Editor: Gà _ LQĐ
Tịnh Thục chợt nhớ tới vốn mình sẽ gả cho Quách Khải, hình như là thứ tử của cô mẫu, khó trách ánh mắt bà ấy quan sát mình không giống với người bên cạnh.
“Mẫu thân, A Lãng thật sự có phúc khí đấy, đáng tiếc...” Đáng tiếc Quách Khải không có phúc, cô nương tốt như vậy không có duyên phận với Quách gia.
“Đáng tiếc gì? Ý cô mẫu là một đóa hoa tươi bị ta dẫm đạp sao?” Chu Lãng lạnh mặt, khoanh tay bước tới.
Trưởng công chúa giận tím mặt: “Thằng bé này, sao dám nói chuyện với cô mẫu như thế? Mau nhận lỗi đi.”
Nhóm Chu Thiêm, Quách Dực nhìn lại, không rõ có chuyện gì.
Quách phu nhân biết Chu Lãng đã từng vì chuyện ban hôn mà đại náo một trận trong nhà, cũng vì nương tử này vốn không phải được định gả cho y, là vì Quách Khải sống chết không muốn nên mới tới lượt y. Loại chuyện ăn mót ăn nhặt này, đương nhiên không người nam nhân nào thích nghe.
“A Lãng, cô mẫu không hề nói ngươi không tốt, chẳng qua là...” Quách phu nhân không muốn nói thẳng vì Quách Khải này quá tồi tệ, chỉ đành phải qua loa tắc trách: “Chẳng qua chỉ đùa với các ngươi một chút thôi.”
“Vậy sao.” Chu Lãng ngoài cười nhưng trong không cười kéo khóe môi: “Ta cũng nói đùa với cô mẫu thôi.”
Tịnh Thục thấy không khí hơi lúng túng, cơn giận còn sót lại của trưởng công chúa chưa tiêu, nên cười nói: “Cô mẫu đừng giận chàng, cháu bồi tội với cô thay phu quân vậy. Cô nếm thử kẹo mạch nha này đi, là đầu bếp trong phủ cố ý dùng đường mạch nha nấu lên, ngọt lắm ạ.”
Tịnh Thục đỡ Quách phu nhân ngồi xuống, bưng một đĩa kẹo mạch nha tinh xảo cho bà ăn.
23 tháng chạp vốn là ngày ăn kẹo mạch nha, Quách phu nhân dùng châm nhỏ xiên một viên kẹo đường tròn bỏ vào miệng, xem như không so đo với Chu Lãng nữa.
Tịnh Thục khéo léo xoay người, bưng cái đĩa đến trước mặt Chu Lãng: “Phu quân cũng ăn một viên đi.”
“Dính răng, không ăn.” Chu Lãng lạnh mặt xoay người trở về chỗ ngồi.
Quách phu nhân càng nhìn Tịnh Thục càng thích, thật là một đứa bé ngoan khéo léo hiểu chuyện. Kéo tay nàng, để nàng ngồi bên cạnh mình, tán gẫu việc nhà.
“A Lãng, nghe nói vụ án trộm tháp Lưu Ly gần đây đã kết thúc, dạo này hiệu suất của phủ Kinh Triệu vẫn còn rất cao nhỉ.” Quách Dực gật đầu khen ngợi.
Nhắc tới công việc, tinh thần Chu Lãng tỉnh táo hẳn: “Dượng, không gạt ngài, đám phi tặc này quỷ quái vô cùng, nhiều đại nội cao thủ đuổi theo bắt như vậy cũng không tìm được. Hóa ra do ỷ vào mình tài cao gan lớn, ngủ ngon lành trong khách điếm. Ta đoán kẻ dám vào cung trộm đồ nhất định không tầm thường, lúc này mới lặng lẽ lần lượt tuần tra khách điếm, tuy tóm gọn, nhưng một tòng phạm đã chạy thoát, trước mắt đang toàn lực truy bắt.”
