Edit: windy
Ngày tắm ba ngày hôm đó, Tĩnh Thục xuống đất, đến cạnh án viết cho mẫu thân một phong thơ, nói cho bà tin tức tốt này. Nàng biết mẫu thân vẫn hết sức quan tâm chuyện này, sợ nữ nhân cũng sinh không ra nhi tử, nhưng bà lại không dám nói ra. Mỗi lần viết thư cho nữ nhi đều là bộ dáng muốn nói lại thôi, nhưng Tĩnh Thục có thể cảm giác được lo lắng và cố chấp của mẫu thân.
"Sao lại xuống dưới rồi hả? Mau trở về." Chu Lãng vừa vào cửa thấy nàng ngồi ở trên ghế, liền ôm người nhét vào trong chăn.
"Ta viết thư báo tin vui cho mẫu thân." Tĩnh Thục cười nói.
"Nhạc mẫu đại nhân?" Khóe miệng Chu Lãng nhếch lên, đem thư trong tay đưa cho nàng cười ha ha nói: "Vừa vặn, nàng xem bức thư này một cái, chỉ sợ phải viết thêm trang nữa gửi cho nhạc mẫu rồi."
Tĩnh thục tò mò mở to mắt, nhận lấy thư nhìn bút tích rồng bay phượng múa, ngạc nhiên nói: "Đây là... bút tích của Tư Mã Duệ?"
Lần này giật mình chính là Chu Lãng, gương mặt tuấn tú lập tức đông cứng, cúi người tới, bàn tay cường tráng hữu lực xoa xoa hai má nàng, như hổ rình mồi hỏi: "Nàng lại có thể nhìn ra bút tích của hắn?"
Tĩnh Thục nhìn bộ dáng ăn dấm của hắn, không khỏi cười: "Khả Nhi thích chữ của hắn nhất, từng theo hắn học chữ."
"Cái này ta biết, lần trước tiểu di tử còn tìm hắn nói chuyện, có vẻ như là chung thân đại sự. Bọn hắn thế nào ta mặc kệ, ta là đang hỏi nàng." Vẻ mặt Chu Lãng căm giận.
“Nếu ta nói từng lui tới với hắn, chàng sẽ làm thế nào?" Tĩnh Thục nổi ý trêu chọc, nén cười nhìn hắn.
"Ta... Ta liền đi đánh chết xú tiểu tử kia, ăn trong nồi, còn dám nhớ đến trong bát. Nàng cùng hắn... Chắc là không lui tới gì đâu?" Chu Lãng là chọc nàng, căn bản là không chấp nhận nương tử đoan trang hiền thục của mình sẽ có quan hệ với người khác.
Tĩnh thục rốt cục không nhịn được cười khách khách: "Ta chỉ thấy hắn tổng cộng có hai lần, đến một câu cũng chưa nói, nào có cái gì liên quan. Ta nhận ra chữ của hắn, là bởi vì Khả Nhi treo đầy chữ của hắn ở trong phòng, mỗi ngày ta tới chỗ muội ấy đều có thể nhìn đến, không nhớ cũng khó."
Chu Lãng âm thầm thở nhẹ nhõm một hơi, hư hỏng cười rộ lên: "Nàng xem thư đi, tiểu tử Tư Mã Duệ này cũng có ngày hôm nay, thừa tướng phu nhân phó thác Cửu vương phi làm mai mối, vốn tưởng rằng khẳng định có thể thành, phủ Thừa Tướng đến sính lễ đều đã chuẩn bị tốt rồi. Ai ngờ nhạc mẫu đại nhân lại khen ngợi Tư Mã Duệ một đống lớn lời hay, sau cùng nói đại nữ nhi đã gả xa rồi, muốn giữ tiểu Khả Nhi ở bên người, để cho nàng gả ở Liễu An Châu. khà khà... Nhạc mẫu quá có ý tứ, cũng đã nhìn trúng mấy hộ ở Liễu An Châu rồi, mấy ngày nay Tư Mã Duệ đã gấp tới cào tường rồi."
Chu Lãng cực kì vui sướng khi thấy người gặp họa, Tĩnh Thục đã xem xong thư, đại khái chính là theo ý hắn nói. Cuối cùng còn đưa ra thỉnh cầu, hắn cảm thấy không muốn để cho nữ nhân gả ở xa chỉ là lời khách khí, lúc này chỉ sợ có nguyên nhân khác, muốn để cho Tĩnh Thục viết thư hỏi mẫu thân một chút, rốt cuộc là bởi vì sao lại không chịu để cho Khả Nhi xuất giá.
"Tâm tư của Khả Nhi mẫu thân càng rõ hơn ta, làm sao người có thể không đồng ý mối hôn sự này chứ? Cầu thân chính là phủ Thừa Tướng, mà Tư Mã Duệ cũng tuấn tú lịch sự, dựa theo tính tình mẫu thân, cho dù là Khả Nhi không hề quý hắn, cũng có thể đáp ứng mới đúng. Này... Ta cũng thấy cực kỳ lạ." Tĩnh Thục đặt giấy viết thư xuống, khổ sở suy tư.
Chu Lãng cất giấy viết thư đi cười nói: "Đừng nghĩ nữa, mặc kệ nó, để cho hắn sốt ruột đi, cũng đừng hỏi thay hắn. Chờ hắn gấp tới nhảy chân rồi nói sau."
Tĩnh Thục chậm rãi lắc đầu: "Ta đương nhiên không phải hỏi vì hắn, ta là lo lắng Khả Nhi... Đứa nhỏ này nội tâm thành thật, lại là người tính tình ngang ngược, lỡ xảy ra chút khúc mắc gì... Ai nha không được, ta phải khẩn trương viết thư đưa ra ngoài."
"Nàng đó..." Đối mặt với nương tử nhà mình, Chu Lãng cũng cực kì bất đắc dĩ, chỉ sủng nịch trừng mắt nhìn nàng: "Không được xuống." Nói xong, liền đem thư án to như vậy chuyển đến cạnh giường, mài mực giúp nàng, mới để nàng ngồi xuống viết mấy chữ.
"Ta rất tốt, không sao cả. Chàng vừa về đến, ta liền biến thành một đóa hoa chịu không được chút mưa gió rồi." Ngoài miệng Tĩnh Thục là oán trách, trong lòng lại thấy ấm áp.
"Đó là đương nhiên, ta là phu quân của, là đại thụ của nàng, ta không che gió che mưa cho nàng, còn có thể đem này chuyện tốt này cho người khác hả?" Chu Lãng đắc ý.
Tiểu San San cùng Tiểu Bối Xác mở to đôi mắt ngây thơ, nhìn xem phụ thân lại nhìn mẫu thân một cái, cũng bắt đầu cười theo. Lúc hai đứa nhỏ vừa sinh ra, bé hơn rất nhiều so với hài tử bình thường. Chu Lãng cố ý tìm hai bà vú khỏe mạnh cho bọn chúng, giống như ăn sữa của các nàng, hài tử cũng có thể cường tráng như vậy. Mặc kệ suy nghĩ này có không lý hay không, đến lúc hai đứa nhỏ đầy tháng, quả thật trắng trẻo mập mạp, đã khác mấy với những đứa nhỏ đầy tháng bình thường rồi.
Thái phu nhân phủ Uy Viễn Hầu một tay ôm một đứa nhỏ mập mạp, liên tục thán phục: "Ai ôi! Ai ô ô! Một đôi kim đồng ngọc nữ này cũng quá chọc người thích rồi, Chu gia các ngươi thật là có phúc.