Thục Nữ Dụ Phu

Chương 98: Chương 98: Thiếu






Edit: windy

Mùng mười tháng mười một, trận tuyết đầu mùa lả tả bay xuống, chỉ một buổi tối liền cao tới mắt cá chân rồi.

Tiểu nha đầu nằm sấp trên cửa sổ, mở to đôi mắt đen lúng liếng xuyên qua lớp tuyết dày nhìn ra bên ngoài, lại chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trắng xóa.

“Nương, con muốn đi chơi.” Tiểu nha đầu quay đầu ánh mắt trông mong nhìn về phía mẫu thân.

“Không được đâu Nữu Nữu, bên ngoài tuyết đang rơi, rất lạnh, lại rất dễ trượt chân, con ở trong phòng chơi cùng đệ đệ muội muội đi.” Tĩnh Thục vừa cho Tiểu Bối Xác ăn sữa, vừa ôn nhu nhìn về phía đại nữ nhi.

Cửa phòng mở ra, một đợt gió lạnh theo bên ngoài lọt vào. Tiểu tứ bối nhi người đầy tuyết chạy vội vào, đem quả cầu tuyết trong tay đưa tới trước mặt Nữu Nữu: “Muội muội, ta đem tuyết tới chơi với muội.”

Nữu Nữu cực kì kinh hỉ, cầm quả cầu tuyết há to miệng, lại nghe tiểu biểu ca nở nụ cười: “Nha đầu ngốc, cái này không ăn được.”

“Ta không… thử…” Nữu Nữu bị hiểu lầm mân mê miệng nhỏ, dơ tay đem cầu tuyết ném vào ót Tiểu tứ bối nhi.

“Ha ha… Chơi thật vui.” Tiểu tứ bối nhi nhặt nửa quả cầu tuyết lên, ném vào áo bông Nữu Nữu.”

Tiểu nha đầu cũng nở nụ cười, muốn lấy cầu tuyết ném lại hắn, lại chỉ lấy được mấy vụn tuyết. Tiểu nha đầu thất vọng nhìn khắp nơi một cái, miệng nhỏ mấp máy nhìn ca ca, ấm ức nói: “Ca ca, làm sao bây giờ?”

“Chúng ta ra ngoài ném tuyết đi.” Tiểu tứ bối nhi nắm chặt tay mập mạp của muội muội kéo đi.

“Nương… Ném tuyết…” Nữu Nữu mắt mở to trông mong nhìn.

“Không được, vừa mới nói rồi, bên ngoài lạnh, còn rất dễ trượt chân.” Tĩnh Thục thấy nữ nhi không nghe lời, liền nghiêm mặt lại.

Đôi mắt Nữu Nữu ấm ức, chỉ vào Tứ bối nhi nói: “Ca ca đi…”

“Ca ca là nam hài tử, con không giống.” Tĩnh Thục kiên nhẫn giải thích.

“Thẩm thẩm yên tâm, con sẽ để ý muội muội, nương nói, con là nam tử hán, phải bảo vệ tiểu nha đầu.” Tứ bối nhi vỗ ngực bảo đảm.

Tĩnh Thục chậm rãi lắc đầu: “Không được, bên ngoài rất lạnh, làm tai các con lạnh cứng lại thì làm sao bây giờ? Con bảo vệ Nữu Nữu cũng không được, vẫn nên ngoan ngoãn ở trong phòng, thẩm thẩm làm bánh khoai lang cho các con ăn có được không?”

Tứ bối nhi liếm liếm môi, lập tức lộ bản chất thèm ăn, gật đầu liên tục. Nữu Nữu ở một bên ấm ức, miệng nhỏ đã vặn thành bánh quai chèo rồi.

Lúc Chu Lãng vào cửa, chỉ thấy nữ nhi nước mắt lưng trong bộ dạng bực tức, cười hỏi: “Bảo bối nhà chúng ta làm sao vậy?”

“Phụ thân…” Nữu Nữu giống như nhìn thấy cứu tinh nhào vào vòng ôm ấm áp của phụ thân, “Con muốn đi chơi.”

“Ôi chao ôi! Chỉ có chút chuyện này còn khóc nhè sao. Nào, phụ thân mang con đi ném tuyết.” Chu Lãng giúp nữ nhi buộc lại nút thắt, lại khoác thêm áo bông cho nàng.

“Bên ngoài lạnh như vậy, bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?” Tĩnh Thục bất mãn trừng mắt nhìn hắn.

“Tuyết ngừng rồi, mặt trời cũng ló ra phơi nắng ấm áp chút, mặc thêm đồ là không sao đâu, ta nhìn nữ nhi như vậy không nỡ.” Chu Lãng đem nữ nhi bọc thành cái bông lớn, khiêng lên trên vai rồi đi ra ngoài.

“Chàng đó, chiều con quá rồi.” Tĩnh Thục đuổi sát theo thở phì phò.

So với nàng nhạc mẫu Mạnh thị càng xem càng không nhìn được Chu Lãng sủng như nữ nhi như vậy, cũng chính bởi vì bất mãn với “hành vi” của Chu Lãng, mới để Tư Mã Duệ có cơ hội lợi dụng sơ hở.

Quả nhiên, không qua mấy ngày, Chu Lãng cùng Quách Khải nhận được lệnh trong kinh, quan viên tiếp nhận cũng đã trên đường tới Đăng Châu. Hai nhà cùng nhau khởi hành, về kinh nhận chức. Quách Khải làm thiếu phủ gian tam phẩm, Chu Lãng làm phó tướng kim ngô vệ trung lang ngũ phẩm. Mặt ngoài, chức quan của hai người cũng không có lên xuống mấy, vẫn ngang bằng. Chức quan của Quách Khải không quá quan trọng, cũng không phải vị trí quá nhàn, làm tốt chức trách là được. Còn Chu Lãng làm Đới đao thị vệ chấp hành bên cạnh Hoàng thượng, đó là cơ hội thể hiện trước mặt Hoàng thượng, đương nhiên, nếu làm không tốt, cũng nguy hiểm tới rơi đầu.

Trên đường trở về, Tĩnh Thục không nhịn được nói nghi ngờ trong lòng ra: “Hoàng thượng đã giáng tội Chu gia, theo lý phải là không muốn nhìn thấy chàng mới đúng, sao người lại an bài cho chàng làm Ngự tiền thị vệ vậy?”

Chu Lãng cúi đầu nhìn nhi tử trong lòng, le lưỡi chọc hắn cười: “Không phải Hoàng thượng ân chuẩn cho phụ thân đi Phổ Thiền lập công sao? Chung quy là máu mủ tình thâm, chỉ cần không phải là mưu phản, kì thật đều có thể tha thứ. Ta cảm thấy, cữu gia gia đang muốn khảo nghiệm ta, muốn xem nhân phẩm ta thế nào. Chu Đăng sẽ vấn trảm vào trước thu, gần đây Thổ Phiên liên tục đại thắng, có lẽ Hoàng thượng sẽ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.