Quách Dực gật đầu, cười nói với Chu Thiêm: “A Lãng không tệ, hồi kinh không lâu đã bắt được hai nhóm cường đạo, rất tốt. Chẳng qua việc trong phủ Kinh Triệu quá vụn vặt, bận rộn ngày đêm, sơ hở một chút sẽ phải gánh trách nhiệm rất lớn, không thích hợp cho người còn trẻ như nó vậy. Không bằng qua vài ngày nữa đến lân cận kinh đô làm Hiệu úy, luyện một chút bài binh bố trận trong quân đội.”
Chu Thiêm tán thưởng liếc mắt nhìn nhi tử, cười nói: “Cửu vương cũng có ý này, cho nó rèn luyện ở phủ Kinh Triệu trước, sau đó sẽ an bài việc khác. Có dượng làm Binh bộ thượng thư như huynh đây, vào doanh trại kinh kỳ còn không phải dễ như trở bàn tay.”
Chu Đằng ở một bên nghe được, trách móc nói: “Dượng, ta lớn hơn A Lãng một tuổi, cũng nên an bài cho ta một chức quan rồi. Không bằng để ta đi ngoại ô kinh đô làm Hiệu úy đi.”
Quách Dực nhìn Chu Đằng mập mạp trắng tròn cười một tiếng, không nói gì.
Chu Thiêm lập tức khiển trách nhi tử: “Ngươi cho rằng ngoại ô kinh đô là nơi ngươi có thể đi sao? Còn dám ăn nói ba hoa.”
Chu Đằng bị mắng, dọa sợ cúi đầu không dám nói lời nào, bên này Quận vương phi lại không vui, đến gần mấy bước nói: “Vương gia rất thiên vị, sao A Lãng được làm Hiệu úy, Đằng nhi lại không được, không phải bọn chúng đều là con của ông sao?”
Chu Thiêm tức giận mặt cũng xanh mét, trách mắng: “Phụ nhân như bà thì biết cái gì? Những binh lính kia có thể phục tùng một Hiệu úy ngu ngốc sao? Võ công A Lãng rất tốt, tài bắn cung vượt trội, có danh hiệu Tây Bắc Phi Ưng, tự nhiên kẻ dưới sẽ phục tùng. Nhưng Đằng nhi thì sao, từ nhỏ bị bà nuông chiều đến lớn, ta bảo nó dậy sớm luyện võ các ngươi cũng ngăn không cho, hôm nay tay trói gà không chặt, sao có thể đến trại lính? Để nó làm ta mất mặt xấu hổ à?”
Lời này trưởng công chúa cũng không thích nghe, ở một bên nói: “Không đến trại lính thì sao? Làm quan văn cũng tốt mà. Cháu ruột của bổn cung, trong triều ai dám khi dễ?”
Chu Xảo Phượng lên tiếng phụ họa: “Tổ mẫu nói rất đúng, quan văn tốt hơn, có thể ngày ngày ở nhà.”
Trưởng công chúa nhìn cháu gái một chút, nói với phu thê Quách Dực: “Quách Chinh hàng năm chinh chiến bên ngoài, đến bây giờ bụng Xảo Phượng còn chưa có động tĩnh, ngược lại để cho tiểu thiếp của Quách Khải sinh ra trưởng tôn trước. Các ngươi cũng nên giúp Xảo Phượng tính toán một chút, đừng để Quách Chinh chém giết trên chiến trường nữa, hồi kinh đảm nhiệm một chức vị không được sao.”
Trong lòng Quách phu nhân âm thầm kêu khổ, cho dù nhi tử trở về thì thế nào, lúc nó ở nhà cũng không cùng phòng với Xảo Phượng, làm mẫu thân cũng không thể buộc nó ngủ chung với nàng được.
Không hài lòng, nói nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vốn không khí đang hoan khoái náo nhiệt chợt lạnh xuống, nói một số câu không mặn không nhạt, người Quách gia để lại lễ vật, cơm cũng không ăn lập tức đi ngay.
