, chỉ có đôi tim đang đập thình thịch, Chu Lãng ôm chặt thân thể mảnh mai trong lòng, nỉ non bên tai nàng: “Thật ra nàng vẫn còn thương ta phải không? Tim nàng vẫn còn, tim lạnh có thể sưởi ấm, từ nay về sau, ta sẽ sưởi ấm lòng nàng mỗi ngày, cho đến khi nó nóng lên.”
Tiểu nương tử không để ý đến y, nhưng cũng không đẩy y ra. Chu Lãng cảm thấy đã ổn, rốt cuộc thở ra một hơi như trút được gánh nặng, ra lệnh cho phu xe quay đầu.
Tố Tiên ngồi vào càng xe, Thải Mặc cưỡi ngựa của Chu Lãng, đi song song với Chử Bình đã đuổi tới, phía sau xe ngựa.
Trong xe ngựa thỉnh thoảng truyền ra tiếng nói nhỏ, tiểu nương tử không nói một câu, đều chỉ có mình Chu Lãng nói.
“Nương tử, thật ra ta rất thích nàng, từ lúc vén khăn voan lên đã thích. Nàng nói xem đây có phải là vừa gặp đã yêu không, khi đó ta nghĩ nàng do Trưởng công chúa an bài cố ý đến để chỉnh ta, mới nghĩ về nàng không tốt. Thật ra, nếu gặp được nàng ở Lương châu, ta nhất định sẽ liều mạng đến cầu hôn nàng, không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn cưới nàng làm thê. Cả đời chỉ cưới một mình nàng, mỗi ngày đều yêu thương nàng, yêu đến mấy cũng không đủ.”
“Tịnh Thục nàng còn nhớ rõ cái đêm hai chúng ta bị vây ở sơn động không? Nàng ôm ta, nói như vậy đã thấy ấm áp rồi. Nàng xem hiện tại ta ôm nàng như vậy, có phải rất ấm áp không? Cứ ôm nàng như vậy cả đời, vĩnh viễn sẽ không để nàng bị lạnh, được chứ?”
“Ai cũng nói Cửu vương sủng ái thê tử, mặc dù ta không có quyền thế như thế kia, nhưng ta cũng quyết không cho phép người khác bắt nạt nàng. Cho dù người đó là Chu Lãng cũng không được, có phải không nương tử? Cười một cái đi...” Chu Lãng hôn ‘chụt’ lên mặt nàng, thanh âm vang dội khiến Tố Tiên cũng phải đỏ mặt. Tam gia luôn kiêu ngạo, mà cũng có ngày ăn nói khép nép như vậy, nằm mơ cũng không nghĩ đến.
“Hừ!” Tịnh Thục quay đầu hất mặt y ra, Chu Lãng vui vẻ: “Nương tử hừ là có ý gì? Cảm thấy Chu Lãng đáng ghét lắm phải không, được, vậy chúng ta sẽ đánh hắn, dùng sức mà đánh.”
Y cầm tay nàng lên, đánh lên chân, lên người, lên mặt mình một trận, lại bị tiểu nương tử tránh thoát.
“Nương tử không nỡ đánh hả? Ta cũng biết, thật ra nương tử vẫn rất thương ta. Yêu ta như... như keo như sơn! Không đúng, câu này phải hình dung lúc thân mật mới thích hợp, như keo như sơn, lại còn dính sợi...”
Tịnh Thục vội vàng dùng tay che miệng y, nói gì đấy, ngoài càng xe có hai người đang ngồi nên có thể nghe được đó!
Chu Lãng thuận thế hôn vào lòng bàn tay, kéo tay nàng xuống mân mê trên môi hôn: “Sao gương mặt nhỏ nhắn đỏ rồi? Người ta nói trong mật đều là dầu, là ngọt, để nam nhân của nàng nếm thử xem có ngọt không?”
Y kéo người vào lòng, hôn xuống, đầu lưỡi mạnh mẽ đưa vào miệng nàng khuấy loạn, một đôi cánh môi mềm mại vừa hôn vừa mút, hô hấp của nàng dần gấp hơn, lồng ngực phập phồng.
“Tịnh Thục, sau này hai chúng ta sẽ làm một đôi phu thê ân ái nhất trên đời, cho bọn họ hâm mộ đến chết luôn. Bất luận công khai hay âm thầm, muốn thân thiết thế nào thì thân thiết thế đó.”
“Không được, chàng...”
“Không được à, vậy nàng nói công khai thân thiết hay âm thầm thân thiết đây?”
“Chàng nói xem?”
“Ta nói... Ta không quan tâm, chẳng qua ta biết da mặt nàng mỏng, rõ ràng rất yêu ta, còn phải lo lắng chú ý. Vậy cứ thế, ngay trước mặt người ngoài, ta có thể thương yêu nàng thế nào ta sẽ làm thế ấy, còn nàng, cứ gom góp nhiệt tình. Chờ đến tối lúc không có người, nàng muốn yêu ta thế nào cũng được. Được không?”
“Chàng...” Tịnh Thục vừa muốn nói chuyện, nụ hôn phô thiên cái địa [1] lại rơi xuống, hôn nàng đến mức thở dốc, mới lưu luyến mà vùi đầu trước ngực trái của nàng.
[1] phô thiên cái địa: trải khắp trời che kín đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh.
“Tịnh Thục, ta nghe được tiếng lòng của nàng, nó nói rất yêu ta, muốn yêu ta cả đời. Vẫn là lòng nàng thành thật hơn, so với miệng của nàng, để ta hôn nhẹ nó.” Y tự tay muốn cởi xiêm áo của nàng, lần này tiểu nương tử đã nóng nảy, kéo bàn tay của y ra, thấp giọng nũng nịu: “Không được quậy.”
“Nương tử có lệnh, vi phu đương nhiên tuân theo, không quậy thì không quậy. Sau này nhà chúng ta đều do nàng làm chủ, được không?” Chu Lãng cúi đầu cách áo xuân đơn bạc, hôn lên nơi tim nàng.