Edit: windy
Trường Phong công chúa y phục không chỉnh tề ngồi trên mặt đất, trên tay vô lực, không nâng lên nổi, ánh mắt lại hung hăng nhìn chằm chằm nam tử mặt đỏ đậm, chỉ mặt đồ lót ở bên cạnh.
Kia không phải ai khác, chính là Nhị gia Chu Đằng bị đánh mặt mới bớt sưng chút.
Hắn quỳ rạp trên mặt đất như con chó, hai mắt nhắm nghiền, đã hôn mê bất tỉnh. Hai cung nữ bên cạnh miệng không nói lên lời, vô lực quỳ trên mặt đấtm một người kéo góc áo Chu Đằng, một người kéo cổ chân hắn.
Hoàng thượng cùng hai vị Vương gia đi vào, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sao không giận dữ nổi.
Hoàng thượng cởi ngoại bào che trên người nữ nhi, ôm nàng đặt ở trên ghế. Lục vương ngay thẳng nhất, đá một cước lên vai Chu Đằng, đạp hắn lệch một hàng. Cửu vương hích hích mũi, cảm thấy mùi hương trong phòng không đúng, mở cửa sổ ra, đem lư hương trên bàn ném ra ngoài, lại đi tới cửa, phân phó người bưng nước lạnh tới.
Uống hết một ly nước lạnh, Trường Phong công chúa yếu ớt khóc lên: “Phụ hoàng… Phụ hoàng, hắn ức hiếp con, nếu không phải, nếu không phải thủ vệ bên ngoài… Tiểu… Tiểu…”
Hoàng thượng sắc mặt xanh mét, dơ tay ngăn nữ nhi không thở nổi lại: “Không cần phải nói, Phụ hoàng biết rồi. Cái tên không ra heo chó này, giữ lại Trẫn hỏi một chút, sao lại thế này.”
Một chậu nước lạnh hắt cho Chu Đằng tỉnh lại, hắn chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Hoàng thượng cùng hai vị Vương gia đều nghiêm mặt, sợ tới mức giật mình, mê dược trên người phân tán hơn nửa.
“Đồ khốn, sao lại thế này? Còn không mau nói rõ với Thánh Thượng.” Cửu vương lạnh lùng quát.
Chu Đằng run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, thân thể run rẩy nói: “Con… Con cũng không biết xảy ra… chuyện gì, con, hình như con không nhớ rõ rồi…”
“Không nhớ rõ hả?” Cửu vương cười lạnh, “Vốn nể tình ngươi là hoàng thân quốc thích, còn là vãn bối, muốn cho ngươi một cơ hội, nếu không nghĩ ra, vậy thì trực tiếp chém đi.”
“Không.” Chu Đằng sợ tới mức cuống quít dập đầu: “Cữu cữu, cữu gia gia để con nghĩ lại đã.”
“Nói mau.” Hoàng thượng đã sắp hết kiên nhẫn, để cung nữ đỡ Trường Phong công chúa đến giường nhỏ phòng trong nghỉ ngơi, áp lửa giận nhìn về phía Chu Đằng.
“Vâng, bẩm Hoàng thượng, là Chu Lãng, đúng, con nhớ ra rồi, con bị oan. Là Chu Lãng phái nha hoàn bảo con tới nơi này chờ hắn, con uống sạch hai chén trà, lại vẫn không chờ được hắn. Liền… Liền thấy mệt, con liền vào giường trong phòng nghỉ một lát. Về sau cảm thấy rất nóng, liền cởi quần áo, chỉ thấy phía gian ngoài có nữ nhân đi tới, khi đó… Ánh mắt con, ánh mắt con giống như nhìn không rõ, đầu óc không tốt, mới… Con không dám bất kính với hoàng cô cô, con không dám…” Chu Đằng cuống quít dập đầu, đã sợ đến phát khóc.
“Ý của ngươi là Chu Lãng cố ý hãm hại ngươi?” Hoàng thượng nhíu mày nói.
“Đúng, chính là Chu Lãng hại con, mấy ngày trước hắn còn nhân buổi tối đánh lén con, lần này muốn cho con vào chỗ chết, hắn tâm địa độc ác, xin Hoàng thượng cùng cữu cữu minh xét.” Chu Đằng khóc lớn, đổi lấy ánh mắt khinh thường của ba người còn lại.
Lục vương chính trực nói: “Hoàng huynh, mấy năm trước Chu Lãng vẫn luôn ở Tây Bắc, không hợp với người trong nhà mọi người đều biết. Về nhà cưới thê tử không lâu, lại đi Đăng Châu, hiện giờ hắn vừa về, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nếu như thật sự là hắn làm, tuyệt đối không thể để cho hắn nhơn nhơn ngoài vòng vương pháp.”
Cửu vương trách móc nói: “Hoàng huynh, theo đệ, Chu Lãng không phải loại người như vậy, có lẽ là có người cố ý thiết kế, muốn mượn đao giết người, xin hoàng huynh minh xét.”
Hoàng thượng nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Chu Đằng, cắn răng nói: “Bãi giá chính sảnh, truyền Chu Lãng, Trẫm phải tra rõ ràng, kẻ nào lớn mật như vậy, dám mưu hại công chúa.”
Ở chính sảnh, người Quận vương phủ lo lắng đứng nhìn.
Kim Ngô Vệ đã ở bên ngoài đứng nghiêm nghị canh gác, các đại thần tới chúc thọ đã bị “Mời” đi. Đến nữ nhi của Trưởng công chúa là Quách phu nhân cùng cả nhà Quách Dực cũng bị đuổi về, Hoàng thượng nổi giận lôi đình, nghiễm nhiên là muốn nghiêm trị, không muốn nghe bất cứ kẻ nào cầu xin cho cả.
Hoàng thượng ngồi ghế chủ vị, hai bên là Lục vương, Thất vương bên trái, Cửu vương bên phải, một bộ tam đường hội thẩm khiến cho người Chu gia không rét mà run.
Trưởng công chúa nghe Cửu vương nói thoáng qua, nhìn Chu Vọt quỳ run rẩy trên mặt đất, vừa tức vừa đau lòng. “Hoàng thượng, Đằng nhi cho dù không tốt, cũng không dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, việc này ắt có ẩn tình.”
“Được, người là hoàng trưởng tỷ của Trẫm, Trẫm liền nể mặt người, cho người tra ra hung phạm, chứng minh hắn trong sạch, nếu không thể chứng minh, đừng trách đệ đệ vô tình.” Hoàng thượng lạnh lùng nói.
“Được.” Trưởng công chúa vẫn luôn hung hãn bá đạo giờ phút này ở trước mặt Hoàng thượng lại vô cùng kính cẩn, sau khi hành lễ liền đi đến trước mặt Chu Đằng: “Đằng nhi đừng sợ, mau đem sự việc kể ra rõ ràng, hoàng cữu gia con sẽ không giết kẻ vô tội.”
Chu Đằng nghĩ tới những gì trải qua, bị hỏi, nơm nớp lo sợ nói: “Con vốn tĩnh dưỡng trong phòng, có tiểu nha hoàn đưa bánh trà tới,