Buổi tối nằm trên giường, Chu Lãng còn đang hồi tưởng lại ánh mắt của cô mẫu nhìn Tịnh Thục, rõ ràng là thích không thôi, chỉ hận không trở thành con dâu của bà.
“Nương tử, thật ra thì ta không thích làm quan văn, nam nhân tốt phải biết đền ơn nước nhà, huyết chiến sa trường. Nếu ta thường xuyên đi ra ngoài chinh chiến, có phải nàng cũng giống như Xảo Phượng, oán khí sâu nặng.” Chu Lãng gối lên cánh tay của mình, nói chuyện phiếm với nàng.
“Làm sao mà oán chứ? Ta sẽ chỉ biết lo lắng cho an nguy của chàng.” Tiểu nương tử nhẹ nhàng nói.
“Đại biểu ca Quách Chinh là một nam nhân tốt, có thể chinh chiến, là người chính trực, nhưng huynh ấy không thích Xảo Phượng, cho nên dù có bà bà che chở, cuộc sống của Xảo Phượng ở Quách gia cũng trôi qua không thoải mái.” Chu Lãng nói.
Y đang cố ý nhắc nhở mình sao? Không có sủng ái của trượng phu thê tử sẽ không hạnh phúc.
Tịnh Thục đang suy nghĩ mình có nên dựa vào lòng y một chút, tương đương với ỷ lại vào y. Không đợi nàng có hành động, đã nghe Chu Lãng nói: “Nhị biểu ca Quách Khải là một... Ài! Nàng đã từng nghe về cái tên Quách Khải này chưa?”
Tịnh Thục bỗng bừng tỉnh hiểu ra, thật ra những gì y nói trước đó không quan trọng, quan trọng là ở chỗ nàng. Đây là đang thử dò xét xem nàng có biết chuyện vốn nàng phải gả cho Quách Khải hay không, nếu nàng nói thẳng ra, nói nhà mình rất hài lòng với Quách Khải, đồng ý hôn sự đó, vậy không phải sẽ tức chết y à? Cố gắng trước đây chỉ sợ cũng uổng phí hết.
“Hôm nay lúc hàn huyên hình như có nghe cô mẫu nói đến, dường như họ có con trai đúng không?” Tịnh Thục cố gắng bình tĩnh nói.
“Ừ, hai biểu ca cũng xem như tuổi trẻ tài cao, chỉ lớn hơn ta một tuổi, bằng tuổi với nhị ca. Nàng xem nhị ca ăn đến mập cả người, cả ngày chỉ đi dạo. Hai biểu ca cũng đã là thứ sử tòng tam phẩm Đăng châu, ngay cả thiếp thất của hắn cũng được ngự tứ Phượng quan hà bí [1], phù chính [2] rồi. Nếu gả cho một người như vậy, có phải rất nở mày nở mặt không?” Chu Lãng đột nhiên xoay người lại, lấy cùi chỏ chống trên gối đầu, nâng má, mượn ánh đèn lồng màu đỏ bên ngoài, chuyên chú nhìn nàng.
[1] Phượng quan hà bí: mũ phượng và khăn choàng của phụ nữ thời xưa.
[2] phù chính: trở thành chính thất.
Bị y nhìn chằm chằm như vậy, Tịnh Thục hơi khẩn trương, buông mắt nói: “Ta tin tưởng bản lĩnh của phu quân không hề kém hơn hắn, sau này ngày còn dài mà, nhất thời hiển hách không có nghĩa sẽ thắng lợi cuối cùng. Chức vụ cao thấp cũng không thể hoàn toàn thể hiện năng lực của một nam nhân, ta tin tưởng, phu quân nhà ta là tốt nhất.”
Chu Lãng chợt cười ha ha: “Lời này ta thích nghe, tiểu nương tử thật sự càng ngày càng biết dỗ vi phu vui vẻ. Quách Khải trừ một thân ngu khí ra, thật đúng chẳng có bản lĩnh gì khác, có thể mò được một vị trí tốt, là vì đúng dịp hôm đó có người mưu phản, hắn giữ được cửa cung mà thôi. Nếu bị ta bắt gặp, ta đương nhiên cũng có thể bảo vệ cửa cung, lập một công lớn.”
