Thục Nữ Dụ Phu

Chương 96: Chương 96: Thiếu






Edit: windy

Thư nhà Quách Khải gửi về kinh, Quách phu nhân vui mừng phát khóc, hận không thể lập tức chạy tới Đăng Châu hỏi thăm con trai, nhưng phu quân cùng ca ca sắp phải xuất chinh, mẫu thân cùng tẩu tử còn đang triền miên trên giường bệnh, bà cũng chỉ có thể tạm hoãn lại. Chu Xảo Phượng biết hắn không muốn trở về gặp mình, cũng không có mặt mũi đi Đăng Châu gặp hắn.

Mùng một tháng mười, thời tiết cực kì quang đãng, Chu Lãng ôm nương tử ngồi ở trên ghế đu trong sân phơi nắng. “Bối nhi, thẩm thẩm sắp sinh tiểu đệ đệ, về sau không có thời gian dẫn Nữu Nữu đi chơi nữa, con phải làm một ca ca tốt, chiếu cố muội muội, biết không?”

Tiểu tứ bối nhi lập tức đứng thẳng, liền dậm chân: “Tuân lệnh, thúc thúc đại nhân.”

“Ha ha…” Tĩnh Thục bị bộ dáng của hắn chọc cười rộ lên. Ôn nhu nhìn nữ nhi, lại đưa tay xoa nhẹ bụng: “Lần này hình như còn lớn hơn lần trước.”

Chu Lãng biết nàng vẫn trông ngóng sinh nhi tử, liền cố ý nói cho nàng yên tâm: “Lần này khẳng định là một đứa nhỏ mập mạp, chỉ là phải vất vả cho nàng rồi.”

Bàn tay phù thũng của Tĩnh Thục được hắn nắm lấy, cảm thấy mỹ mãn dựa vào lòng phu quân: “Ta chỉ mong có thể là một nam một nữ, cho chàng thấy rõ chứ tốt… Nếu là nữ nhi…”

Lo lắng trong tiểu nương tử không thể che hết, mày nhăn lại. Chu Lãng dùng ngón cái vuốt lên mày của nàng, khẽ hôn trán nàng một cái: “Đừng lo lắng, nữ nhi ta cũng thích, chúng ta còn trẻ, về sau sẽ có rất nhiều con cái.”

Tiểu tứ bối nhi cùng Nữu Nữu đang ngồi bàn trà chơi xếp vỏ sò, muốn ghép thành một ngôi nhà. Tiểu tứ phụ trách ghép hình, Nữu Nữu ngoan ngoãn đưa vỏ sò cho hắn, thỉnh thoảng lại khen ngợi vài câu.

“Nữu Nữu, đẹp không?”

“Đẹp, ca ca… Lợi hại.”

“Ha ha, được lắm, tặng cho muội, về sau muội ở trong đó đi.”

“Nhỏ như vậy, muội không ở được…”

“Chờ chúng ta nhặt thêm vỏ sò, liền ghép cho muội một căn phòng lớn.”

“Ừm, ta và đệ đệ cùng nhau… ở.”

Tiểu tứ bối nhi có chút mất hứng: “Ta thì sao?”

Nữu Nữu nghĩ, ngoan ngoãn nói: “Ta và ca ca cùng nhau ở.”

Chu Lãng đem bàn tay ấm áp đặt lên bụng tròn, đụng đến một bàn tay nhỏ, “Tiểu tử kia, xem tỷ tỷ ngươi ngoan chưa, ngươi cũng nhanh ra đi, đừng quá phận lăn qua lăn lại nương ngươi.”

“A ôi!” Tĩnh Thục đột nhiên la lên.

“Làm sao vậy?” Chu Lãng khẩn trương ngồi thẳng người.

“Có thể là sắp sinh, bụng bỗng nhiên đau quá, chàng… Chàng mau đỡ ta chút đi.” Nói xong, Tĩnh Thục liền đau đổ mồ hôi.

Chu Lãng không nghĩ tới đứa nhỏ lại phối hợp như vậy, vội vàng đỡ nàng dậy, vội vàng phân phó nha hoàn: “Nhanh đi gọi bà mụ, nhanh chuẩn bị đồ, nhanh đi mời Quách phu nhân… Nhanh đi mau.”

Chỉ huy thiên quân vạn mã cũng không khẩn trương như vậy, giờ phút này chỉ huy mấy nha hoàn bà tử lại không tìm ra nam bắc rồi.

Vì sớm có


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.