“Người có sức mạnh lớn có phải đều lưng hùm vai gấu, mặt râu quai nón không?” Tịnh Thục tò mò hỏi.
Chu Lãng cười ha ha, cười đến bụng co thắt.
Tịnh Thục ngượng ngùng bĩu môi, thấp giọng nói: “Không phải thì không phải, chàng cứ cười như vậy làm gì?”
Cuối cùng y ngừng cười, một đôi mắt hoa đào cong lên nhìn nàng nói: “Ừ, không khác mấy đâu, quả thật nhị biểu ca rất khó nhìn, khó nhìn hơn đại biểu ca nhiều. Nếu so với ta hả, đó chính là một người trên trời một kẻ dưới đất, quả thật không có cách nào nhìn nổi.”
Tịnh Thục cười rút tay ấm từ trong chăn ra bưng lấy mặt của y, ngẩng đầu hôn khẽ lên gương mặt y: “Phu quân giỏi nhất trên đời này.”
Ánh mắt Chu Lãng bất chợt sâu thêm, nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, trái tim bập bềnh. Cúi đầu dùng môi mỏng của mình hôn lên gương mặt ấm áp một cái, thơm tho mềm mại, không rời bỏ được.
Nàng thẹn thùng nhắm nghiền hai mắt, để mặc y nồng nhiệt hôn vào mặt, trán, mũi, cuối cùng dán vào đôi môi.
Một khắc bốn cánh môi chạm vào nhau, nàng cảm thấy trong đầu như có một đám sương mù nổ tung, chẳng nhìn thấy gì, quên hết mọi thứ. Chỉ có thể cảm nhận rõ ràng môi y đang cọ vào nàng, mềm mại nóng rực. Y ngậm môi nàng vào miệng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, miêu tả bờ môi.
Nhột! Từ môi nhột vào lòng.
Dường như y không quá hài lòng với nụ hôn nhẹ nhàng như vậy, bất chợt dùng đầu lưỡi đẩy hàm răng ra, mạnh mẽ đưa đầu lưỡi của mình vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn tràn đầy hương vị ngọt ngào của nàng rồi khuấy loạn.
Nước bọt hòa vào nhau, ngọt ngào dây dưa.
Chiếc lưỡi mềm nhẵn của Tịnh Thục tránh trái tránh phải, nhưng vẫn không trốn thoát khỏi sự xâm lược và đuổi bắt của y. Y liều mạng cướp đoạt hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, một lát mút chặt đầu lưỡi, chốc lát khẽ cắn môi đỏ mọng. Đầu lưỡi khuấy đảo trong miệng nàng, đảo loạn ra một hồ nước xuân.
Lòng bàn tay ngứa ngáy khó nhịn, lặng lẽ dò vào trung y, dọc theo vòng eo trơn bóng đi về phía trước. Tịnh Thục vừa muốn tránh né đầu lưỡi công kích, lại muốn giữ chặt bàn tay không an phận kia, từ trên xuống dưới bận rộn không xuể. Giãy dụa thân thể ngược lại càng làm hô hấp của y tăng thêm, bắp đùi cường tráng của y đặt trên chân nàng.
Chu Lãng chỉ cảm thấy một ngọn lửa từ bụng vọt thẳng lên đầu, thân thể y nóng đến sắp nổ tung. Tương tự như cảm giác tối hôm qua, sẽ không lại chảy máu mũi nữa chứ.
Y không dám tiếp tục nữa, dừng tất cả các động tác lại, ôm cả chăn và người thật chặt vào lòng, miệng há to thở hổn hển.
Nàng là của ta, là tiểu nương tử của ta, là thê tử mà Chu Lãng ta cưới hỏi đàng hoàng, đã bái thiên địa, ai cũng đừng hòng cướp nàng đi, cô mẫu có hối hận cũng không được.
Là của ta.